Ngày hôm sau khi tỉnh lại, mở điện thoại lên, quả nhiên bị Trần Kiêm Gia phun cho một trận, liên tiếp mắng cô, cô liếm mặt gửi gói icon xin lỗi, ý định cho bạn chí cốt bớt giận, bị Trần Kiêm Gia uy hiếp đợi cô ấy về sẽ xử lý cô sau.   Trần Kiêm Gia và Tống Sâm Châu đi hưởng trăng mật ở nước ngoài ngay sau hôn lễ. Triệu Mộng Điềm chúc cô ấy trăng mật vui sướng, tốt nhất không cần trở lại.   Ăn sáng xong, cô xách túi chuẩn bị đến cửa tiệm trà sữa, hôm nay là đầu tháng, hẹn với chị tài vụ đối chiếu sổ sách, cho dù hôm qua mệt kinh khủng, cô vẫn tận tâm thức dậy đi làm, có thể được gọi là bà chủ chăm chỉ trong thời đại mới.     Vừa đi thang máy đến dưới lầu, cô phát hiện có một chiếc xe màu đen đèn flash đôi, bên ngoài rất quen thuộc, cô chăm chú nhìn kỹ hơn chút, đây không phải là chiếc xe sang thường dừng trước tiệm trà sữa sao? Sao lại xuất hiện trong này? Chẳng lẽ chủ xí nghiệp ở cùng tiểu khu này, khéo vậy sao?   Đang lúc mặt cô đầy nghi vấn chuẩn bị vòng qua chiếc xe thì từ ghế phụ một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đi giày da có dáng vẻ của một người thư ký bước xuống, hướng về cô lễ phép gật đầu, cười nói: “Triệu tiểu thư, buổi sáng tốt lành.” Anh ta tự tay mở cửa ghế sau xe, “Bên trong, xin mời.”   ??? Cô có loại dự cảm xấu. Theo cửa xe mở ra, bên trong lộ ra thân hình cao ngất của người nọ.   Quả nhiên! Là Tần Dạ!   Anh ở chỗ này làm gì???   Chờ cô để làm gì!!!   Trong lòng Triệu Mộng Điềm như có hàng trăm con chó săn gào thét chói tai, cô do dự, không biết bây giờ là tình huống gì. Hơn nữa, cô dự cảm được, chiếc xe này tựa như chiếc lồng giam, mà cô là một tù nhân sắp vào tù.     Cô đứng ngơ ngác, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nam thư ký vẫn liên tục mỉm cười làm động tác mời cô lên xe, thật lâu không ai di chuyển, tình cảnh rất căng thẳng, không biết qua bao lâu, cô lại nghe được giọng nói quen thuộc.   “Bước vào.” Giọng anh vẫn lạnh nhạt như trước đây, tông giọng so với trong mộng thấp hơn một chút, mang theo chút nghiêm túc và mệnh lệnh không cho phép kháng cự.   Nam thần có lệnh, không dám không nghe theo nha! Cô run lên một cái, vội vàng luống cuống tay chân chui vào trong xe. Không gian ghế sau rất rộng, nhưng cô quá căng thẳng, cũng không biết đặt tay chân và ánh mắt hướng nào, chỉ có thể nắm túi xách, cúi đầu không nói lời nào.   Tần Dạ đến mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm cô, nhìn cô giống như thỏ nhỏ bị làm cho hốt hoảng, cúi đầu không nói lời nào, cằm cũng sắp chạm đến xương quai xanh, khuôn mặt nhỏ càng làm cho đôi mắt to hơn, khẽ cau mày, vô tình chọc cho người ta thương tiếc.   Giống như trong mộng, mảnh mai, nhát gan, là cô không sai!   “Triệu Mộng Điềm.”   “?” Cô ngẩng đầu lên đối diện với anh, chỉ nhìn thoáng qua, lại vội vàng dời ánh mắt.   Chỉ mới nhìn thoáng qua, cô phát hiện, Tần Dạ vẫn đẹp như trong mộng, gương mặt hạt dẻ rõ ràng, môi mím xuống, vẻ mặt mất hứng. So sánh với Tần Dạ trong mộng, khí chất không quá giống nhau, trong thực tế anh quá lạnh lùng, có cảm giác áp bách.   “Triệu Mộng Điềm, em chột dạ cái gì?” Anh lại lên tiếng.   Cô không muốn trả lời, mặc dù không biết lần này Tần Dạ là xảy ra chuyện gì, đột nhiên ở dưới lầu chờ cô, có điều cô không muốn biết. Cô nghĩ, Tần Dạ xuất hiện ở nơi này, có phải Trần Kiêm Gia giở trò quỷ hay không.   Nhưng mà sau đó suy nghĩ một chút, cô vẫn lắc đầu, muốn phủ nhận tội lỗi trong lòng mình, dù ngay cả bản thân mình đều không lừa nổi.   “Em khá lắm đó, vứt tôi rồi vẫn không hề thấy thẹn.” Anh nhìn chòng chọc vào cô giống như muốn xuyên thấu, miệng nói lời châm chọc.   ???   Cô mở to mắt nhìn anh, ngẩng đầu, nhìn đến tài xế và nam thư ký giả bộ như đang tàng hình, vểnh tai, để lộ ra tâm tư muốn hóng chuyện.   Tần Dạ cũng nhìn thấy, nhấn nút mở tấm ngăn giữa ghế trước và sau ra, tiếp tục nói: “Nói chuyện, em có ý gì?”   “Em... “ Lời nói của anh làm cô quá sốc, không biết nên nói cái gì. Nghĩ rằng: “Không phải là chuyện nằm mơ bị anh biết rồi chứ? Không có khả năng nha, việc này ngay cả Trần Kiêm Gia cô còn không nói. Cô nuốt nước miếng một cái, nhìn về phía anh, thật cẩn thận dò xét: “Chúng ta, dường như, không quen.” Trong hiện thực thực sự là không quen, tổng cộng không gặp anh được mấy lần, chưa nói chuyện qua được mấy lần, vậy từ đâu mà quăng ra cái thuyết pháp này.   Ai ngờ, hai chữ không quen này kích động đến anh, tức giận vẫn liên tục ngấm ngầm chịu đựng trong nháy mắt bùng nổ, anh kích động, cơ thể nghiêng về phía trước đặt cô lên cửa xe, gầm lên giận dữ: “Triệu Mộng Điềm, em không có trái tim!”   Dọa cho cô hoảng sợ, trong giây lát không phản ứng được.   Tần Dạ bấu lấy bả vai cô, miệng tàn nhẫn ngậm lấy môi cô, nặng nề cắn xuống: “Em cho là trong mộng chơi đùa tôi coi như xong, em xem tôi là gì? Là ngưu lang gọi là đến đuổi là đi sao?” Anh vừa cắn vừa chất vấn.   Hu hu hu, cô kêu đau, môi đoán chừng bị cắn trầy da rồi. Đầu óc cũng nổ rồi, dự cảm không tốt đã thành sự thật, quả nhiên anh biết chuyện trong mộng!!!   Vì sao! Trời ạ! Triệu Mộng Điềm khóc không ra, một phần là áy náy, một phần là ấm ức.   “Hu hu hu hu… xin lỗi…” Không phải cô cố ý, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống.   “Trong mộng có phải là em không?” Anh chất vấn.   “... Phải…”   “Thỏ nhỏ có phải em hay không?”   “... Phải…”   “Em đặc biệt đùa giỡn tôi có phải không? Sảng khoái xong liền biến mất?”   “Em sai rồi.” Triệu Mộng Điềm khóc đến thở không ra hơi, “Em không phải cố ý, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Hu hu hu hu, ở hiện thực nam thần càng đáng sợ hơn, nổi giận lên cũng sẽ nói tục, dọa chết cô rồi!   Tần Dạ bị cô khóc không nói nên lời, cô gái này, chỉ khóc, cố ý làm cho anh khó chịu.   Thấy cô khóc đến đau lòng như vậy, Tần Dạ tức giận cũng không dám làm càn, chỉ sợ cô lại khóc nữa, anh đem cô kéo lên ôm vào lòng, cố gắng khống chế tâm tình của bản thân để không dọa cô sợ, vừa giúp cô lau nước mắt vừa bất đắc dĩ nói, “Em luôn như vậy, luôn khóc, tôi mới là người bị hại.” Khuôn mặt đầy căng thẳng lạnh lùng hiện lên chút ấm ức.   “Em, em khống chế không được mà…” Cô cũng ấm ức, cô không có biện pháp, biết rõ khóc không thể giải quyết vấn đề nhưng không nhịn được, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.   “Vậy em…” Anh dừng một chút, bất đắc dĩ nói, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”   Chuyện đã đến nước này, cô không dám giấu diếm nữa, đem chuyện ông lão đưa dây tơ hồng, cùng với việc nằm mộng, đến chuyện tơ hồng biến mất nói rõ từng việc. Riêng chuyện -- yêu thầm anh.   Tần Dạ càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, nếu không phải tự bản thân trải qua, quả thực không dám tin.   “Trách không được…” Đầu óc anh vừa chuyển đã hiểu được rõ ràng. Trong lòng biết ông lão bọn họ gặp là cùng một người.   “Lấy được tơ hồng lúc nào.”   “Tháng 3 năm nay.”   Anh tính toán thời gian một chút, cùng thời gian anh gặp được ông lão không khác nhau lắm, ngay từ đầu anh chỉ là thường xuyên nằm mơ, nhớ không rõ nội dung, sau lại có thể nhớ được, anh biết mình thường ở trong mộng cùng một cô gái yêu đương, nhưng vẫn không nhớ rõ mặt cô, chỉ biết cô gọi là thỏ nhỏ. Về sau nữa, đại khái là trong hiện thực bắt đầu từ lần đầu tiên nghe được giọng nói của cô, hình ảnh cô dần rõ ràng hơn, cho đến khi phản chiếu vào lòng anh.   Mới đầu anh cũng hoài nghi bản thân có phải bị rối loạn trí nhớ hay không, anh không nhớ rõ bản thân có kết giao qua bạn gái như vậy, hỏi bạn bè cũng không có ấn tượng với cô, vật phẩm xuất hiện qua trong mộng anh cũng không tìm được, ngoại trừ tơ hồng. Lần cuối cùng cô biến mất đó, anh mới kết luận, đúng là mộng, trong mộng cô là tồn tại chân thực, hơn nữa hai người nhất định có liên quan cực lớn.   “Triệu Mộng Điềm, em cũng thật nhẫn tâm.” Anh hừ một tiếng, cô gái này rõ ràng là biết anh, nhưng vẫn trốn tránh anh, uổng công anh tìm người lâu như vậy, bất kể là trong mộng hay là thực tại, đều đi tìm, sau khi tìm được người ta còn không có ý định thừa nhận, thật sự là đang khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của anh, thực là không thể nhịn! Trong lòng anh mơ hồ có chút tức giận.   Hức hức… Vốn đã bình tĩnh lại, sau khi nghe câu này, mắt cô lại đỏ lên, lại muốn khóc, nước mắt như hạt đậu vàng đọng lại nơi khóe mắt,   “Không được khóc.” Anh ra lệnh thô lỗ lớn tiếng. Cô dừng lại, nước mắt đảo quanh nơi hốc mắt, ra sức chịu đựng không dám để rơi xuống.   Hung dữ như vậy quả thực giống như đúc Tần Dạ trong mộng, ngoại trừ mặc âu phục hơi có vẻ trưởng thành, tăng thêm vài phần dấu vết năm tháng lên vẻ ngoài, tính cách vẫn khó ưa như vậy, vẫn thích dọa nạt cô, hung dữ với cô!   “Em xuống xe trước, tôi muốn yên tĩnh một lúc.” Anh cần phải suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo với cô, người phụ nữ đáng giận này, anh có ý xấu muốn bỏ rơi cô một chút.   Nghe xong, Triệu Mộng Điềm hung hăng quẹt quẹt nước mắt, nghe lời xuống xe. Lúc này cô phát hiện xe đã gần đến giao lộ bên cạnh tiệm trà sữa, cô không dám nhìn Tần Dạ nữa, vội vàng cầm túi đi xuống, trong lòng gào khóc: hu hu hu… Cô khẳng định bị ghét rồi. Chưa được người ta cho phép đã tự tiện nằm mơ, còn ảnh hưởng đến anh. Trong mộng cô dâm đãng như vậy, xấu xa như vậy, chỉ có Tần Dạ kia mới có thể bao dung cô, Tần Dạ trong hiện thực hẳn là chán ghét cô rồi, cho nên mới đến đây tìm cô tính sổ. Nghĩ như vậy, cô cảm giác như trời sắp sập xuống rồi.   Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu một người đàn ông mà biết ý dâm của bản thân trong mộng, cô chắc cũng sẽ ghê tởm giống như vừa nuốt phải ruồi bọ.   Có cái gì khó chịu hơn so với chuyện không đuổi kịp nam thần sao? Có, bị nam thần ghét, không chỉ có khổ sở, mà còn xấu hổ!   Hu hu hu…   --------------   Triệu Mộng Điềm đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn xe của anh đi xa, mãi đến khi khuất khỏi tầm mắt, cô lau khô nước mắt, sửa sang lại bản thân một chút, mới vô tri vô giác đi vào tiệm trà sữa.   “Chị Điềm Điềm!” Giọng người nói trong tiệm trà sữa rất là kích động.   Cô hoài nghi nhìn nhân viên trong tiệm. Em gái nhân viên trong tiệm mang theo vẻ mặt bà tám, “Chị, chị là từ trên chiếc xe kia bước xuống!!!”   “Chị Điềm Điềm, trong xe là người nào thế? Hai người quen nhau sao?”   “Loại xe sang này, vừa nhìn đã biết rất đắt, nhất định là người theo đuổi chị Điềm Điềm, nói không chừng là con cái nhà giàu.”   “Chị Điềm Điềm qua lại với anh ta sao?”   …   Tôi không phải, tôi không có, đừng có nói bừa.   Hôm nay Triệu Mộng Điềm mệt chết đi, cô đối phó qua loa với các câu hỏi của nhân viên trong tiệm, ngồi ở ghế bên cạnh ngẩn người. Đầu óc cô vẫn rất loạn, giọng nói chất vấn của Tần Dạ ở trong xe khuấy động lòng cô, cô cảm giác bản thân mình ở trong mộng rất cặn bã, sự thật rất xấu, tuy rằng thừa nhận sai lầm, nhưng, vẫn không hối hận đối với hành động của cô.   Chỉ thực xin lỗi Tần Dạ, ai biết cảnh trong mộng có thể sẽ liên quan tới anh, còn quấy nhiễu anh lâu đến vậy, cô cũng không biết làm thế nào để bù lại cho anh. Vả lại, cô vẫn còn rất kinh sợ, vừa đối diện với anh đầu óc cô lập tức ngừng hoạt động, hoàn toàn không bình thường, ngoại trừ khóc cũng chỉ là khóc, ngay cả cô còn tự phỉ nhổ bản thân.   Lúc này điện thoại di động bỗng vang lên, cô nhìn qua, là một lời mời kết bạn trên Wechat, nickname gửi tới là “Tần”, ava là ảnh một con đại bàng bay vút lên, nhìn đến chữ Tần quen thuộc này, trực giác của anh chính là anh.   Quỷ thần xui khiến nhấn đồng ý.   Một lúc sau, nhận được tin nhắn.   -- Tần Dạ   Chỉ 2 chữ đã biểu lộ thân phận, quả nhiên là anh.   Cô hít sâu, tuy rằng thêm Wechat của nam thần là chuyện thiết tha mơ ước trước giờ, thế nhưng, thêm giờ phút này, muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu. Có điều… Cô cảm thấy bản thân vẫn nên trung thực nói lời xin lỗi với anh, trong hiện thực đối mặt với anh cô không có cách lưu loát nói ra, nhưng trong Wechat có thể nha.   Cô nghĩ nghĩ, viết một đoạn văn dài, tự đọc thầm một chút, thấy không ổn, lại xóa rồi viết lại lần nữa, cứ lập lại thao tác như vậy, mất hơn 1 giờ đồng hồ, rốt cuộc viết xong một đoạn văn ngắn ngủn:   -- Tần tiên sinh, tôi là Triệu mộng Điềm. Trong mộng vô lễ với anh, không phải là ý định của tôi, tại lúc này chân thành xin lỗi anh. Hy vọng anh quên chuyện không vui này đi, về sau tôi cũng sẽ không quấy rầy đến anh nữa.   Cô nhắm mắt lại, tim đập thình thịch, gửi đi. Gửi xong cô liền hạ Wechat, không dám nhìn tin hồi âm, quả là yếu đuối không sai mà. Lúc này trong lòng Triệu Mộng Điềm ra một quyết định, cô giao tiệm trà sữa cho quản lý, quyết định cho bản thân ngày nghỉ, sang Mỹ tìm anh trai, thứ nhất là nghỉ phép, thứ hai là trong khoảng thời gian này cô không muốn đối mặt với Tần Dạ.   Có lẽ qua một thời gian ngắn anh sẽ hết giận, đến lúc đó hai người hẳn không còn lúng túng như vậy nữa, cô nghĩ như thế, cho dù không làm được bạn bè, làm người xa lạ cũng được, dù sao cô yêu thầm nhiều năm như vậy đã thành thói quen rồi.   Nói đi là đi, cô lập tức đặt xong vé máy bay, đặt xong cô bắt đầu bàn giao chuyện bên tiệm trà sữa, rồi lại đến tiệm mới, vẫn cùng tài vụ đối chiếu sổ sách xong đến chạng vạng cô mới về nhà, sau khi về nhà vẫn không nghỉ ngơi nhanh nhẹn đi thu dọn hành lý.   Cô đặt vé máy bay đi lúc rạng sáng, đã liên lạc được với Mông Tín, lấy địa chỉ nhà anh trai từ anh ta, đến lúc đó cho anh trai một sự ngạc nhiên. Hành lý không nhiều lắm, rất nhanh đã thu dọn xong, cô tính đón xe đi sân bay, ăn cơm chiều ở sân bay sẵn tiện chờ đến chuyến. Thế là cô mang theo rương nhỏ, đi thang máy xuống lầu.   Vừa đến dưới lầu, lại ngây ngẩn cả người.   Xe sang màu đen quen thuộc, bố trí quen thuộc, lần này là nam thư lý mở cửa xe, Tần Dạ sải bước bước xuống, nhìn chằm chằm thẳng vào cô, toàn thân mang theo thông điệp: mưa gió sắp tới, nguy hiểm chớ đứng gần.   Xong rồi, đòi nợ đến rồi. Cô khóc không ra nước mắt, trong lòng biết Tần Dạ nhất định là không chấp nhận xin lỗi của cô.   “Lại muốn trốn tôi, tôi là mãnh thú hồng thủy gì hay sao?” Mỗi lần thấy anh không phải khóc chính là trốn, quả thực làm cho anh hoài nghi bản thân.   Cô lắc đầu.   Người đàn ông tiến đến từng bước, cô sợ hãi lui về phía sau, nỗi khó chịu khi bị bắt xông lên đầu cô.   “Lần này lại muốn chạy trốn đến nơi nào?” có một giọng điệu chắc nịch trong giọng nói lạnh lùng của anh không cho phép nghi ngờ, “Mặc kệ em đi đến nơi nào, tôi đều sẽ tìm được em.” Dứt lời, bàn tay to của anh giống như gọng kìm cố định em của cô, kéo cô vào lòng, tay kia đoạt lấy vali hành lý, các động tác liền một mạch áp cô về nhà.   Anh! Tự mình tạo nghiệt, chỉ có thể tự gánh vác.