Gặp anh là sự bất ngờ tuyệt vời
Chương 8
Vài ngày đi làm gió êm sóng lặng, Thẩm Hạo đối đãi Thiên Thiên tuy rằng không thể nói là quan tâm đầy đủ nhưng cũng không có chỗ nào khắc khe.
Thiên Thiên là người cảm tính, thấy mình lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, cảm thấy thực xin lỗi anh, huống chi lần đó là cô sai trước.
Hôm nay cô cố ý kì kèo, đem một phần đơn giản trong bản hợp đồng kéo dài tới tan tầm đánh còn không xong.
“Ui, còn chưa về sao?” Diệp Tử từ trong phòng làm việc đi ra thấy thế kì quái hỏi.
Thiên Thiên trong đảo mắt, nói: “Đúng vậy, còn có một số việc chưa làm xong.”
Diệp Tử nhếch miệng nói, “Công việc làm không xong nếu như không vội thì ngày mai làm tiếp, cùng nhau về nào.”
“Không được.” Thiên Thiên hướng mắt nhìn qua chỗ Thẩm Hạo nháy nháy.
Diệp Tử hiểu ý cười cười, “Thì ra vì cấp trên chưa tan tầm nên em không dám về trước à.”
Thiên Thiên không tiện giải thích, cũng chỉ có thể tùy cô hiểu lầm.
“8h, trước giờ không phát hiện tên này có thói quen làm việc điên cuồng nha.” Diệp Tử nhịn không được cười, “Chị còn có việc, không đợi em được, em cũng đừng làm muộn quá.”
“Dạ, chị Diệp Tử đi trước đi, em làm xong phần văn kiện này cũng ra về.” Thiên Thiên vẫy vẫy tay, sau khi nhìn thấy Diệp Tử vào thang máy, cô đứng dậy dạo qua một vòng phòng làm việc, có vẻ như không còn ai nữa cô mới gõ cửa phòng Thẩm Hạo.
“Ui, cô còn chưa về sao?” phản ứng của Thẩm Hạo giống hệt Diệp Tử.
Thiên Thiên ngập ngừng ấp úng: “giám đốc Thẩm, tôi có chút việc muốn nói với anh.”
Thẩm Hạo khoanh tay trước ngực, cười: “Mới vừa kí hợp đồng với công ty, nếu muốn xin nghỉ phép, miễn bàn.”
Thiên Thiên cười mỉa một chút, “Không phải, không phải.”
Thẩm Hạo nghi ngờ liếc mắt nhìn cô.
Thiên Thiên từ từ đi đến, dùng sức xoa tay, “Cái kia…việc lần trước, xin lỗi.”
“là chuyện nào?” Thẩm Hạo hời hợt nói.
“…” Hắn tuyết đối là cố ý, Thiên Thiên đột nhiên mất dũng khí, “Cái…không có gì.”
Cô giống như chạy trốn kéo cửa đi ra, Thẩm Hạo không nhanh không chậm ở sau lưng cô nói một câu, “Cô không có một chút thành ý giải thích gì hết.”
Thiên Thiên dừng bước, không có xoay người, cẩn thận dè dặt tìm từ, “Vậy anh nghĩ thế nào?”
“Tôi làm s ao biết a, tôi lại không phải là người hung thần ác sát xông vào nhà người ta.” Thẩm Hạo chậm rãi nói, trên mặt mang theo ý cười bỡn cợt.
Khuôn mặt xinh xắn của Thiên Thiên đỏ lên một cách khả nghi, không biết làm sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh hôm đó Thẩm Hạo ở nude 50%. Khó khăn lắm phun ra một câu, “Vậy tôi mời anh ăn cơm xem như tạ lỗi được chứ?”
“Vậy đi thôi.” Thẩm Hạo đồng ý hết sức sảng khoái, Thiên Thiên còn không kịp phản ứng, anh đã tắt mát tính, thu dọn giấy tờ, mặc áo khoác vào, ánh mắt vui mừng.
Thái độ của anh làm Thiên Thiên hoài nghi có phải mình vừa sập bẫy của hắn. Cô chần chừ, động tác chậm chạp.
Lúc thang máy đến tầng B2, Thiên Thiên hình như mới lấy lại tinh thần, cô kêu lên quái dị, “Ai da, ấn sai rồi.”
“Cái gì ấn sai?” Thẩm Hạo đi ra ngoài trước, lấy tay chận cửa ra hiệu Thiên Thiên theo tới.
“Đây là tầng B2 a.” Thiên Thiên giống như nhìn người ngu, liếc mắt nhìn anh.
Thẩm Hạo bị cô làm bất ngờ, “Có vấn đề gì?”
Tầng B2 là tầng ngầm bãi đỗ xe, người rất thưa thớt, bây giờ lại quá giờ về, càng có vẻ âm trầm. Thiên Thiên sợ run cả người, hắn nghĩ ở chỗ này hủy thi diệt tích sao? Thiên Thiên hốt hoảng căn bản quên mất mình mới là cao thủ Teakwondo, Thẩm Hạo từng lĩnh giáo qua, làm sao còn dám nghĩ tới việc này.
Thẩm Hạo thấy cô đứng bất động, biết cô đang nghĩ gì, thở dài nói: “Vậy cô ra cửa công ty chờ tôi, tôi lái xe đến liền.”
Thì ra là như vậy, sắc mặt Thiên Thiên lúc đỏ lúc trắng, “Tôi nghĩ là nên đi với anh.” Không đợi Thẩm Hạo nói gì, cô đã tự đánh trống lảng, “Hay thay đổi là quyền của con gái.”
Thẩm Hạo mím môi không nói.
Thiên Thiên có thể tưởng tượng được là hắn nhất định trong lòng đang cười nhạo cô.
Xe của Thẩm Hạo là một chiếc Volvo C30** màu vàng, Thiên Thiên không rành về xe cộ, chỉ vì chiếc này kiểu dáng rất giống xe của anh Lâm Hi là Lâm Sâm, cô có quá giang vài lần nên mới phân biệt được. “Thật là tinh mắt.” cô bất tri bất giác thốt ra.
“Cô chỉ cái gì?” giọng của Thẩm Hạo đều đều.
“Xe.” Thiên Thiên lời ít mà ý nhiều.
Thẩm Hạo nở nụ cười, “Cám ơn đã khích lệ.” anh nhấn nút mở nhạc, “Đi đâu ăn cơm? Cô quyết định hay để tôi?”
Thiên Thiên cắn cắn môi, “Anh quyết định đi.”
“Cô mang đủ tiền chứ?” Thẩm Hạo chạy chậm lại, khí định thần nhàn quay đầu nhìn cô.
Thiên Thiên đập đập tay lên túi, “Không đủ thì quét thẻ.” Lỡ rồi thì tới bến luôn.
Thẩm Hạo nhếch miệng cười, ngoặt tay lái, chạy lên đường cái.
Thiên Thiên tuy mạnh miệng nhưng vẫn lo Thẩm Hạo sẽ giết cô thật thảm, cô len lén vuốt ve ví tiền, miệng lầm bầm.
“Tới rồi.” Thẩm Hạo dừng xe trước một tiệm ăn.
Thiên Thiên ngơ ngác giống như chưa nghe thấy.
Thẩm Hạo bật cười: “Thề nào, nảy sinh tình cảm với xe của tôi rồi sao? Không nỡ chia lìa?”
Thiên Thiên làm bộ ngoáy lỗ tai một cái, tự mở cửa xuống xe, thuận tiện oán thầm Thẩm Hạo không có phong độ gì hết. “Ở đây sao?” nhìn bề ngoài cũng không quá xa hoa.
“Ngại không đủ cấp bậc? chúng ta có thể đổi chỗ khác tốt hơn, tôi không ngại tốn tiền xăng đâu.” Thẩm Hạo cười đến vân đạm phong khinh.
Thiên Thiên làm như có lòng tốt vì Thẩm Hạo suy nghĩ: “Không cần đổi, sợ đói chết anh, tôi đảm đương không nỗi à.”
Thẩm Hạo chỉ cười, không có vạch trần ý nghĩ của cô.
Chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, nhìn thực đơn, Thiên Thiên càng thấy dễ thở, chỗ này đồ ăn cũng không đắc, cô vui vẻ vỗ ngực nói: “Muốn ăn cái gì tùy ý kêu.”
Thẩm Hạo cũng rất chiếu cố ví tiền của cô, gọi toàn là những món giá rẻ, gà xào ớt, muối tiêu tôm, cá hấp,…Thiên Thiên nhìn đồ ăn, tính nhẩm giá xong, cảm thấy có thể dùng một ít tiềm liền có thể quan hệ tốt với cấp trên, thực là hợp lí.
Cô cười tới híp mắt, gắp thức ăn cho Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo cũng không cự tuyệt, ăn uống ngon lành, Thiên Thiên ân cần anh cũng coi như đương nhiên.
Chờ đến khi anh ăn uống no đủ, thỏa mãn buông đũa xuống, Thiên Thiên liền đưa khắn, lòng dạ giả dối khách khí nói: “Có cần kêu thêm vài món nữa không?”
“Được rồi, không nên tốn kém.” Câu này của Thẩm Hạo làm Thiên Thiên nhẹ nhàng thở ra đồng thời cảm động đến rơi nước mắt.
“Tính tiền.” Thiên Thiên cười tít mắt đưa tay kêu phục vụ.
Thẩm Hạo từ tốn nói: “Thiệt là mang đủ tiền? chỗ này không thể quét thẻ.”
Coi thường người, biết rõ đây là phép khích tướng, Thiên Thiên vẫn rút ví ra, lấy mấy tờ tiền ném lên trên bàn.
Mặt Thẩm Hạo cười rất tươi, Thiên Thiên bỗng dưng có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Thẩm Hạo nhìn người phục vụ nói: “Cô đây nói hôm nay tâm tình tốt nên sẽ thanh toán hết mọi bàn ăn ở đây.’(ọc trò này hay *ghi ghi chép chép* ta học…)
Thiên Thiên trợn mắt há mồm, nhất thời quên mở miệng phản kháng.
Người phục vụ vui vẻ ra mặt, quay ra bàn thu ngân gõ máy tính liên hồi rồi hấp tấp chạy trở lại, “Thưa quý khách, tổng cộng có 3 bàn khách, cộng lại là một ngàn linh ba mươi bản tệ.” sau đó tha thiết mong chờ nhìn Thiên Thiên.
700 tệ là toàn bộ gia tài trên người Thiên Thiên, cô đau lòng phẫn nộ, đau là đau vì tốn tiền, phẫn nộ là vì bị Thẩm Hạo đùa giỡn, lúng túng không biết làm sao, cô còn nghĩ rằng hắn là người tốt, thì ra luôn chờ cơ hội chỉnh cô.
Thẩm Hạo cười đến sắp bị nội thương, anh nhất thời nghĩ muốn đùa cô một chút, không ngờ có thể thấy trên mặt cô vô số biểu tình, anh rút trong túi ra bốn tờ tiền, người phục vụ vừa rời khỏi, anh lập tức nói: “Xem như cho cô mượn, nhớ trả à nha.” Vốn muốn ra vẻ thêm chút nữa nhưng vẫn là nhịn không được cười thành tiếng.
Thiên Thiên hận tới nghiến răng nghiến lợi, 700 tệ a, đối với cô mà nói giống như cắt mất miếng thiệt, cô liều mạng thở sâu một cái, tự nhủ không nên dễ dàng tức giận, quân tử báo thù mười năm không muộn, người muốn chơi, cô nương ta hầu.
Ra tới cửa Thẩm Hạo vẫn cười không ngừng, Thiên Thiên vẻ mặt tương phản đi bên cạnh, cười không nổi.
“Này, không phải nhỏ mọn như vậy chứ?” Thẩm Hạo rốt cục phát hiện tâm tình của Thiên Thiên.
Thiên Thiên không ngẩng đầu, “Tôi về nhà, ngày mai gặp ở công ty, tiền tôi nhất định trả anh.”
Thẩm Hạo nhíu mày, “Chỉ đùa một chút thôi mà, đừng để ý, cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
“Không dám phiền giám đốc Thẩm đại giá.” Thiên Thiên nghiêm túc mặt mày, làm như người khác thiếu tiền của cô vậy, trên thực tế bây giờ Thẩm Hạo mới là chủ nợ của cô.
“Thực không cần?” Thẩm Hạo không để ý thái độ của cô, tính anh tùy ý hài hước, bình thường rất thích nói giỡn với đồng nghiệp, anh cho rằng đây là việc nhỏ không ảnh hưởng gì.
Nhưng Thiên Thiên thì không cho là vậy, cô thở phì phì nói: “Không cần.” nói xong cô quay đầu, đi lên đường danh cho người đi bộ, ngay cả chào tạm biệt một tiếng cũng không nói.
Thẩm Hạo chỉ xem cô là bé gái bị giỡn nên giận hờn, làm sao biết Thiên Thiên trong lòng đã ân cần hỏi thăm qua tổ tông mười tám đời nhà anh. (hắc hắc tác giả dùng 4 từ mỉa hay quá ân cần hỏi thăm… )
Thiên Thiên thấy xe của Thẩm Hạo rời khỏi liền bận rộn lấy ví ra, tìm kiếm rất lâu chỉ thấy 2 đồng tiền xu, chết rồi, như vậy làm sao đủ tiền đi xe buýt, hồi sáng đi vội nên không mang theo thẻ xe, đúng là nóc nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.
Chỉ có thể đi bộ trở về, Thiên Thiên phát huy tinh thần AQ**, sau khi ăn xong tản bộ là phương pháp giảm béo rẻ nhất.
Mời đi mấy bước cô liền không ngừng kêu khổ, ai bảo chảnh chọe, hôm nay mang một đôi cao gót cao mười centimet, nghiệp chướng a, đương nhiên Thiên Thiên rất mau liền đổ hết mọi việc lên đầu Thẩm Hạo.
“Pin pin” phía sau có người nhấn kèng.
Thiên Thiên không thèm đề ý, nhưng âm thanh này lại không buông tha cô, Thiên Thiên quay đầu lại, nhất thời miệng há thành một cái chữ O
“Diêu tiểu thư thật sự rất thương tiếc vóc dáng của mình.” Thẩm Hạo một tay nhàn nhã đặt trên tay lái, nửa thật nửa đùa nói.
Thiên Thiên sắp tức điên, còn không phải anh ban tặng, nếu không tôi đâu có chật vật như vậy.
“Diêu Thiên Thiên, lên xe đi, tôi đưa cô về.” Thẩm Hạo đại khái là lương tâm được phát hiện, không thể bỏ lại cô không lo nên nửa đường quay trở về.
Rõ ràng gót chân đã muốn mài mòn, đau muốn chết nhưng cô vẫn bướng bỉnh nói: “Tôi thích đi bộ về đó.”
“Cô thân gái một mình, muộn như vậy rồi, không an toàn.” Thẩm Hạo thong thả lái xe theo cô.
Tính khí ngang ngược của Thiên Thiên chưa từng bị ai lay động, huống chi là Thẩm Hạo đã bị cô liệt vào danh sách kẻ thù số một, cô bĩu môi, tiếp tục làm theo ý mình.
Thẩm Hạo thấy không thể thuyết phục cô, cũng từ bỏ. nhưng vẫn không yên tâm cô một mình đi về, vì thế đi theo xa xa phía sau, vừa thấy cô đi vào khu phố mới an tâm lái xe đi.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
36 chương
38 chương
58 chương
12 chương
24 chương
10 chương