Gặp crush trong mơ
Chương 16
Có người nói, cảm giác an toàn lớn nhất mà đàn ông có thể tạo ra cho người phụ nữ của mình chính là đưa thẻ lương cho cô ấy, để cô ấy quản tiền của chính mình. Chuyện này với người khác thế nào thì cô không biết nhưng thực sự hành động của Tần Dạ đã làm cô yên tâm không ít.
Trước đây, cô vẫn thường không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật, vẫn luôn cảm thấy dương như mình vẫn đang nằm mơ, nói không chừng đến khi tỉnh lại, Tần Dạ vẫn luôn chỉ là đối tượng mà cô yêu thầm còn lại không còn bất kỳ quan hệ nào với cô cả, cô vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người quá mức không chân thật dù cho ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, thậm chí ngay cả Tần Dạ trong mơ kia ghen tuông, sau đó lại nói anh yêu cô, cô cũng không có cách nào tin được.
Nhưng thật ra Tần Dạ trong thực tế này lại khác, anh không còn tính cách lỗ mãng của tuổi trẻ nữa, cũng không hề vô cớ tức giận. Hơn hết, tất cả mọi hành động của anh đều như chỉ để thể hiện một chuyện đó chính là anh yêu cô. Anh công bố chuyện hai người, sau đó lại mua nhẫn đồng thời đưa cho cô thẻ lương, dùng chính cách suy nghĩ thành thục chững chạc từng bước từng bước bước vào tim cô sau đó xâm chiếm cuộc sống của cô. Càng ở với nhau càng lâu thì cô lại càng không có cách nào kiềm chế được nữa, cam nguyện chịu đựng mọi nguy hiểm rủi ro yêu đương với anh, giống như con thiêu thân không hề tiếc nuối gì mà lao đầu vào lửa. Cô có cảm giác bản thân mình giống như não tàn cuồng yêu đương vậy, đồng thời cũng tình nguyện trở thành người như vậy.
Khi Âu Dương Bằng gọi điện mời người đến dự tiệc, Tần Dạ đang rửa chén, nh nghe thấy thì lên tiếng đồng ý đồng thời cũng nói luôn rằng mình sẽ dẫn theo bạn gái đến bữa tiệc này. Triệu Mộng Điềm khẩn trương đến mức sắp điên luôn rồi, mặc dù trong mơ, cô đã từng gặp qua đám bạn bè Âu Dương Bằng của anh, thậm chí cũng đã từng thoáng chạm mặt qua nhau trong quán trà sữa nhưng nếu nói chính thức gặp nhau trong thực tế thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Không biết mấy người anh em của anh có thể tiếp nhận cô hay không, cũng không biết biểu hiện của cô có thể khiến Tần Dạ cảm thấy mất mặt hay không, cô càng nghĩ thì lại càng cảm thấy hoảng loạn hơn bao hết. Tần Dạ dịu dàng an ủi cô, anh thỏa thuận với cô, nếu cô không thích ứng được thì có thể về sớm, hơn nữa nửa sau buổi tiệc, có anh ở đó, cô cứ an tâm tự tại là chính cô là được.
Quả nhiên Tần Dạ nói được thì làm được, không khí trên bàn ăn quả thật vô cùng náo nhiệt, người đến đó rất nhiều nhưng đa số đều là bạn thời đại học của anh mà cô đã từng gặp qua không ít trong mơ, trong thực tế cô cũng không quá mức lo lắng như trong tưởng tượng.
Đa số Âu Dương Bằng đại diện cho nhóm người mấy người họ để nhiều chuyện hỏi vài chuyện, cô trả lời anh sau đó Tần Dạ lại trả thêm vào, thái độ cho thấy anh hết sức bảo vệ bao bọc cô.
Đối với nhóm bạn bè thân thiết này, Tần Dạ tương đối nói nhiều hơn bình thường một chút tuy rằng sắc thái biểu cảm vẫn không nhiều lắm. Đến khi bị hỏi hai người quen biết nhau từ bao giờ, hai người họ trả lời không thống nhất, cô thì nói vào tháng trước, nhưng Tần Dạ lại nói là lúc học đại học, cô len lén ngước mắt trừng anh một cái, người này đang tính luôn cả thời gian trong giấc mơ kia vào đây đấy à.
Mấy người chỉ muốn đốt nhà bạn mình thấy vậy thì cười vô cùng vui vẻ, bắt đầu náo nhịp trêu chọc có phải Tần Dạ đã từng thầm thương trộm nhớ con gái nhà người ta từ thời đại học không, cũng có người cười nhạo Tần Dạ phải nín nhịn đến nghẹn rồi, dù sao cũng phải chờ đến bây giờ mới có thể xuống tay được, quả thật là một chuyện hiểu lầm đẹp vô cùng.
Tần Dạ gật đầu, nghiêm túc mà nói "Đã thích từ thời đó", anh đang thừa nhận chuyện yêu thầm từ trước đó.
Cô có chút đỏ mặt, rõ ràng cô ms chính là người đi yêu thầm nhưng đến cuối cùng chính anh là người phải đi gánh nỗi oan này, đồng thời anh thừa nhận lại làm lòng cô ấm áp không thôi.
Âu Dương Bằng nhìn cô làm ra vẻ bừng bừng tỉnh ngộ, "Lúc trước anh gặp em ở quán trà sữa đã từng nói có cảm giác nhìn em rất quen mắt, có thể đã từng gặp e ở đâu đó, thì ra chúng ta là bạn cùng học, nói không chừng năm đó trong trường khi lão Tần xem trộm hình em ở đâu đó đã bị anh bắt gặp cũng nên."
Tần Dạ hừ một tiếng sau đó không hề lưu tình mà vạch trần anh, "Khi cậu gặp ai đó mà nói như vậy chính muốn theo đuổi con gái nhà người ta sau đó sẽ bắt đầu bằng mấy câu như vậy." Ngầm ám chỉ anh ta là đồ cặn bã chuyên đi dụ dỗ mấy em gái.
Mọi người cười thành từng trận một nhưng hết lần này đến lần khác Âu Dương Bằng lại cảm thấy uất ức không thôi, "Ai ~ còn không phải là do tớ không có kinh nghiệm gì sao, làm sao bằng lão Tần nhà cậu, bạn gái hết người này đến người khác, đây cũng là người thứ tư rồi..." Lời anh vẫn kịp nói hết thì đã bị người khác bụm miệng ngăn lại đồng thời lại ăn thêm một ánh mắt sắc như dao của Tần Dạ, một số khác thì nhanh chóng ồn ào ngắt lời sau đó lái sang chuyện khác.
Triệu Mộng Điềm vừa nghe vừa cười ha ha, dù sao cô thầm yêu người ta nhiều năm như vậy, chuyện Tần Dạ có nhiều bạn gái cô cũng đã sớm chấp nhận, huống hồ ngay trước mắt cô còn có một Trần Kiêm Gia vừa là bạn thân vừa là bạn gái cũ của anh, nếu cô ghen tỵ thì đã sớm bị mệt chết rồi.
Tuy vậy, Tần Dạ lại có vẻ khá để ý chuyện này, đến khi về nhà anh nắm lấy tay cô vô cùng nghiêm túc giải thích: "Em là người bạn gái thứ tư của anh, tư giống như tử, điều này cho thấy rõ anh đã bị em trói chặt đến chết rồi, chung quy đời này của anh kết quả thế nào đều do tay em." Hình ảnh anh nghiêm túc giải thích như vậy thật sự có chút đáng yêu.
... Không ngờ nam thần lại mê tín như vậy, nhưng dù sao kỹ năng tâm tình vẫn max điểm, cô không nhịn được mà cảm thán một chút.
————————
Vài ngày sau, Triệu Dận về nước, sau đó gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài ăn cơm đồng thời còn cố ý bảo cô dẫn cả Tần Dạ đến cùng.
Trước đây khi công bố, phản ứng của anh cô không quá lớn mà chỉ nhắc nhở cô làm thật tốt công tác an toàn. Nhưng tên đàn ông khốn này lại luôn luôn không thích mang bao, đến cả thuốc tránh thai mà cô mua cũng bị anh ném đi mất.
Anh trai cô về trước một ngày, đầu tiên là về Thành Đông thăm cô một chút hai ngày sau đó lại về nông thôn thăm bố mẹ cô, thời gian ở lại trong nước cũng không nhiều lắm. Bởi vì Mông Tín đã về nước từ hai tháng trước nên anh không ở lại trong khách sạn mà ở lại căn nhà mà Mông Tín đã mua ở Đông Thành. Lúc đầu Triệu Dận gọi một nồi lẩu đặc biệt cay, vừa hay tất cả mọi người đều có thể ăn cay, lúc cô và Tần Dạ đến thì anh đã sớm đến chờ trước đó, Mông Tín cũng ở đó, bốn người ngồi trong phòng nhỏ gọi món.
Anh trai vô cùng tri kỷ vẫn nhớ rõ món ăn yêu thích của cô nên lúc gọi món tất cả mấy món anh gọi đều là món cô yêu thích, Tần Dạ giúp cô nhúng đồ ăn vào lẩu, biểu hiện cô cùng chăm sóc quan tâm cố gắng tạo ấn tượng tốt nhất trước mặt anh vợ.
Ngày còn nhỏ, Triệu Dận và Triệu Mộng Điềm khá giống nhau, cả hai đều giống mẹ ở điểm khuôn mặt thanh tú mắt to, nhưng anh trai Triệu Dận của cô thì quanh năm làm thí nghiệm, mắt kính phải đeo trên mặt cũng có chút dày, ánh mắt như được phủ lên một lớp sương mù mỏng. Đã một thời gian dài cô không gặp lại anh trai mình, tính nhẩm một chút thì cũng đã khoảng ba năm, có lúc cũng chỉ thông quan tin nhắn hoặc điện thoại mà liên lạc, lần trước gọi video cho anh đã cảm thấy anh thật sự rất gầy, bây giờ gặp lại mới thật sự cảm thấy anh còn gầy hơn khi đó .
"Ở Mỹ, anh học hành rất cực khổ sao, anh thực sự quá gầy rồi."
"Cũng được, chủ yếu là do phải làm nghiên cứu thực nghiệm nhiều nên thường xuyên ăn bỏ bữa."
"Anh chú ý thân thể một chút, nếu mẹ thấy được đảm bảo sẽ đau lòng chết mất." Ngay cả người làm em như cô cũng đau lòng không thôi.
Anh em hai người tụm lại nói chuyện, hỏi thăm tình trạng đối phương các kiểu, trước đó vì hai nước bị lệch múi giờ, thêm nữa nhắn tin qua lại cũng không quá thuận tiện nên hai người họ nói chuyện phiếm cũng không nhiều.
Sau khi hỏi xong mới biết được, ngay lúc đầu sau khi anh xuất ngoại bị dị ứng khí hậu rất nghiêm trọng, sau đó bị bệnh một trận vô cùng nghiêm trọng, từ đó về sau thì không mập lại được nữa, may là có Mông Tín bên cạnh, thường xuyên nhắc nhớ anh ăn uống đúng giờ, đồng thời chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho anh nếu không thì anh đã càng ngày càng gầy hơn giờ nữa.
Sau khi Mông Tín di dân thì có được thẻ xanh, sau đó anh mở công ty ở Mỹ, sắp tới lại chuẩn bị mở thêm chi nhánh ở Thành Đông do đó hiện tại lại quay về làm việc bếp núc cho anh trai cô trước thời hạn. Ban đầu, trước khi Triệu Dận về nước thì đã gọi điện cho người nhà, dường như thái độ của cha cô đã có chút thả lỏng hơn trước đó, nên lần anh dự định dẫn theo Mông Tín về nhà thêm lần nữa, mặc dù rất nhiều người không thể thông cảm được chuyện này nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ như vậy.
Trong lòng cô không khỏi cảm khái một hồi, con đường này thật sự quá mức nhấp nhô, tình cảnh trong nước đã định trước rằng phần lớn mọi người sẽ không chấp nhận được chuyện này, trước đây hai người họ phải đến Mỹ cũng chỉ là không còn cách nào khác mà phải đưa ra quyết định như vậy. Tuy nhiên chuyện hai người họ kiên trì đến ngày hôm nay thật sự rất cảm động, trên đời này, có thể gặp được người mình yêu, người hiểu mình mà người nọ cũng như vậy với mình là chuyện khó mà có được, đã thế thì sao có thể tùy tiện mà buông tay từ bỏ chứ.
Nghĩ vậy, cô lại không khỏi cảm thấy chuyện của cô và Tần Dạ quả thực xuôi chèo mát mái, hầu như không có gập ghềnh khó khăn gì cả, quả thực đã được ông trời ban phúc.
Nhưng Tần Dạ lại không cảm thấy vậy, trong mơ anh theo đuổi vợ đến mức sắp điên luôn rồi, đến khi trong hiện thực theo đuổi được rồi thì lại gặp phải một vị anh vợ xa cách lãnh đạm trước mặt, mà Mông Tín lại càng làm như anh không tồn tại. Tuy vậy, anh mặt ngoài anh vẫn ra vẻ vô cùng bình tĩnh, xắn tay áo lên nhúng thịt nhúng rau cho bạn gái sau đó lại rót đồ uống, quả thật phục vụ vô cùng chu đáo
Chờ đến khi anh em hai người hàn huyên nói chuyện xong, Triệu Dận mới bắt đầu quay sang bắt đầu theo quy trình.
"Tần tiên sinh là người Xuân Thành sao?" "Sao cậu quen biết được với Điềm Điềm?" "Hai người bên nhau bao lâu rồi?"
Tần Dạ trả lời từng câu từng câu một, khi biết hai người họ đã ở chung với nhau, anh trai cô không được vui lắm, lông mày cũng nhíu lại giống như một ông già, trước kia em gái anh không hề nói cho anh biết chuyện hai người đã ở chung. Triệu Mộng Điềm có chút chột dạ mà cúi đầu, dù sao cô cũng không dám nói thực chuyện hai người họ vừa vào ngày thứ hai gặp nhau đã đè nhau ra, ngày thứ ba thì bắt đầu ở chung.
"Hai người bọn em lấy kết hôn làm tiền đề, mong Triệu ca có thể giao cô ấy cho em." Tần Dạ mặt mày vô cùng thành thật nói, dưới gầm bàn anh đưa tay nắm lấy tay cô hơi xoa xoa an ủi cô.
Triệu Mộng Điềm gật đầu lia lịa đồng thời nhanh chóng nói tốt cho anh, "Anh ấy rất tốt với em." Xét trên mọi mặt mà nói thì có thể coi như Tần Dạ là một người bạn trai không có gì để xoi mói cả, thật sự tìm mỏi mắt cũng khó mà gặp được, cô cảm thấy bản thân mình thật sự may mắn cũng cảm thấy vô cùng viên mãn.
Triệu Dận hơi thở dài một chút, dù sao em gái ruột cũng đã bị sói tha đi mất thì anh còn có thể làm gì nữa, ấn tượng ban đầu với người này quả thật không tệ, lời nói hành vi đều vô cùng có giáo dưỡng, anh ta đối xử với em gái mình cũng tốt. Tuy vậy anh cũng không thể biểu hiện ra mặt như vậy, lần đầu gặp mặt vẫn không nên để anh ta đắc ý quá mức.
Mông Tín ngồi cạnh anh hoàn toàn không nói tiếng nào, dạ dày Triệu Dận có chút không tốt lắm, nếu ăn quá cay sợ rằng sẽ không chịu nổi do đó anh nhúng đồ ăn qua nước lọc một lần nữa rồi mới để đồ ăn vào trong bát Triệu Dận.
Về mặt hầu hạ người bên gối, anh và Tần Dạ thực sự vô cùng chuyên nghiệp.
Bốn người ngồi ăn cùng nhau khoảng chừng hơn hai tiếng đồng hồ thì giải tán, ngày hôm sau Triệu Dận vẫn còn lịch trình khác, sau khi về thăm bố mẹ xong thì có khả năng sẽ quay lại mỹ, phải một khoảng thời gian nữa mới gặp lại. Hôm nay cô gặp được anh trai mình nên vô cùng vui vẻ, nhìn thấy anh trai như vậy, đột nhiên đau lòng bi thương năm đó do hai người này mang lại dường như tiêu tán không ít, cẩn thận nghĩ lại một chút, năm nay anh trai cô cũng đã ba mươi, đời người được bao nhiêu lần ba mươi như vậy chứ, nếu cô vẫn luôn bám lấy chuyện này không buông thì cũng chỉ làm tổn thương tình cảm anh em mà thôi.
Nghĩ như vậy, oán hận trong lòng với anh trai và Mông Tín chợt bay đi mất một nửa.
Triệu Mộng Điềm uống chút rượu nên có chút say, trên đường về nhà cô gục vào ngực Tần Dạ mà nói lảm nhảm không ngừng.
"Tần Dạ, hôm nay em vui lắm đó... Rốt cuộc anh ấy cũng về rồi, đã bao nhiêu năm rồi... Em thật sự rất sợ anh ấy một đi sẽ không quay về nữa... Chuyện năm đó... quá rắc rối rồi, em cũng không biết nên nói thế nào nữa..."
"Anh không biết... Anh em, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ dễ nói chuyện... Nhưng thật ra anh ấy cố chấp đến tận xương tủy... Chuyện mà anh ấy đã quyết định… Thì không ai có thể thay đổi được… Dùng lời của Trần Kiêm Gia mà nói thì … anh ấy chính là một con lừa ngang bướng khoác lên mình một lớp vỏ bọc nhã nhặn thôi..."
"Anh ấy và Tín Ca... Không thể không thừa nhận rằng hai người họ thật sự rất xứng đôi... Tuy rằng bề ngoài của Tín Ca nhìn rất tục tằng... Nhưng nội tâm... Lại rất tinh tế... Em còn từng thấy anh ấy làm nũng với anh trai em... Trời má… Làm em sợ chết đi được... Người thô lỗ như anh ấy mà làm nũng..."
... Tần Dạ nghĩ đến hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ như Mông Tín mà làm nũng, vô cùng cạn lời.
"Còn có... Em... Em..." Cô kéo lấy tay anh sau đó cọ cọ mặt mình trên cổ tay anh "Sợi tơ hồng kia" : "Em phải cảm ơn... cảm ơn... đã đưa anh đến bên cạnh em... Còn có... cũng phải tạ ơn cả ông lão kia nữa... Khi nào gặp lại ông ấy em nhất định sẽ cảm ơn..."
Ừ, đúng là nên cảm ơn thật, anh yên lặng gật đầu.
"Tần Dạ... Em... Em đã nói với anh chưa nhỉ... Em... Em yêu anh... Cuộc đời này của em trước nay chỉ thích đúng duy nhất một người là anh... Anh giống như ánh sao trên bầu trời kia... Sau đó bị em hái xuống... Em... Em phải cất thật kỹ... Sẽ không làm mất... Lần trước làm mất sợi tơ hồng... Em đã khóc chết đi sống lại..."
Anh sờ sờ đầu cô, nghe cô "nói nhăng nói cuội", mềm lòng đến không tin được.
————————
Triệu Mộng Điềm không uống nhiều, nói chuyện này nọ chỉ là thừa dịp mượn rượu mà phát tiết, đến khi xe chạy đến trước tiểu khu thì đã tỉnh rượu sương sương. Cô và Tần Dạ xuống xe ở trước cửa, chuẩn bị trở về, coi như đi tản bộ một chút.
Không ngờ, hai người vừa xuống xe thì lập thấy được một bóng dáng vô cùng quen thuộc ở phía đối diện. "Là ông lão đó!" Chuyện này thật sự vô cùng trùng hợp, vừa mở miệng nói muốn cảm ơn người ta thì vừa hay gặp được, trong khi đó lần trước hai người muốn tìm được ông lão đó thì lại không có cách nào tìm thấy được.
Ông lão kỳ lạ kia còn mang theo một chiếc túi đan, trong tay cầm lấy một sợi len màu đỏ mà ngồi bên đường nói chuyện cùng với một người trẻ tuổi, giống như đang cố gắng PR đẩy mạnh tiêu thụ. Người trẻ tuổi kia dường như vừa mới khóc xong vì thế cảm thấy vô cùng bực bội với việc bị ông lão quấy rầy, không ngừng từ chối đồng thời nói rõ không muốn mua bán gì cả, không cần phải quảng cáo này nọ.
Vào lúc hai người họ cùng nhau bước đến nơi, người trẻ tuổi kia dường như đã tức giận mà đẩy tay ông lão ra sau đó chạy đi mất. Ông lão thấy vậy thì cũng không đuổi theo nữa, có vẻ không thèm để ý đến nữa, đến khi quay đầu nhìn thấy hai người bọn họ thì cũng không cảm thấy có chút ngạc nhiên nào cả mà nở nụ cười với họ, khuôn mặt chứa đầy nếp nhăn cười tươi giống như hoa nở, trong mắt mang theo thâm ý không nói rõ.
"Rốt cục người có tình sẽ trở thành thân thuộc..." Ông lão cảm thán.
Hai người bọn họ vô cùng ăn ý cùng nhau cúi đầu cảm ơn ông lạo, sau đó Tần Dạ lại cúi người một lần nữa bày tỏ sự áy náy của mình, dù sao chuyện này bắt đầu từ việc xém chút nữa anh đã đụng trúng ông lão này.
Ông lão chỉ híp mắt cười, cũng không nói thêm gì cả mà cầm theo chiếc túi đan kia đi mất.
Trước khi đi, Triệu Mộng Điềm thấy được một góc túi mở rộng kia chứa đầy dây len màu đỏ, lòng cô khẽ động sau đó nhanh chóng hỏi .
"Ông ơi, quý tính đại danh của ông là gì vậy?"
Trong gió truyền truyền đến tiếng cười sang sảng của ông lão: "Ta hả, lão đầu ta chính là Lôi Phong sống..."
Cô và Tần Dạ cùng nhìn nhau cười, cả hai người họ đều cảm thấy chỉ sợ rằng ông lão này chính là nguyệt lão chuyên đi se tơ hồng trong truyền thuyết.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
333 chương
41 chương
113 chương
729 chương