Cô nhận thức rõ ràng đây là mơ, bởi vì hình ảnh này vẫn luôn cất giấu tận sâu trong trí óc cô, thật sự là nhớ anh nhớ đến điên cuồng thì hình ảnh này mới có thể xông ra quấy rầy cô.   Chóp mũi có mùi thơm ngọt ngào của hoa quế, nhớ mang máng vườn trường thời trung học có trồng đầy cây hoa quế. Mỗi lần đến mùa hoa, mùi thơm nồng đậm lan tỏa cả một góc như mời gọi mọi người tham gia vào bữa tiệc tràn ngập hương vị nồng nàn này.   Triệu Mộng Điềm mặc một bộ đồng phục trắng xanh rộng rãi của một trường trung học trọng điểm, cảm giác bản thân trẻ hơn rất nhiều. Bộ đồng phục này rất xấu, dày dặn lại rộng thùng thình, một chút cũng không tôn lên dáng người làm vậy mà đã làm bạn với bọn họ ròng rã trong ba năm trung học.     Bên cạnh bạn học đang châu đầu ghé tai ríu rít nói chuyện, ai nấy đều xếp hàng theo chiều cao, đứng ở khoảng sân rộng rãi thoáng đãng, từng khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xuất hiện, nhưng không nhớ rõ tên tuổi. Trên đài, giọng nói của Hiệu trưởng đầy say mê, vang vọng xuyên qua micro, quanh quẩn tại sân thể dục trống trãi: “Hôm nay là ngày học sinh lớp mười mới nhập học, mời đại biểu, thầy cô giáo, nhân viên cùng học sinh toàn trường nhiệt liệt hoan nghênh…”   A, đây chính là lễ nhập học được học sinh lớp 10 chờ mong trước khi vào học chính thức. Cô nhớ rõ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.   Quả nhiên…   Sau khi Hiệu trưởng phát biểu xong, một thân hình cao gầy chậm rãi bước ra từ trong đám đông. Tay anh cầm bài phát biểu, đứng trên bục, mày kiếm mắt tinh, ngũ quan sắc sảo, trong lúc giơ tay nhấc chân hào phóng khoáng khẳng khái, hình tượng anh tuấn như lan chi ngọc thụ, trong nháy mắt đã thành công bắt được trái tim của nữ sinh toàn trường làm tù binh, trong đó có cả cô. Lúc ấy, trên bục mới gặp thoáng qua nhưng để lại ấn tượng rất sâu không thể nào xóa nhòa, giống như một nốt chu sa trong tim, đã lớn lên thật nhiều năm trong tim cô.   Tên anh là Tần Dạ, đại diện cho học sinh mới lên phát biểu. Thành tích ưu việt, tướng mạo xuất chúng rất nhanh chóng được công nhận làm nam thần. Nữ sinh tỏ tình với anh vẫn không có dấu hiệu dừng lại, đếm không xuể số nữ sinh thầm mến, nhất cử nhất động của anh đều trở thành tiêu điểm. Chỉ cần là những nơi có sự xuất hiện của anh, thường thường sẽ có cả đám người đến vây xem. Vào những lúc cao điểm, còn có hơn 20 nhóm thảo luận. Trên diễn đàn Tieba tất cả đều là trở thành hoa si của anh, vì anh mà điên cuồng vì anh mà mê muội.   Cô cũng không ngoại lệ.   Có lẽ thời niên thiếu yêu thích quá mức rõ ràng cho nên một lần nữa nhìn thấy anh trong mơ, trái tim cô không khỏi trở nên kích động. Con người luôn thích đuổi theo những chuyện tốt đẹp, phong thái của người này thật sự quá mức vượt trội làm cho cô cho dù nhiều năm trôi qua vẫn không thể nào quên được.     Triệu Mộng Điềm đứng tại chỗ hoảng hốt một hồi lâu, đột nhiên cảnh tượng thay đổi, một bóng hình xinh đẹp mảnh khảnh chạy về phía cô, miệng không ngừng thúc giục, “Điềm Bảo, nhanh lên, nhanh lên, sắp bắt đầu rồi.”   Cô chớp chớp mắt mấy cái, thấy rõ ràng đây chính là bạn thân nhất của cô Trần Kiêm Gia.   Vừa rồi cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị cô bạn này kéo đi một nước, kéo đến sân bóng rổ náo nhiệt, nơi đang diễn ra một trận đấu bóng rổ khốc liệt, người đứng xung quanh xem rất nhiều, các cô vất vả lắm mới tìm được một chỗ để ngồi xuống.   “Điềm Bảo, nhìn kìa! Là Tần Dạ! Rất đẹp trai a a a a …”   Trần Kiêm Gia cũng kích động như những nữ sinh bên cạnh, các cô đều là đặc biệt đến đây để xem nam thần chơi bóng rổ.   Trên sân bóng, trận đấu diễn ra căng thẳng. Cô với Trần Kiêm Gia xem nhưng không hiểu nhiều về bóng rổ lắm, nhưng cũng không thể nào ngăn được các cô thưởng thức tư thế oai hùng của nam thần. Nhìn thấy sự nhanh nhẹn của anh, giữ bóng không ngừng tiến công, phòng thủ, chạy ba bước ném bóng, ụp rổ, mỗi một động tác đều đẹp trai ngời ngời. Mặc dù xung quanh có nhiều nữ sinh, hiện trường lại ồn ào náo nhiệt nhưng anh vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn một lòng chăm chú chơi bóng. Động tác của anh nhanh nhẹn lại mạnh mẽ, mồ hôi đổ dưới ánh nắng mặt trời.   Anh chơi một lúc nữa liền rời sân, nhường vị trí cho những người khác. Có lẽ khi nãy vừa vận động quá nhiều, anh kéo áo chơi bóng lên lau mồ hôi theo thói quen. Đường cong cơ bụng trôi chảy đẹp mắt như phù dung sớm nở tối tàn, lại làm cho đông đảo đám chuột thảo nguyên (*) gào thét chói tai. Đối với tiếng gào thét anh hoàn toàn không thèm để ý, cầm lấy bình nước khoáng đặt bên cạnh ngửa đầu lên uống, giọt nước chảy dọc xuống đọng lại ở hầu kết. Vạt áo phía trước ướt đẫm, có thể nhìn được rõ ràng cơ ngực nổi lên dưới lớp áo bóng rổ. Trong lúc lơ đãng, động tác tự nhiên cũng mang theo mấy phần gợi cảm, hormone bay đầy trời, lập tức tiếng thét chói tai của các cô gái lại vang lên chói tai, cắt ngang bầu trời.   (*) Chuột thảo nguyên, ở văn cảnh này dùng để chỉ hành động gào thét to của loại động vật này khi gặp nguy hiểm.   “Wow aaaaaaa…” Trần Kiêm Gia thét không ngừng, “Tớ chết mất thôi! Trái tim tớ bị cướp mất rồi!”   Triệu Mộng Điềm cũng rất kích động, lâu lắm rồi không thấy lại một màn này. Mọi người đều biết, nam thần thích chơi bóng rổ, anh chơi rất tốt lại rất quyết liệt. Mỗi lần ra sân có thể cướp đi không biết bao nhiêu hồn phách của thiếu nữ, cô cũng yêu muốn chết cái tự tin cùng ánh mặt trời của nam thần.   “Trời ạ, tớ xong đời rồi.” Hai mắt Trần Kiêm gia sáng lên, còn tỏ ra mê trai ngay chỗ này. “Với vóc dáng cùng tướng mạo này của Tần Dạ mà tiến vào ngành giải trí phải nói là xác con mẹ nó định sẽ nổi như cồn. Bây giờ fan hâm mộ đã không thể nào đếm xuể. Hơn nữa nhà anh ấy còn có tiền, thành tích cũng tốt, người cũng cầu tiến. Ông trời làm sao có thể thiên vị một người như vậy a a a a …”   “Điềm Bảo!” Bạn thân nắm hai tay, ánh mắt kiên định nói, “Tớ quyết định rồi, tớ muốn theo đuổi anh ấy. Dám cá với cậu, chỉ trong vòng hai ba tuần tớ sẽ làm cho anh ấy quỳ dưới gấu váy của tớ!”   Nghe được mấy lời này…. Triệu Mộng Điềm như bị dội một xô nước đá. Bị dội cho tỉnh lại từ trong kích động. Nhìn thấy dáng vẻ động lòng xuân cùng tự tin cực kỳ kia của bạn thân, nội tâm cô có chút đắng chát, không biết nên làm gì cho phải.   Bạn thân của cô là một trong số hoa khôi của trường. Đến tuổi dậy thì dáng dấp đã quyến rũ động lòng người, thân hình yểu điệu, lại biết cách sửa soạn. Đôi mắt hoa đào sáng ngời hoạt bát, quay đầu mỉm cười, giương mắt thôi cũng có tư thái động lòng người. Cô ấy chính là người yêu trong mộng của nhiều nam sinh. Hết lần này đến lần khác cô ấy vẫn là đứa mê trai, đặc biệt thích ngắm trai đẹp. So với cô, một đứa chỉ cần nói chuyện với người lạ thôi cũng đỏ mặt, thì tính cách của cô ấy hoàn toàn khác biệt. Cô ấy coi trọng chàng đẹp trai nào đều sẽ chủ động theo đuổi, sống động, táo bạo, giống như đang sưu tập tem, tận hưởng cảm giác yêu đương ngọt ngào đẹp đẽ.   Với anh, Trần Kiêm Gia nhất định phải có được. Cô rất có lòng tin với bạn thân của mình, cảm thấy cô ấy có thể giành được. Hơn nữa trong trường hai người là nhân vật có tiếng tăm, chính là một cặp trong truyền thuyết.   Trước đó, bạn thân của cô vẫn luôn nhiệt tình chủ động, cho dù là kết bạn hay theo đuổi nam sinh vẫn không hề tỏ vẻ ngượng ngùng, làm cho cực kỳ xem trọng. Hơn nữa trong lòng bạn thân còn có chuẩn mực, cô ấy không chơi trò mập mờ cũng không ngoại tình, chỉ cần ở bên nhau thì sẽ toàn tâm toàn ý, không thích thì quyết đoán chia tay, dứt khoát lưu loát, thẳng thắn nghiêm túc, không chơi những trò tâm cơ.   Cô vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét. Hâm mộ cô ấy, vì tính cách yêu thích không hề che giấu, can đảm theo đuổi tình yêu. Nhưng mà ghen ghét vì điều kiện bên ngoài của cô ấy, chính là kiểu người đặc biệt hấp dẫn người khác. Ở bên cạnh một người bạn thân ưu tú như vậy, cảm thấy mình như là bùn đất ở bên cạnh một viên ngọc sáng, ảm đạm không chút ánh sáng, cũng không hề thu hút, cứ thế hòa vào trong đất.   Trần Kiêm Gia quả là nói được làm được. Nhiều ngày không đi chơi với cô, sau đó không lâu nghe được từ bạn học là nghe nói bọn họ đang yêu đương.   Bạn thân là một đứa chỉ quan tâm đến tình yêu, những khi theo đuổi người ta hay yêu đương thường sẽ biến mất tăm không thấy mặt. Cô cũng đã tập thành thói quen. Bởi vì thường xuyên thay đổi bạn trai nên khi vừa mới quen nhau tình cảm chưa ổn định cô ấy sẽ không tiết lộ, cũng sẽ không giới thiệu với bạn bè, sợ sẽ xấu hổ khi chia tay. Đương nhiên không phải là cô ấy xấu hổ mà sợ bạn bè xấu hổ với người yêu cũ. Hơn nữa với cái tác phong đổi bạn trai còn nhiều hơn đổi quần áo theo mùa của cô ấy, nếu như phải biết hết tất cả số bạn trai của cô ấy chỉ sợ chỉ mỗi chuyện nhớ tên thôi cũng mệt sắp chết rồi.   -------   Lúc Triệu Mộng Điềm biết được bọn họ đang yêu đương, nội tâm cực kỳ chua xót. Bạn thân của cô làm những chuyện cô muốn nhưng không dám làm, chinh phục được bạch nguyệt quang treo trên trời. Ở một phương diện mơ hồ nào đó cô vẫn cho là như vậy, nhưng ở một phương diện khác lại không dám tin tưởng, không nhịn được mà muốn tự mình đi xác nhận một chút.   Một khi trong lòng đã có quyết định thì cho dù lý trí có muốn phanh lại cũng không phanh lại được. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi vào thư viện, đi vào trong phòng tự học tìm bọn họ. Cô lặng lẽ trốn đằng sau giá sách, đứng xa xa nhìn đôi bích nhân.   Áo khoác đồng phục của nam sinh không có kéo khóa kéo, lộ ra áo thun trắng bên trong, cùng với nam sinh tuổi dậy thì chưa phát dục xung quanh hoàn toàn khác biệt. Anh vai rộng eo hẹp, chân dài hơi duỗi ra, đồng phục rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng người. Nữ sinh mặc một bộ đầm liền màu hoa hồng, giống như một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm, mắt ngọc mày ngài, cười nói vui vẻ, giữa sóng mắt lưu chuyển toàn là phong tình.   Trai tài gái sắc, trời đất tạo nên, những tính từ dùng để hình dung đều có thể dùng trên người bọn họ.   Giữa bọn họ không hề có hành động thân mật nào, nhưng trong mắt tất cả học sinh thời đó đã là cực kỳ thân mật, dù sao thì cũng có rất ít người có thể tiếp cận với nam thần.   Anh ngồi cùng bạn thân ngồi cạnh nhau bên cạnh bàn, nữ sinh ghé vào bên tai anh thì thầm, sinh động hoạt bát, mười phần nghịch ngợm. Còn anh thì mỉm cười nghiêng tai lắng nghe, khi bị chọc cho khóe miệng nhếch lên, lúc nhìn qua nữ sinh trong mắt có sự dịu dàng riêng biệt.   Có lẽ là tia sáng trong mắt nam thần quá mức chói mắt, lòng cô đau nhói. Cô ngơ ngác đứng tại chỗ như một con búp bê cô độc, chỉ có thể trốn ở nơi âm u hẻo lánh mà nhìn trộm, ngay cả quấy rầy cũng không dám. Mặc dù đã biết thầm mến ở lứa tuổi dậy thì là một cái hố nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà lao vào.   Đó là lần đầu tiên cô biết được mùi vị của thất tình. Mặc dù là chưa hề yêu đương nhưng đã đánh mất. Vốn cho là đã quên, cũng đã qua nhiều năm nhưng nhìn thấy tình cảnh này vẫn không kiềm chế được mà đau lòng.   Giấc mơ lúc này về cơ bản cũng giống như năm đó, lại trải qua một lần. Vận mệnh như nhắc nhở cô cái loại thầm mến này không có kết quả, rốt cuộc thì anh vẫn là một người khác.   Triệu Mộng Điềm đứng chôn chân ở thư viện thật lâu, đứng đến lúc sắp đóng cửa, mọi người đều đi hết cô mới rời đi. Cô cúi đầu bước ra ngoài, trong lúc lơ đãng, trông thấy trên tay mình có một sợi dây màu đỏ, chính là sợi dây của một ông lão đeo lên tay cho cô. Những khi bản thân khổ sở sẽ thích bóp cái gì đó, khi nãy thương tâm quá mức không tự chủ mà vuốt ve sợi dây đỏ, càng bóp càng thấy sợi chỉ đỏ có chút nhăn nhíu lại.   Một sợi chỉ đỏ mỏng manh treo ở cổ tay, cô có chút hốt hoảng không phân biệt được đây là hồi ức thời cao trung hay là mình đang mơ về bản thân mình năm đó. Sợi dây này như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa của tình cảm thầm mến vốn đã phủ bụi từ lâu.   Sau chuyện xảy ra ở thư viện, cô cất giấu toàn bộ tâm sự, không nói với ai. Mặc dù là vẫn lén lút để ý, yên lặng thầm mến, nhưng cũng không còn mơ tưởng đến nữa.   Sau khi tỉnh lại Triệu Mộng Điềm phát hiện là mình đang mơ, cô có chút tức giận với bản thân. Tức giận mình đã sa chân vào vũng bùn, không muốn giãy dụa, cam tâm trầm luân, vừa tức giận mình vì sao mình lại thấy giấc mơ đó, lại đi nếm một ly cà phê đắng một lần nữa, còn ngại khổ không nói nổi, vẫn khó uống như cũ, thật sự là tự ngược.   Nói đến có thể là sau khi ông lão vạch trần tâm sự của cô, mới có thể làm ra giấc mơ này, giống như là thôi miên, cái sợi dây đỏ này chỉ là phương tiện làm cô nhớ tới lúc trước.   Nghĩ cho đến lúc này, cô tháo sợi dây đỏ thả trên tủ đầu giường, không muốn lại mơ thấy anh nữa.