Tiểu Dĩnh vẫn chưa nói, kỳ thực cô có một bí mật nhỏ, là ní mật liên quan đến Diệp Hạo Ninh Lúc đó vừa cưới nhau chưa lâu, anh đưa cô đi dự một buổi tiệc cá nhân, là tiệc đại thọ 60 tuổi của một vị chủ tịch nào đó, không khsi cực kỳ hoành tráng náo nhiệt. Cô vừa bước vào cửa đã chau mày :"Chẳng lẽ phải đợi đến 12h đêm mới kết thúc sao?" bởi vì có rất nhiều khách mời, cô hướng ánh mắt sang người đàn ông cùng người phụ nữ đang chỉnh chu trong bộ trang phục lộng lẫy, cahof hỏi từng người từng người một, e rằng phải tốn không ít công sức. Huống hồ yến tiệc lại mang tính chất thương nhân, trong đó việc lôi kéo tình cảm, mối quan hệ vốn không phải là ít, đó là một việc cực kỳ tốn thời gian. Còn cố lúc này vẫn chưa thích ứng với những trường hợp này, thế nên chỉ thấy hơi nản lòng và mất kiên nhẫn. Diệp Hạo Ninh nghênh diện gật đầu chào hỏi một người đàn ông, rồi mới thấp giọng nói bên tay cô :"Cứ cho là em muốn chơi đến khuya, thì có lẽ chủ nhà cũng chẳng chịu đâu. Ông Trịnh này nổi tiếng giữ gìn sức khỏe, nghe nói trước 9h tối đều phải lên giường đi ngủ rồi, lúc 6h sáng dậy chạy bộ, mưa gió không cản nổi lòng người, thế nên, thời gian yến tiệc lần này cũng không kéo dài quá lâu đâu, em yên tâm đi". Anh liêc mắt nhìn bắt gặp mặt mày rạng rỡ, ngưng một lát, rồi lại cười nói :"Nhưng mà vô vị không hứng thú là một việc đương nhiên rồi" Cô cảm thấy mất hứng, bất giác sa sầm mặt :"vậy thì làm sao đây?" trong lòng nghĩ, con người này nói chuyện đáng ghét thật, cứ hay dẫn dắt một lối ra ròi lại phá hỏng tâm trạng tốt đẹp ban nãy của cô. Kết quả là Diệp Hạo Ninh không màng để tâm nói :"Anh làm sao biết kết quả được" Quả nhiên là đáng ghét mà! Cô im lặng một lúc, đột nhiên thần sắc nghiêm túc thương lượng với anh :"Lần sau, những trường hợp thế này, anh tìm người khác tháp tùng anh đi nhá. Bọn anh chẳng phải đều có bạn nhảy đó sao? Bạn nhảy có phải được dùng phái đến trong những trường hợp này không?" Anh khẽ nghiêng đầu nhìn cô Cô tiếp tục :"Lần sau em ở nhà xem tivi, anh tìm một người xinh gái đi cùng anh, vừa không mất thời gian của em, anh lại nở mày nở mặt gấp đôi, quả là nhất cử lưỡng tiện." Anh nhìn cô một lúc, sau đó cười như không cười gật đầu :"Ồ, lời đề nghị đáng để anh suy ngẫm đó." Sau đó, cũng không hiểu có phải vì báo thù cho "cung cách thái độ" của cô, anh bỏ mặc cô một mình rồi xoay người cùng nhóm bạn bè cười nói vui vẻ. Kết quả là Tiểu Dĩnh cảm thấy vô cùng nhàm chán, một mình đảo quanh một vòng trước bàn ăn dài, ăn tượng trưng một chút, sau đó nép mình sang lan can đứng nghỉ ngơi. Ở đây quả nhiên yên tĩnh hơn phòng khách sạn, ánh trăng trong như nước, chiếu xuống đài phun nước tại hoa viên phái dưới lầu trông như một dải ánh sáng trắng lấp lánh, tựa như những vì sao trên màn đêm đang rơi xuống mặt nước, rồi lại trải dài dày đặc trên bầu trời Cô chống tay trên thành lan can, bất ngờ thở dài, kỳ thựck là bới vì chân mỏi nhừ lại còn thấy nhạt nhẽo vô vị, nào ngờ liền nghe thấy tiếng "haizz" thở dài của người đứng bên cạnh. Giọng điệu của người đó hơi kinh ngạc, còn cô lại càng kinh ngạc hơn nữa. bởi vì trên lan can ánh sáng hắt hiu, diện tích chỉ vừa đủ lớn, cô nhất thời không pahst hiện ra có sự tồn tại của người thứ 2. Chỉ đến khi người đó bước ra từ bóng tối, kỳ thực cô vẫn chưa nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng Tiểu Dĩnh cảm nhận được ánh mắt anh ta sáng rực rỡ dường như đang lướt qua lại trên gương mặt cô, có hơi giống cô ngày thường hay đeo mắt kiếng ra phố, cứ ngỡ đối phương không phát hiện ra mình , thế nên vẫn thường trắng trợn không khiêng nể gì quan sát những người xa lạ đang lướt đi trên phố. Anh ta cũng ngỡ rằng cô không trông thấy. Coay người định quay về phòng, nào ngờ người ấy chậm rãi nói :"Cô khiến tôi nhớ đến một người bạn cũ" Tiểu Dĩnh ngây người ra, nụ cười tắt ngúm :"Ở đây không phải là quán bar" Người ấy nói :"Thế nên, tôi cũng không phải đang bắt chuyện với cô", ngữ khí cực kỳ nghiêm túc. Cô đột nhiên có chút hiếu kỳ, có lẽ vì cả buổi tối đã quá vô vị, nhàm chán, Diệp Hạo Ninh đã vô tâm vô ý bỏ mặc nàng, hiện giờ khó khăn lắm mới gặp một người có thể bắt chuyện, thế liền hỏi :"Giống chỗ nào? Lẽ nào tôi có một bộ mặt công chúng hay sao?" "Không phải, giống cử chỉ" Cô càng không hiểu "Cử chỉ nào?" "Thì là cách ăn mặc và trang điểm dễ thương, lại trốn trên ban công ngắm sao thở dài. Người bạn tôi quen cũng giống như vậy, cả chỉ vừa rồic ảu cô rất giống cô ấy. thế nên tôi suýt nữa nhận nhầm người" Anh khẽ nhíu mày, rồi lại ngắm nhìn cô lần nữa, ánh mắt hơi lóe sáng trong bóng tối, nhưng không thấy có chút gì cợt nhả bông đùa, đột nhiên cười và nói :"Thật ra thì khí chất cũng rất giống, quả là trùng hợp thật. Tiểu Dĩnh ngưng lại trong 2 giây, cuối cùng vẫn không nhịn được, cười khỏa lấp :"Ngắm trăng thở dài ư? Tôi bị anh nói ngược lại như là giả tạo vậy. tôi chỉ qua thấy quá chán thôi, nói không chừng bạn anh cũng vậy." "có", cô nói "nhưng mà có cũng như không mà thôi" Nào ngờ lời nói chưa kịp nói hết, tấm rèm cửa ngăn cách giữa phòng khách và cửa kiếng bị kéo mạnh kêu soạt một tiếng, tiếng động ồn ào huyên náo đập ngay vào mặt, Diệp Hạo Ninh đã đứng ngay nơi sáng đèn. Cô hiếu kỳ :"Sao anh biết em đang ở đây?" Anh chỉ khẽ nhíu mày :"Em thật là biết cách lẩn trốn đấy". Sau đó không nói gì nữa, giơ ta ra nắm lấy cánh tay cô rồi kéo đi Người đàn ông trẻ trung lạ mặt đó vẫn đứng trên ban công, Tiểu Dĩnh trước khi rời đi khỏi còn nghe thấy một câu cực kỳ nhỏ nhẹ :"À, thảo nào mà..." giọng điệu kinh ngạc lại phảng phất như vừa sáng tỏ điều gì đó. Nhưng mà, thảo nào cái gì cơ chứ? Kết quả trên đường về nhà cô tỏ ra rất đắc ý nói với Diệp Hạo Ninh. Diệp Hạo Ninh lắc đầu không nói gì, sau một lúc mới hỏi :"Em có khí chất gì chứ?", ngữ điệu bình thản dửng dưng như có chút thờ o chẳng buồn chất vấn thêm. Cô lại không màng để tâm đến chuyện đả kích lại anh, chỉ lẩm bẩm một mình :"Không biết, dù gì thì người ta cũng chỉ nói như thế đấy" ròi lại hỏi :"Ê, người lúc nãy anh quen à?" "Không quen" "Chỉ trách anh xuất hiện quá sớm, em còn muốn hỏi anh ta, không chừng người giống em lại là một mỹ nữ đấy" Diệp Hạo Ninh vẫn không biểu đạt cảm xúc gì, nhân lúc dừng đèn đỏ mới quay đầu nhìn cô, thuận miệng nói :"Cứ cho là một mỹ nữ xinh đẹp đi thì sao? Chẳng phải chỉ giống ở khí chất thôi sao?" Tiểu Dĩnh suy ngẫm một hồi, mới phát hiện ra anh ám chỉ điều gì, dám nói cô không đủ xinh đẹp ư? Đang định chơi khăm anh lại trông thấy ánh mắt anh nhưng động, hai con mắt đang nhìn chăm chăm về con đường có đèn sáng phía trước, cơ hồ rất tập trung, nhưng dường như lại có chút mơ hồ. Bởi vì đạp ga quá mạnh, tốc độ xe phóng nhanh như bay, vì thê mà trong náy mắt đã bỏ lỡ ngã tư về nhà gần nhất, còn anh lại mơ màng chưa thức tỉnh. Trong xe bỗng chốc yên tĩnh. Dường như có điều gì đó không phải, bởi vì từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy anh như vậy, rõ ràng là đang thất thần. Cô chần chừ trong giây lát, vẫn cười hỏi :"Anh đang nghĩ gì vậy?" Thế nhưng anh vẫn mặc kệ cô, cả khóe mắt cũng không động đậy, có lẽ là không nghe thấy. Cô nghiêng nghiêng mặt khe động đậy khóe môi, cơ hồ như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng im lặng không nói nữa. Kết quả là chiều ngày hôm sau, khi co thu dọn thư phòng đã phát hiện trên mép bàn có một chùm chìa khóa, nhỏ nhắn mà sáng bóng lấp lóa, hình dáng rất đặc biệt. Trong lòng cô tự dưng thấy hơi khuấy động, cầm lấy nó cô ngồi xổm xuống mở két sắt bên cạnh ra. Vì biết mật mã, nên rất nhanh sau đó đã nghe thấy tiếng "cạch", cánh cửa sắt bạc nho nhỏ bật mở ra. Cô mở từng chiếc hộp lớn nhỏ ra, tất cả đều là đồng hồ đeo tay mới toanh, đa phần là bộ suy tập hàng hiệu quý hiếm. Thật ra cô cũng không biết, tất cả đều nghe Diệp Hạo Ninh nói. Sau đó thì cô cũng hiểu được mình muốn tìm cái gì. Có lẽ khởi đầu cô không suy nghĩ gì cả, thế nhưng khi cầm lấy chiếc đồng hồ đeo tay nữ duy nhất này, cô lại đột nhiên có ý định mở tủ két sắt ra, kì thực chỉ là vì tìm chiếc đồng hồ. Cô nhận ra nhãn hiệu này, bởi vì nó cùng một bộ với chiếc Diệp Hạo Ninh thường hay đeo, thật ra ngay cả kiểu dáng và màu sắc cũng giống hệt nhau, có lẽ là đồng hồ cặp đôi, vậy mà trước giờ cô không để tâm nên cũng không phát hiện ra. Cô cầm lấy chiếc đồng hồ soi dưới ánh đèn lật qua lật lại ngắm nhìn . Cuối cùng phát hiện ra trên dây đeo đòng hồ để lại dấu ngấn nhẹ đã quá sử dụng Lại có thể là chiếc đồng hồ cũ. Tuy là được giữ gìn cẩn thận, nhưng suy cho cùng đó vẫn là dồ vật cũ đã qua sử dụng. Hôm đó ánh mặt trời quá giữa trưa vẫn hơi gay gắt, ánh sáng từ ngoài cửa kính chiếu vào thậm chí có thể trông thấy những hạt bụi nhỏ,li ti trong không trung, cùng ánh nắng óng ánh kết tụ lại thành một chùm rồi lại một chùm li ti lướt qua trước mắt cô, rõ ràng là rất đẹp nhưng rồi lại tựa như một con dao sắc nhọn màu vàng cắt nhỏ bầu không khí không chút thương tiếc. Tiểu Dĩnh bất giác nín thở, trong lòng dường như có chút tỏ tường, nhưng ý niệm này vẫn chưa thật sự sáng tỏ lắm, tựa hồ như sự hoa mắt ẩn đằng sau ánh mặt trời, vì thế mà khuôn mặt cô cứ mơ mơ hò hồ. Cô dường như mất cả một buổi chiều để suy ngẫm, cuối cùng không khỏi thừa nhận rằng, có thể thật sự tồn tại một người như vậy trong tim Diệp Hạo Ninh . Có lẽ là đã từng hoặc có lẽ là vẫn tồn tại Con tim cô lúc này như bị kiến chích nhè nhẹ. Có chút hiếu kỳ tò mò, nhưng thật ra nhiều hơn thê vãn là cảm giác không từ ngữ nào diễn tả được, có thể cảm giác đó là ghen tuông chăng. Rốt cuộc là mối tình sâu đậm đến mức àno mà có thể khiến cho Diệp Hạo Ninh cất giữ đồ cũ của người khác như một bảo vật sưu tầm chứ? Thế nên cả buổi chiều sau đó Tiểu Dĩnh thẫn thờ, phản ứng làm việc và nói chuyện so với thường ngày như lỗi đi nửa nhịp Lúc sau Diệp Hạo Ninh ngạc nhiên hỏi :"Em làm sao vậy?" Cô nhìn chăm chăm vào kênh thời sự CCTV trước giờ vỗn không ưa thích gì, cơ hồ xem nghiền ngẫm rất ngon lành, một lúc sau mới quay đầu lại, thần sắc bình thản nói :"Không có gì" Anh lịc liếc nhìn cô hoài nghi, rồi đứng dậy đi tắm. Không lâu sau, trông thấy anh thò đầu ta, nhíu mày hỏi :"Tiểu Dĩnh em thật sự thích sữa tắm mùi bạc hà à?" "Ừ", cô di chuyển ánh mắt từ tivi, nói :"Lần trước dùng hết rồi, thế nên buổi trưa em vào siêu thị mua một chai mới, vẫn cùng một nhãn hiệu", rồi lại hiếu kỳ hỏi :"Có gì không anh? Không phải xưa nay vẫn dùng đấy sao?" Anh dừng một lát mới lạnh nhạt nói :"Anh ghét mùi bạc hà" Cô lại càng kinh ngạc hơn :"Thế mà anh trước giờ vẫn dùng, với lại mùa hè dùng mùi bạc hà cũng tốt mà, mát mẻ và sảng khoái" "Nhưng mà mùa đông em cũng mua hàng loạt về" Cô trông thấy khóe mắt anh khe động đậy, dường như toát ra dáng vẻ như không thể nhượng bộ thêm được nữa. cô bất giác không hiểu nổi từ khi nào anh bắt đầu chấp nhặt những việc nhỏ nhặt như vậy? thế là khẽ nhíu nhíu mày :"Vậy thì coi như em thích đi. Em thích mùi bạc hà mát lạnh trên cơ thể đàn ông" Diệp Hạo Ninh rốt cuộc không nói gì nữa, chỉ nhìn cô, xoay người đóng cửa lại Kết quả là 10 phút sau đó, cô lại bị xúc động trước dât thần kinh mẫn cảm của anh lần nữa "Bộ đồ ngủ của anh đâu?" "Giặt rồi" "có mấy cái đều giặt hết cả rồi sao?" Cô liếc nhìn nửa thân trên cởi trần đứng trong phòng tắm , bất giác thở nhẹ :"Em chẳng chuẩn bị một bộ mới phơi trên giá treo đồ đó sao, anh không thấy à?" Nào ngờ anh vẫn cứ lạnh nhạt nói :"Màu trắng, anh không thích" "Đồ ngủ màu trắng lại chẳng có mùi bạc hà, tại sao anh lại không thích chứ?" Anh dường như có chút ngạc nhiên, nhướn nhướn màt mày :"Hiếm khi thấy phản ứng của em mau lẹ như thế". Lại lập tức nói :"Đã không thích thì hình như không cần thiết phải có lý do" Làm thế nào mà con người này lại có lúc trông như đứa trẻ vậy chứ? Cả buổi chiều cô đã không vui, lúc này cũng không khỏi tức giận, thế là hạ quyết tâm đối đầu với anh :"Nhưng em thấy cũng được mà, không thích mặc thì anh khỏa thân đi" Diệp Hạo Ninh tư thế mệt mỏi đứng tựa vào bên cửa, dừng lại trong chốc lát, mới đột ngột cười rộ lên :"Không phải là em thích nhìn đàn ông mặc áo ngủ măuf trắng đấy chứ?" Cô như trong nháy mắt đã bị đả kích trúng chỗ dâu, bất giác sững người, ánh mắt ảm đạm u tối, giọng điệu càng thê thảm hơn :"thế thì sao nào?" Cô cảm thấy hôm nay anh như cố kiếm chuyện, dứt khoát léo lất chiếc gối ôm vào trong lòng, không thèm để tâm đến anh. Một lsuc sau, nghe thấy tiếng Diệp Hạo Ninh từ từ vọng lại, dường như phảng phất nụ cười ngạo nghễ, nhưng không để người khác cảm nhận được anh đang thực sự vui vẻ. Anh noi :"Tiểu Dĩnh, hóa ra nah không biết rằng em có quá nhiều chấp nhặt về sở thích và yêu cầu về đàn ông như thế". Rên hừ hừ một tiếng, sau đó nhặt lấy quần áo đáng phơi trên ban công ném ngay vào máy sấy. Thời sự buổi tối đã hết, tivi phát ra giai điệu quen thuộc Nhìn vào những dòng chữ phụ đề chạy lướt qua, nhưng cô không tài nào nắm bắt được tin tức thời sự nào. Trong khoảng khắc đó, Tiểu Dĩnh chỉ cảm thấy trong lòng hơi nhói đau, không phân biệt được rõ vì dĩ vãng đã xa hay vì chuyện mới phát hiện buổi chiều, trầm mặc một lúc lâu, cô cuối cùng :"Cả hai đều như nhau cả thôi". Bởi lẽ vì chiếc cằm chống vào chiếc gối nên âm điệu có chút buồn buồn lại vì khoảng cách xa như thế, cô cũng không biết Diệp Hạo Ninh có nghe thấy không Tiểu Dĩnh sau này suy ngẫm, có lẽ vậy, mỗi người đều có một bí mật, cô cũng không phải ngoại lệ, anh cũng càng không phải