Hôm nay, Triệu Mộng Điềm uể oải nằm ườn trên sô pha gọi điện thoại video cùng Trần Kiêm Gia, nghe cô ấy kể về tiến trình kết hôn. Hôn lễ của cô ấy cùng với Tống Sâm Châu được ấn định vào ngày cuối tháng này, bây giờ thời gian còn lại chưa đến nửa tháng. Bọn họ đã định ngày từ sớm, công tác chuẩn bị cũng gần như hoàn tất.   Vì Tống Sâm Châu là người Đông Thành, Trần Kiêm Gia cùng người nhà cũng đã định cư ở Đông Thành từ sớm, cho nên hôn lễ của bọn họ được cử hành ở bản địa, đón dâu gì đó cũng không quay về nhà cũ. Tìm một công ty dịch vụ tiệc cưới chuyên nghiệp lên kế hoạch, tính toán làm một hôn lễ với màu sắc chủ đạo là màu xanh, chủ đề ảo mộng hải dương. Trần Kiêm Gia vẫn luôn mơ mộng bản thân trở thành mỹ nhân ngư, vì thế ngoài áo cưới còn đặc biệt đặt trước một bộ lễ phục đuôi cá mặc ở buổi tiệc tối.   Lúc ấy khi nhận được lễ phục, Trần Kiêm Gia mặc thử gửi hình cho cô xem, còn bị cô chế giễu là một mỹ nhân ngư tự luyến.     Lúc Trần Kiêm Gia nói đến chuyện thử áo cưới hai mắt càng sáng lên.   “Áo cưới của tớ chính là đặt một nhà thiết kế trứ danh người Pháp làm theo yêu cầu. Cuối tuần này sẽ gửi về bằng đường hàng không. Đến lúc đó chúng ta cùng đi thử áo cưới, cậu cũng thử trang phục dành cho phụ dâu, đặc biệt là cậu, ngực lớn như vậy, quần áo khẳng định là cần phải sửa.”   “Ừ, cuối tuần là khi nào, nói cho tớ sớm một chút.” Trần Mộng Điềm cũng đã quen, ngực lớn chuyện không tiện nhất chính là không dễ mua nội y, cho dù có mua được thì kiểu dáng cũng chẳng đẹp chút nào. Quần áo càng khó mua hơn, ngực muốn đủ lớn, eo cũng phải vừa đủ nhỏ, cô mà mặc quần áo rộng rãi chính là tai nạn, chẳng khác nào có bầu.   Cô nhét một miếng khoai tây chiên vào trong miệng, rôm rốp một tiếng bị Trần Kiêm Gia nhìn thấy, nôn ra một đống từ chửi bậy.   “Đừng có mà ăn đồ ăn trước mặt tớ, dụ dỗ tớ! Tớ đang giảm cân!”   Cô cũng chẳng để ý nói: “Giảm cái cục cứt, cậu đã ốm nhách rồi.” Trần Kiêm Gia vẫn luôn sở hữu dáng người của nữ thần, cao 1m65, nặng 45 kg, cực kỳ tiêu chuẩn.   “Không được! Tớ nhất định phải duy trì vóc dáng! Áo cưới là may ra dựa vào vóc dáng, đến lúc đó tớ không mặc vừa thì xem như xong đời.”     Cô tưởng tượng cảnh dáng vẻ của Trần Kiêm Gia với vóc người béo ú, không mặc vừa áo cưới, cười khúc khích: “Còn rất chờ mong.” Theo cái tính tình thích chưng diện của cô ấy, chắc chắn là sẽ nổi điên.   “Cậu đang nói tiếng người hay sao? Tuyệt giao!”   “Bây giờ mà tuyệt giao thì hôm cậu kết hôn sẽ thiếu mất một phù dâu nha!” Cô nhàn nhã nói.   “Vậy thì chờ kết hôn xong lại tuyệt giao.” Trần Kiêm Gia chu môi, cực kỳ có tính tình trẻ con.   “A ha~ Nếu như vậy, tớ không làm phù dâu nữa, bây giờ tuyệt giao luôn đi!”   “Điềm Bảo!” Bên đầu kia video Trần Kiêm Gia tức nghiến răng nghiến lợi, “Cậu ngứa da đúng không?”   Cô nhìn ống kính nháy mắt một cái, “Đúng vậy, có bản lĩnh thì ngay bây giờ đến đến trừng trị tớ nè.” Cô khẳng định là Trần Kiêm Gia không tới được, thời gian gần đây cô bận rộn mấy chuyện làm đẹp như làm móng làm tóc, lúc nào cũng bận bịu.   “A a a a a!” Trần Kiêm Gia giả vờ làm động tác tinh tinh đấm ngực, dáng vẻ tức hổn hển chọc cô cười ha ha. Hai người cười cười nói nói, náo loạn một hồi lâu, Trần Kiêm Gia đột nhiên bình tĩnh lại, tiến lên trước điện thoại, nghiêm túc hỏi cô: “Điềm Bảo, có phải gần đây cậu đang yêu đương không?”   “Phụt…” Triệu Mộng Điềm đang uống nước, nghe nói vậy thiếu chút nữa là bị sặc.   Cô hơi chột dạ dời mắt, không dám nhìn cô bạn thân, “Không có mà.”   “Dám khẳng định là cậu có gì đó!” Trần Kiêm Gia là ai chứ, bạn thân đã chơi với cô vài chục năm, hiểu rõ tính tình của cô như lòng bàn tay, huống chi dạo gần đây mặt mày cô hồng hào, nét mặt tỏa sáng. Nói không có gì đến quỷ cũng chẳng tin, cô bị nói trúng tim đen: “Gần đây tâm tình của cậu rất tốt, toàn thân toát ra hơi thở của cô gái nhỏ đang yêu.”   “Cậu là chó à? Hơi thở này mà cũng biết!” Con có này có cái mũi của thần tiên.   “Tớ chỉ biết đó chính là sự thật!” Cô bạn thân vẫn không buông tha mà ép hỏi cô.   “Thật sự là không có mà.” Cô nghĩ thầm, yêu đương trong mơ không tính là yêu đương đâu nhỉ. Tất cả mọi thứ đều tồn tại dưới mong muốn chủ quan của cô, nhiều lắm cũng chỉ xem như là cô tương tư đơn phương thôi. Trong hiện thực thật sự là không có, cô giải thích nói: “Mỗi ngày tớ hết đi làm thì cũng về nhà, không hề ra ngoài. Ở nhà không xem tivi cũng chơi điện thoại, lấy người nào mà yêu đương với tớ, nói chuyện yêu đương với ma sao? Tình yêu chưa dứt giữa người và ma?”   “Phải không?” Trần Kiêm Gia nghi ngờ nhìn cô, vẫn cảm thấy cô không đúng lắm. “Không phải là yêu đương trên mạng chứ? Bây giờ cũng có rất nhiều người yêu đương trên mạng.”   “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, ai biết đằng sau internet là heo hay là chó, yêu đương trên mạng không đáng tin tí nào.” Cô làm bộ bình tĩnh để di động đứng trên bàn, thuận tay lấy xuống sợi dây màu đỏ, nhẹ nhàng nắm vuốt thưởng thức. Mỗi lần cô khẩn trương hay khổ sở, luôn thích nắm thứ gì đó trên tay nhằm di chuyển sự chú ý.   “Được rồi.” Trần Kiêm Gia hỏi không ra được, tạm thời tin tưởng cô, “Vậy nếu như cậu thực sự yêu đương đầu tiên phải nói cho tớ không thì tớ đánh chết cậu.”   “Được rồi, được rồi.”   “Mở mắt to một chút, bây giờ trai đểu cáng nhiều lắm, cũng rất biết cách che giấu. Nếu như cậu có đối tượng vừa ý nhớ tìm tớ, tớ sẽ giúp cậu kiểm định, không cần bị lừa một cách đơn giản như vậy.”   “Biết rồi.” Trần Mộng Điềm thuận miệng đồng ý, cái tính như một bà mẹ già của Trần Kiêm Gia đúng là vẫn không thay đổi, so với người nhà cô còn lải nhải nhiều hơn, sợ cô bị sói bắt mất.   “Cậu đừng có chê tớ dài dòng. Cái kiểu ngốc bạch ngọt như cậu, gặp trúng mấy đứa đầy âm mưu thì chừng vài phút sẽ sa lưới ngay.”   “Dạ dạ dạ.” Cô hờ hững nói, trên tay vẫn liên tục vuốt ve sợi dây đỏ, hơi dùng sức một chút, không cẩn thận làm đứt sợi dây,   Shit! Cô kinh ngạc, trong lòng có một linh cảm không tốt. Nhanh chóng tắt video, phớt lờ lời phản đối của Trần Kiêm Gia, “Bảo bối, tớ còn có chút việc. Không nói chuyện được nữa, bye…”   Tắt video, lấy sợi dây màu đỏ để trước mắt xem xét, quả nhiên là bị đứt mấy rồi. Sợi dây mỏng manh vốn là không quá chắc chắn. Lần trước còn bị ném vào trong máy giặt gặp trắc trở một lần, lần này thì không thể nào đeo được nữa rồi.   Cô khóc không ra nước mắt, tranh thủ thời gian thay quần áo ra ngoài, muốn tìm một sư phụ có tay nghề ở cửa hàng trang sức xem thử có sửa được không. Vừa vặn con đường dành riêng cho người đi bộ đối diện cư xá có một cửa hàng đồ trang sức, sư phụ bên trong có thắt dây đỏ, lúc trước cô đã từng mua đồ ở nơi này.   Ai ngờ, vừa mới bước vào trong tiệm, lúc sư phụ nói cô đưa sợi dây đỏ ra xem một chút, cô lục túi nhưng phát hiện không thấy sợi dây màu đỏ đâu cả.   Cô gấp muốn chết, móc hết các túi đều không thể nào tìm được. Cô cho là rớt trên đường, lại đi bộ về vừa đi vừa tìm, sau đó quay về nhà lật ra tìm một lần nữa cũng không có. Sợi dây màu đỏ kia không biết có phải là rơi ở đâu bị người ta nhặt được hay bằng cách nào đó mà biến mất một cách thần kỳ.   Trái tim cô trống rỗng.   Dây đỏ là phương tiện để cô gặp được Tần Dạ trong mơ. Theo như kinh nghiệm trong quá khứ không có sợi dây đỏ, có lẽ cô sẽ không mơ thấy anh nữa. Nhưng mà cô không nỡ…   Cô còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, cô còn chìm đắm trong mơ không thể nào thoát ra được, vì sao lại không gặp được anh một lần nữa???   Đúng rồi, ông lão! Cô liền nghĩ đến ông lão đã cho cô sợi dây đỏ. Ông lão này quả thật là có chút kỳ quái, cho dù là đưa sợi dây đỏ hay nhắc nhở cô lúc sau, dường như là biết được giấc mơ của cô.   Cô lại chạy đến quán trà sữa, ở lại mấy ngày trông tiệm nhưng cũng không thấy ông lão. Nhân viên cửa hàng nói lâu rồi không thấy ông lão xuất hiện, giống như không sống ở gần đây. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, đi dạo một vòng ở khu vực lân cận, tìm lại tìm, muốn đi tìm ông lão đã đưa cho mình sợi dây đỏ.   Nhưng mà đã tìm lâu rồi nhưng không thấy được người. Từ đó về sau, quả nhiên là cô không còn mơ những giấc mơ về anh nữa.   Trong mấy ngày không có anh làm bạn trong mơ, cô cảm thấy trống rỗng khó chịu. Giống như một vật quý báu nào đó đã từng có được nay đột nhiên lại làm mất, rất không quen, rất hoảng loạn muốn đi tìm nhưng vẫn không thể nào tìm thấy. Cô có cảm giác trái tim mình đã chết, cuộc sống hàng ngày, ăn cơm đi làm, giống như một cái xác không hồn, không có ánh nắng cũng chẳng có nụ cười, yên tĩnh như một cái giếng cạn.   Tần Dạ…. Tần Dạ trong mơ của cô…. Cô phải cần thời gian bao lâu mới có thể quên được anh.   *   Trong mơ sắc trời lờ mờ, dường như là trời mưa. Đằng xa xa mây đen cuồn cuộn, che lấp đi ánh nắng, ngay cả một tia sáng cũng không lộ ra, giống như đã được báo trước,   Cô đứng trên sân thượng một hồi lâu, không nhúc nhích, giống như một pho tượng. Gió lạnh thổi qua, thổi bay mái tóc dài như thác nước của cô, tung bay trước gió.   “Thỏ con.”   Sau lưng truyền đến giọng nói nóng bỏng của một chàng trai, quay đầu lại nhìn. Anh nở nụ cười nhẹ nhàng mang theo một bó hoa hồng đi tới. Bó hoa hồng rực rỡ ướt át làm nổi bật lên chàng trai ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt như tranh, mỗi bước chân đi về phía trước đều tràn đầy yêu thương.   “Hôm nay là kỷ niệm tròn một năm chúng ta gặp nhau, anh yêu em!” Anh thâm tình thổ lộ, đưa hoa cho cô. Nhưng tâm tình tốt của anh không hề lay động đến cô, không nói gì nhận lấy bó hoa, cô ngơ ngác thật lâu, ngước mắt.   “Tần Dạ.”   “Sao vậy?” Anh cảm giác được cô cái cái gì đó không ổn. Không nói lời nào, toàn thân cô hiện lên hơi thở đầy ưu thương, cái này không hề giống cô, không phải là thỏ con đáng yêu thẹn thùng.   “Cảm ơn anh, hoa này, em rất thích.”   Nước mắt rơi xuống từ trong khóe mắt, nhỏ xuống bó hoa bên dưới, hốc mắt của cô cũng ướt sũng.   “Thích thì sao lại khóc?” Anh ngơ ngác hỏi, “Em sao vậy?”   “Em…” Đôi môi cô mấp máy, mấy lần muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đau.   “Đừng khóc, mỗi lần em khóc anh lại đau lòng.” Anh thở dài, đưa tay giúp cô lau nước mắt, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, cô gái này đúng là làm từ nước mắt. Lần nào gặp cũng khóc, vui cũng khóc mà buồn cũng khóc.   Cô hít sâu, cố gắng để cho bản thân mình ngừng khóc. Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, lần nào cô cũng khóc, cô cũng mệt mỏi. Cô biết mình là một đứa mít ướt, kiểu này đúng là không tốt. Một lần cuối cùng, cô muốn để lại một ấn tượng tốt với anh nhưng mà cô không khống chế được. Mũi của cô ê ẩm, ép buộc nước mắt ngừng lại, hít sâu thêm một hơi, làm cho mình tỉnh táo, chậm rãi nói: “Tần Dạ, em, phải đi.”   Trong lòng anh lộp bộp một tiếng, có một linh cảm không tốt, níu cánh tay cô, những đường vân trên cổ tay cô đỏ đến chướng mắt, “Không, ý của em là gì? Em muốn đi đâu?”   “Em phải về.”   “Về chỗ nào?” Anh lớn tiếng chất vấn: “Triệu Mộng Điềm, con mẹ nó có phải là em muốn chia tay không? Em nói cho rõ ràng.”   Tay anh siết chặt rất dùng sức, dáng vẻ đầy giận dữ thực sự làm cho cô lưu luyến. Một người còn trẻ như vậy luôn thích dùng cái dáng vẻ tức giận để biểu đạt sự quan tâm với cô. Cô nhẹ nhàng sờ lông mày của anh, mắt của anh, môi của anh, miêu tả ngũ quan của chàng trai, từng giây từng phút anh đều làm cho cô cực kỳ yêu thương.   “Tần Dạ, anh chỉ là giấc mơ của em, tỉnh giấc sau cơn mơ liền không còn nữa. Không phải anh nói là em luôn mất tích hay sao? Em không có trốn tránh anh, những lúc anh không tìm thấy em là lúc em tỉnh ngủ, chỉ khi em ngủ thiếp đi mới có thể ở cùng anh.”   Mặc dù rất tàn nhẫn nhưng lại là sự thật. Trước đây cô vẫn luôn không có cách nào giải thích, cũng biết anh sẽ không tiếp nhận.   “Không, một cái cớ sứt sẹo như vậy, anh không tin.” Quả thật là anh không có tiếp nhận, siết chặt tay cô hơn, dùng sức mà siết chặt, cô đau đớn mà không tự biết. Chàng trai tức giận nổi trận lôi đình: “Đừng có tìm cái cớ đến đứa trẻ ba tuổi còn không tin này mà muốn chia tay. Anh nói cho em biết, anh không đồng ý, em đừng có mơ.”   “Muốn chia tay? Nằm mơ đi!” Anh lại tặng thêm một câu, “Đời này cũng đừng có nghĩ đến!”   Thấy bộ dạng này của anh, cô đột nhiên muốn cười, là cười vì vui mừng. Khoảng thời gian trong mơ này, tình cảm dành cho anh không hề uổng phí, người đàn ông này yêu cô, cô có thể cảm nhận được yêu thương nồng đậm của anh. Nếu như thành thật thì tốt biết bao.   “Tần Dạ, cảm ơn tình yêu mà anh dành cho em, em cũng rất yêu anh! Khoảng thời gian này, em làm chuyện mà trong hiện thực em không dám làm, tỏ tình với anh, yêu đương với anh, còn có… ân ái với anh. Em rất vui, rất hạnh phúc, em thích ở cùng với anh. Không biết là sau này anh có còn tồn tại trong mơ hay không, mặc kệ là trong mơ hay trong hiện thực, em hy vọng anh hạnh phúc. Cuối cùng em có một mơ ước ích kỷ… Hy vọng anh trong mơ, đừng … đừng quên em.” Lúc cô nói nước mắt đã rơi đầy mặt, mơ ước hèn mọn đến thế. Trong hiện thực anh là bạch nguyệt quang không dám chạm vào, cô chỉ có thể khẩn cầu bạch nguyệt quang trong mơ có bóng dáng của mình.   “Tần Dạ, em vĩnh viễn là thỏ con của anh, anh hãy nhớ kỹ em.”   “Nhớ kỹ em, em tên là Triệu Mộng Điềm.”   “Em yêu anh.”   Vừa dứt lời, cơ thể cô dần dần trong suốt. Biến mất dưới ánh mắt không thể tin được của anh, bên tai truyền đến âm thanh của bó hoa hồng rơi xuống trên mặt đất.   “Triệu Mộng Điềm!!!” Trên sân thượng truyền đến một tiếng gào thét.   Anh đứng dậy chụp lấy, nhưng chỉ chụp được khoảng không, chỉ còn lại dưới đất những cánh hoa hồng rách nát.   *   Rạng sáng, trời đã hơi hửng sáng, tia nắng chui vào trong màn cửa.   Tần Dạ tỉnh lại từ trong mơ, cả người đầy mồ hôi. Anh đưa tay, mượn ánh sáng của sắc trời nhìn chăm chú dây đỏ trên cổ tay, nhớ lại cảnh trong mơ.   Nghĩ đến mọi thứ trong mơ, anh nghiến răng: “Triệu Mộng Điềm!”