Chương 10. Có muốn tới nhà tôi hay không Đảo mắt cái đã tới cuối thu, mùa đông Tấn Thành rất lạnh, là cái loại lạnh thấm vào xương tủy, không có lò sưởi. Lúc này mới là bắt đầu tiến vào đông, buổi sáng đi học cũng có thể thở ra khói. Sáng sớm trước khi ra cửa bà nội đã cố ý dặn đi dặn lại Hứa Duệ, muốn hắn sau khi tan học nhớ về nhà sớm ăn sủi cảo, cũng đưa cả Giác Lam theo. Hứa Duệ có chút không biết làm sao:" Bà nội, hôm nay là lập đông cũng không phải là đông chí (vào đông), ăn sủi cảo cái gì..." Lão thái thái đúng là nhớ lầm, thẹn quá giận vung cái chày cán bột lên: " Nhân bánh và vỏ bánh ta đã chuẩn bị xong!" Hứa Duệ thấy Lục Giác Lam ở đầu hẻm liền nói chuyện này cho y, Lục Giác Lam có chút do dự, nói buổi tối có hẹn cùng tiểu mỹ nữ, có thể không đi được. Hứa Duệ vừa nghe liền không quá cao hứng, gần đây Lục Giác Lam quá để ý đến người con gái này, vì hẹn hò với nhau mà đã từ chối hắn mấy lần. Cuối tuần trước hai người vốn nói là muốn ngồi quán net cả ngày, cuối cùng cũng không thành, nhất là sự kiện giờ thể dục đánh nhau sau này lau máu mũi tuyên bố "Người thích máu mới thật là đàn ông". Hứa Duệ cảm thấy y đúng là ngu ngốc. Hai người nửa thật nửa giả cãi nhau mấy câu làm bầu không khí có chút cứng ngắc, cả ngày đều không nói nửa lời. Chạng vạng tan học Lục Giác Lam thật đúng là không tim không phổi đi tìm nữ thần của y, lúc này Hứa Duệ không có chỗ phát tiết. Hắn đi lung tung trên sân luyện tập một vòng, đá cầu cùng lớp mười hai đang tập thể thao, sau đó mới đi nhà xe lấy xe về nhà. Lúc đến cửa trường học, ánh mắt Hứa Duệ quét đến tiệm sách liền thấy một bóng người quen thuộc. Hắn có chút buồn bực, nghĩ thầm Lục Giác Lam mang nữ thần chạy tới nơi này biểu diễn văn nghệ sao? Định thần nhìn một cái, người ngồi trên băng ghế trước cửa không cao, không phải Lục Giác Lam, là Ninh Giác Thần. Hứa Duệ với Ninh Giác Thần cùng lúng túng, tuy rằng hai người ngồi trên dưới, nhưng là sự kiện từ tiết thể dục lần trước "Xen vào việc của người khác" đã không nói chuyện nhiều. Hứa Duệ người này miệng tiện tay cũng tiện, trước đây không có việc gì làm từ phía sau thổi khí hoặc là đưa tay chọt nốt ruồi nhỏ của Ninh Giác Thần, gân đây cứ thể nhịn cái gì cũng không làm. Hắn đạp xe đên trước mặt Ninh Giác Thần, mất tự nhiên hắng giọng một cái:" Cậu ở đây làm gì?" Ninh Giác Thần đột nhiên bị hắn vạn phần hào phóng bắt chuyện một câu bị dọa cho giật mình, sách trong tay trượt xuống đất. Trên bìa viết hai chữ: Tuyết quốc. Cái này Hứa Duệ biết, giờ đọc tiếng Trung quốc mấy ngày trước có cái tên này. Ninh Giác Thần cúi người xuống nhặt sách lên, dùng tay áo xoa xoa mặt bìa, không lên tiếng. Hứa Duệ trong bụng nổi giận đi lên, mình cũng đã buông mặt mũi trước, nhãi con này còn không để ý, cái tính quỷ dị này giống Lục Giác Lam như đúc, hầu hạ quá khó:"Cậu vẫn chưa về nhà?" Ninh Giác Thần để sách lên đầu gối, mở lại trang vừa nãy, vẫn cúi đầu, giọng nói nghe buồn buồn:" Anh của tôi bảo hôm nay về trễ một chút." Chuện này Hứa Duệ cũng biết. Ninh Giác Thần biết rõ từ cao ốc Bạch Vân đến Bách Nhạc Hạng đi như thế nào, mỗi ngày vừa tan học xong liền lên 705 đầu tiên về nhà. Lục Giác Lam liền khó chịu, y trước đây đều chơi một vòng ở bên ngoài mới trở về, Ninh Giác Thần lại mỗi ngày đều đúng giờ, làm hắn trực tiếp bị bại lộ nói là giáo viên dạy quá giờ, ngoại khóa mở rộng, hoạt động đoàn xã tất cả đều là nói hưu nói vượn. Sau đó ngay lập tức Lục Giác Lam đi tìm Ninh Giác Thần thương lượng, để cho cậu phối hợp với mình thời gian về nhà, không để cậu mỗi ngay tan học đều xuống trạm xe buýt luôn. Nói là thương lượng, thật ra thì càng giống một bên ra lệnh. Lúc Ninh Giác Thần gật đầu cũng vô cùng dùng sức, nói nhiều lần "Xin lỗi", nhiều lần "Em sai rồi", còn có " Sau này sẽ không." Lúc hai người nói chuyện này Hứa Duệ cũng có mặt ở đó, hắn thấy bởi vì khẩn trương, mặt Ninh Giác Thần càng ngày càng đỏ, từ trong làn da trắng chiếu ra, làm cho Hứa Duệ nghĩ đến sủi cảo tôm óng ánh trong suốt. Hứa Duệ nhìn chằm chằm cái cổ trắng mềm của Ninh Giác Thần một hồi, đột nhiên tâm huyết dâng trào phun một câu:" Có muốn đến nhà tôi chơi không?" Ninh Giác Thần dừng lại, rốt cục ngẩng đầu lên liếc nhìn Hứa Duệ một cái, biểu tình nghi hoặc lại vô tội. Nhất thời Hứa Duệ có chút ngượng ngùng:" Dù sao cậu cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm..." Đây là lần thứ ba Ninh Giác Thần rồi sau lưng Hứa Duệ. Hứa Duệ đạp xe đến vui sướng chỉ kém nước bay lên. Liên tục quẹo qua mấy cua quẹo, Ninh Giác Thần bị hắn quăng đến đầu váng mắt hoa, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ duỗi tay nắm hai bên vạt áo Hứa Duệ. Xe đạp một đường vào tận trong cùng Bách Nhạc Hạng, cuối cùng phanh gấp trước cửa nhà, Ninh Giác Thần lại một lần nữa va đầu vào lưng Hứa Duệ. Cậu ấn lại trán ngồi thẳng lên, nhìn thấy một lão thái thái giơ chày cán bột nhào tới:" Tiểu tử thúi! Bảo ngươi về nhà sớm, ngươi xem bây giờ là mấy giờ rồi!" Hứa Duệ nhảy xuống xe đạp chạy chối chết:" Này sao có thể trách con! Thầy giáo dạy quá giờ cũng không còn cách nào!" Ninh Giác Thần chưa từng thấy qua cảnh này, nhất thời ngốc tại chỗ, lão thái thái vòng qua phía sau cậu đến chỗ Hứa Duệ: " Lam Lam nhích sang bên cạnh, ôi chao, chớ che chở hắn!" Ánh mắt Ninh Giác Thần chợt lóe, có chút không biết làm sao, cắn môi một cái không biết mình nên nói hay không. Hứa Duệ bị bà nội giả vờ dùng cán đánh:" Bà nội nhận nhầm người rồi, không phải Giác Lam, là đệ đệ Giác Lam con nói lần trước." "Đệ đệ?" Lão thái thái híp mắt lại gần " Như vậy nhìn nhỏ hơn Lam Lam nhiều, mấy tuổi?" Bách Nhạc Hạng từ đầu này đến đầu kia cũng gần trăm mét, con chó ở nhà đầu bên kia đi tiểu đầu bên này còn ngửi thấy. Một tháng trôi qua, các loại lời đàm tiếu bay đầy trời, bất kể thấy qua hay chưa, dù sao người người đều biết nhà thứ hai đầu hẻm đột nhiên có một đứa con trai nhỏ. Hứa Duệ cũng nhìn ra Ninh Giác Thần không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng lại như một tấm mặt nạ tái nhợt, hắn đi tới vỗ vai Ninh Giác Thần:"Người ta sinh đôi, lớn bằng..." Bà nội nhìn cậu con trai gầy yếu trước mặt:"Đệ đệ tên gì?" Ninh Giác Thần nhỏ giọng nói tên mình, Hứa Duệ giúp cậu lặp lại một lần, đặc biệt nhấn mạnh họ "Ninh" không phải họ "Lục". Ninh Giác Thần lại bắt đầu khẩn trương run lên không dừng được, khả năng cần phải giải thích cho người khác "Vì sao mình không giống họ của anh trai" làm cho cậu không biết phải làm sao, lúc này chỉ muốn biến mất trên cõi đời. - Nhưng mà bà nội cái gì cũng không hỏi nhiều, cười hiền hòa, trên má trái có một lúm đồng tiền:" Biết, không phải là Lam Lam, là Thần Thần. Bên ngoài rất lạnh, mau vào đi thôi!" Hứa Duệ nhéo bả vai cậu một cái, học vẹt theo một câu, giọng điệu một nửa nghiêm túc một nửa trêu tức, cười rộ lên lộ ra bên má lúm đồng tiền:"Đi thôi, "Thần Thần"". Ninh Giác thần đột nhiên cảm thấy tim mình như bị người chộp vào trong tay bất ngờ bóp chặt một cái, chặt phát đau. Cả người cậu như bị đóng cột một lúc, ngơ ngác đứng không nhúc nhích. Sống mười lăm năm cuộc đời đây là lần đầu tiên có người gọi cậu như vậy. Trước đây Ninh Giác Thần từng đọc một quyển tiểu thuyết, bây giờ cậu còn nhớ "Dưới ánh trăng, xuất hiện trước mặt nàng là một khuôn mặt trắng như tuyết, biểu tình cứng còng, mắt không có con ngươi, mái tóc dài ở trong bầu trời đêm khiêu vũ, như một độ đồ cao su bắt chước người, không có sinh khí ",bị đoạn văn này dọa sợ, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi, đêm đó mơ thấy từ ngực trái mình bắt đầu hóa thành cao su, sau đó từng điểm từng điểm lan đến toàn thân. Cậu có lúc hoảng hoảng hốt hốt cảm thấy mình đúng thật là một hình nộm, mỗi tấc da đề phát ra ánh sáng lộng lẫy, biến thành cảm giác cao su. - Nhưng là một giây từ nơi này, từ nơi bắt đầu câu "Thần Thần", Ninh Giác Thần cảm thấy mình đột nhiên biến về người, lại có tâm. Bà nội đi nấu sủi cảo, để Hứa Duệ đưa Ninh Giác Thần vào trong phòng chơi "Cùng Lam Lam chơi trò chơi." Ninh Giác Thần lại có chút không biết làm sao, cậu xưa nay không đến nhà người khác làm khách. Hứa Duệ búng một cái lên trán cậu:" Phát ngốc cái gì, lại đây." Phòng Hứa Duệ rất rộng rãi, giường nhìn vừa lớn vừa mềm, cuối giường có hai tay cầm trò chơi. Hứa Duệ xoay người hỏi cậu:"Biết chơi không?" Ninh Giác Thần mím môi lắc lắc đầu, cậu chưa từng chạm qua những đồ như này, sợ làm hỏng, cũng sợ không biết chơi bị mất mặt. Hứa Duệ tay nắm chuôi đẩy ra đặt mông ngồi xuống:"Ài, hỏi thì cậu cứ nói, chỉ biết lắc đầu gật đầu." Ninh Giác Thần theo thói quen vặn vạt áo, ánh mắt rụt rò khẽ gật đầu một cái. Hứa Duệ nhất thời bất đắc dĩ:"Cậu...Thôi, coi như tôi chưa nói." Đối diện giường bày một giá sách rất tinh xảo, ngược lại không có nhiều sách, các mô hình tự làm đầy ắp xếp ba bốn hàng, bên ngoài bày mấy cái khung ảnh. Ninh Giác Thần đến gần một bước xem, tất cả đều là ảnh chụp chung của Hứa Duệ với Lục Giác Lam từ nhỏ đến lớn, gương mặt trong mỗi tấm hình kia giống mình như đúc. Hứa Duệ từ trên giường chống một cái nhảy tới, búng một cái lên khung ảnh pha lê:" Nhìn anh trai cậu thật ngốc.." Trong hình là hai đứa trẻ mười hai mười ba tuổi: Một người mặc một bộ trang phục sói xám, chỉ lộ ra nửa gương mặt biểu tình không quá vui sướng; một người mặc bộ sơmi kẻ sọc sáng màu, bên ngoài lộ ra một cái áo jacket, đầu đội một cái mũ cao bồi, tay cầm một cái súng làm một số tư thế lỗi thời, cười đến đôi mắt đều không nhìn thấy, chỉ hiện ra một chiếc răng nanh nhỏ. "Đây là hồi lớp sáu, văn nghệ dạ hội tốt nghiệp, lớp chúng tôi diễn《Cô bé quàng khăn đỏ 》. Không biết Giác Lam đầu nghĩ cái gì, cho là diễn 《 công chúa Bạch Tuyết 》, muốn diễn vai vương tử, chạy đi vỗ bàn ủy viên văn nghệ xin làm vai nam chính. Sau đó thì biến thành như vậy, cậu nhìn vẻ mặt cậu ta này..." Đôi mắt Hứa Duệ sáng lên, má lúm đồng tiền liền hiện ra ngoài, ngón tay sạt qua gương mặt đội khăn trùm sói xám kia "Tấm này cầm bằng khen là nghỉ đông năm thứ nhất, chắc là lớp bốn. Giác Lam cầm bằng khen học sinh ba tốt, tôi là ngôi sao thể thao. Ạch, tôi nghĩ bây giờ giải thưởng này...Là ở nhà hắn – phòng khách nhà cậu, dì, chính là mẹ câu chụp cho chúng tôi." Bình thường Hứa Duệ không thể nào gọi tên Lục Giác Lam, đều gọi là "Ngu ngốc, ngốc cẩu", đây là cách gọi đơn giản và thô lỗ giữa mấy thằng con trai. Trong lòng Ninh Giác Thần dâng lên một loại cảm xúc kỳ quái, bởi vì lúc Hứa Duệ nói "Giác Lam" thật ôn nhu có chút xa lạ, trong giọng nói đều có thể nghe ra ý cười. "Cái này chắc là mồng một, đi vườn thú chơi xuân, hươu cao cổ ói nước miếng đầy mặt hắn, làm tôi cười chết." Hứa Duệ vừa chỉ chỉ bức ảnh Lục Giác Lam mặt trắng bệch treo trên người hắn " Đây là hội thao mùng hai, ủy viên thể dục lừa hắn đi chạy ba ngàn mét. Tôi đứng ở điểm cuối chờ hắn, hắn thở mạnh như con chó, chân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống người tôi, còn thật lợi hại, sau cùng lấy được huy chương đồng." Đột nhiên Hứa Duệ chuyển qua nhìn Ninh Giác Thần một hồi, Ninh Giác Thần khẩn trương lên, không tự chủ lui về phía sau một bước." Tôi phát hiện cậu và Lục Giác Lam hồi đó giống như đúc! Hăn mùng 2 cũng cao như vậy không sai biệt lắm." Hứa Duệ cười cười "Chính là quá gầy, cánh tay cẳng chân cậu thật nhỏ, so với Vương Tâm Duyệt còn gầy hơn." Vương Tâm Duyệt là hoa khôi lớp bọn họ. Ninh Giác Thần cau mày nhỏ giọng trả lời một câu:"Không nên so sánh tôi với nữ sinh..." " Phải so, cậu so với cô ấy gầy hơn cũng được, nhưng lại đẹp hơn người ta." Lúc Hứa Duệ nói Lục Giác Lam xinh đẹp liền bị y đánh, cũng chỉ dám ở bên cạnh Ninh Giác Thần nói, "Được, đùa cậu. Nhìn cậu bình thường ăn nhiều cơm như vậy, sao lại không ăn thịt, lúc nào mới có thể đuổi kịp anh trai cậu." Ninh Giác Thần có chút sốt ruột hạ chân:"Dáng tôi..." Hứa Duệ nhìn bộ dáng cậu kỳ quái giận mà không nói gì liền cảm thấy đùa rất vui, bất quá nhìn cao hơn, không thấy đồng phục học sinh kéo dài qua mông. "Kiển kiển! Thần Thần cùng ra ăn cơm!" Bà nội lớn tiếng gọi. Hứa Duệ còn chưa kịp phản ứng, Ninh Giác Thần không nhịn được phốc một cái bật cười:" Kiển kiển? Là một chữ trong khung sao?" Nhất thời Hứa Duệ cảm thấy thật mất mặt, giơ tay bấm một cái lên khuôn mặt gầy của Ninh Giác Thần:"Cậu cười cái gì mà cười, ai cũng có một cái nhũ danh." Ninh Giác Thần yên lặng thu ý cười, nghĩ thầm: Tôi không có. Trên bàn vuông bàn hai chén sủi cảo nóng hỏi, lão thái thái bưng chén cuối cùng lên, bảo Hứa Duệ xuống bếp cầm đũa với thìa lên. Ninh Giác Thần vốn muốn đi cùng hắn, kết quả bị bà nội gọi lại:" Thần Thần thích ăn rau thơm sao?" Ninh Giác Thần gật đầu một cái, vâng một chút, lại sợ lão nhân gia không nghe rõ, lại nói thêm một câu:"Ăn." Bà nội đem rau thơm bỏ vào trong bát:" Lam Lam không ăn gừng không ăn tỏi không ăn hành không ăn rau thơm, ta không dám cho vào." Ba người ngồi xuống ăn sủi cảo, Hứa Duệ đưa cho Ninh Giác Thần một cái thìa:"Nhưng thật ra là bà tôi lầm, nghĩ hôm nay là đông chí, sáng sớm liền bắt đầu làm vỏ bánh." Ninh Giác Thần câu nệ nói cảm ơn, vô cùng chân thành mà hỏi:" Đông chí thì sao vậy?" Hứa Duệ trộn hạt tiêu vào trong bát:" Đông chí ăn a, hôm nay mới là lập đông." Ninh Giác Thần ồ một tiếng rất nhẹ, cầm cái thìa khuấy trong bát sủi cảo, cậu không biết lập đông thì ăn sủi cảo (? Mình không biết sao lại là lập đông nữa), không có ai nói với cậu, không ai nấu cho cậu ăn, cũng không ai đi lễ hội cùng cậu. Tấn Thành dựa vào nước, là vùng đất phì nhiêu, nhân bánh sủi cảo bên trong ngoại trừ thịt và cải xanh còn bỏ thêm tôm đặc sản của Tấn Thành, vỏ được cắt nhỏ, vừa tươi vừa thơm. Hơi nóng không ngừng bốc lên, bốc đến mắt người vừa nóng lại ướt, Ninh Giác Thần dùng sức xoa hai cái, có chút không nhìn rõ đồ trong chén. Khoa trương một chút, Ninh Giác Thần cảm thấy từ trước đến giờ mình chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy, cậu ăn rất nhanh, đầu lưỡi bị nóng cũng đã tê rần. Máy thu thanh vang vang không có tiếng, lão thái thái đi tới gõ loảng xoảng gõ hai cái, loa bên trong lập tức y y nha nha hát. Ninh Giác Thần không hiểu kinh kịch, chẳng qua là nghe được "Oanh oanh", "Trương Sinh" các loại, cậu đoán là hát 《 Tây Sương Ký 》. Ninh Giác Thần giải quyết chén sủi cảo của cậu rất nhanh, ngẩng đầu thấy Hứa Duệ còn chưa ăn xong, cậu có chút lúng túng, lại cầm thìa lên vội vàng húp mấy hớp nước. Hứa Duệ hỏi cậu ăn no không, Ninh Giác Thần ngậm nước gật đầu một cái. Hứa Duệ nhìn lướt qua chén của cậu:" Ăn no cái rắm." Nói xong lại xuống phòng bếp lấy một chén sủi cảo, bưng lên chia với Ninh Giác Thần cùng ăn. Ninh Giác Thần không nghĩ tới Hứa Duệ sẽ nấu sủi cảo. Cảnh tượng này sau đó từng xuất hiện rất nhiều lần trong mộng của cậu, cậu và Hứa Duệ còn có bà nội ba người ngồi vây quanh cái bàn vuông nhà Hứa Duệ ăn cơm, có lúc ở giữa đặt một nồi canh cá chép, có lúc là món lẩu thịt dê, có lúc trước mặt mọi người là một chén dương xuân, bất quá nhiều nhất vẫn là sủi cảo, chính là vỏ mỏng thịt nhiều nhân tôm như ngày hôm nay. Trên máy thu thanh phát đoạn kinh kịch không hiểu, bà nội rung đùi đắc ý hát, Hứa Duệ lại hỏi cậu có ăn no hay không. Ninh Giác Thần uống hết chén nước, ngượng ngùng đặt xuống:" Cái đó...Để tôi rửa chén." Hứa Duệ đẩy cái chén đến trước mặt:"Được thôi, đi đi." Lão thái thái dùng thìa gõ một cái lên ót hắn:" Tốt cái gì mà tốt, chớ mù bắt nạt người!" Bình thường Hứa Duệ nhìn thật hung ác lợi hại, không nghĩ tới cư nhiên ở nhà bị quản phục ngoan ngoãn. Ninh Giác Thần muốn cười mà không dám bật cười, bưng chén đứng lên, đi theo Hứa Duệ vào phòng bếp. Hứa Duệ đi lấy bình nước nóng, vừa quay đầu đã thấy Ninh Giác Thần mở vòi nước dùng nước lạnh rửa. Ánh mắt Ninh Giác Thần lóe lên liếc Hứa Duệ một cái, do dự đem một đoạn bao cổ tay kéo xuống. Huyệt thái dương Hứa Duệ nhảy một cái, nghe được Ninh Giác Thần nói:"Duệ ca, thật xin lỗi." Hứa Duệ bĩu môi:"Cậu lại xin lỗi cái gì?" Ninh Giác Thần rửa bát:"Là..Lần trước không nên nói anh xen vào việc của người khác." Hứa Duệ vòng tay đứng phía sau, sắc mặt không vui:"Nói không sai, đúng là tôi xem vào việc của người khác." Ninh Giác Thần nghe hắn cố ý nói như vậy ngược lại không biết làm sao bây giờ, tiếng nói chuyện không át được tiếng nước chảy:"Không phải, bởi vì từ trước tới nay chưa từng có ai hỏi qua tôi, tôi cũng không nói với người khác." Hứa Duệ nhìn tay cậu bị lạnh đông cứng đến đỏ bừng, đi tới đổ thêm nước nóng vào vào bồn:" Vậy cậu đừng nói với tôi, tôi đã nói xen vào việc người khác tôi chính là chó." Ninh Giác Thần rũ mắt, nghiêm túc dùng nước ấm rửa sạch bọt:"..Ừm." Hứa Duệ nhìn cậu trong nháy mắt có cảm giác mất mát lòng lại mềm xuống, lẩm bẩm một câu làm chó thì làm chó, làm bộ như lơ đãng mở miệng:" Là ba cậu trước đây gây ra?" Ninh Giác Thần cứng lại, nghiêng đầu qua có chút hoang mang nhìn hắn. Hứa Duệ lúng túng sờ mũi:" Cái kia, Giác Lam có nói với tôi một chút." Ninh Giác Thần gật đầu một cái, không lên tiếng. Hứa Duệ nhíu mày, giọng cũng nghiêm túc theo:"Cậu chưa nói với người nhà cậu sao?" "Nhà?" "Chính là dì Trần với Lục thúc thúc bên kia..." "Có cái gì tốt mà nói, mọi người đều chết hết." Trên mặt Ninh Giác Thần một chút biểu tình cũng không có, Hứa Duệ không đoán ra cậu dùng tâm tình gì nói ra những lời này. Tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên, Ninh Giác Thần trên tay có bọt, Hứa Duệ thò tay vào trong túi bộ đồng phục học sinh:"Tôi lấy giúp cậu." Hứa Duệ biết điện thoại di động này, là của Lục Giác Lam dùng lúc sơ trung, lớp sơn bên ngoài bị bong ra hết, nhìn rất cũ kỹ, màn hình cũng không nhạy. Hứa Duệ nhấn nhiều lần mới mở ra tin nhắn, là Lục Giác Lam gửi tới:[Cậu có thể trở về rồi.] Ninh Giác Thần cầm chén cùng thìa từng cái xếp trong giỏ xong:"Anh của tôi sao?" Hứa Duệ ừ một tiếng, mở ra danh bạ, nhìn thấy bên trong có bốn số: Lục Giác Lam, Lục thúc thúc, Hứa Duệ, còn có một cái chỉ có dãy số không có tên, Hứa Duệ đoán có thể là Trần Ngọc Hồng. Bên trong điện thoại này vốn là có số của Hứa Duệ, Ninh Giác Thần để lại Lục Giác Lam, đổi "Hứa Duệ" thành "Duệ ca". Lúc trở về lão thái thái nhét một hộp cơm vào tay cậu:"Cầm cẩn thận, hai phần sủi cảo, để cho mẹ ngươi sáng ngày mai nấu cho ngươi làm điểm tâm ăn." Ninh Giác Thần nhận lấy nói cảm ơn, không dám gọi bà nội. Hứa Duệ đưa Ninh Giác Thần ra cửa, đi cùng cậu một đoạn, lần đầu tiên Ninh Giác Thần sinh ra ý nghĩ "Không muốn để Hứa Duệ đụng phải Lục Giác Lam", cậu dừng lại ở chỗ quẹo:"Phía trước có đèn đường, anh trở về đi, tôi tự mình về." Hứa Duệ cũng không kiên trì, từ trong túi đồng phục móc ra một tờ giấy nhăn:"Đưa cho anh trai cậu giúp tôi." Ninh Giác Thần nhận lấy, không dám mở ra nhìn cũng không dám hỏi nhiều, không quá tình nguyện giương mắt lén nhìn sắc mặt Hứa Duệ. "Cậu sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt này, cũng không phải thư tình. Giúp anh trai cậu viết kiểm điểm, tiết thể dục ngày hôm đó đánh nhau, cậu ta vẫn không chịu viết, Phùng Phong bị cậu ta chọc tức chết rồi." Hứa Duệ giơ tay dùng sức vò tóc Ninh Giác Thần bị gió thổi loạn, cảm giác thật tốt, thật giống con mèo bị thương ở đầu hẻm vừa ngoan vừa mềm. Ninh Giác Thần không trốn, tùy ý để hắn xoa tóc mình lung ta lung tung:"Duệ ca." "Hả?" "Chính là... cảm ơn." Tôi biết bữa sủi cảo này không phải chuẩn bị vì tôi, nhưng vẫn là, cảm ơn anh. Ninh Giác Thần vuốt thẳng tờ kiểm điểm kia để vào tỏng cặp, dọc theo Bách Nhạc Hạng về nhà. Mới vừa ăn nhanh lại ăn nhiều, dạ dày lại bắt đầu đau, khó chịu muốn chết. Ninh Giác Thần ấn lại dạ dày dựa vào cột điện đứng lại một lúc, cậu không muốn nôn ra bữa sủi cảo ngày hôm nay, lần sau không biết làm thế nào có thể trở lại nhà Hứa Duệ chơi, cũng không biết lúc nào có thể ăn cơm bà nội Hứa Duệ làm. Lúc đứng lại mất khá nhiều thời gian, khi Ninh Giác Thần về đến cửa nhà, Lục Giác Lam đã chờ không nhịn được:"Cậu sao lại đi từ kia tới? Chờ cậu đã lâu." Ninh Giác Thần theo thói quen nhỏ giọng xin lỗi y,Lục Giác Lam liếc mắt một cái thoáng nhìn trong tay cậu cầm một hộp cơm quen mắt, biểu tình thay đổi nhiều lần, cuối cùng thành kinh ngạc:"Cậu đến nhà Hứa Duệ?" Ninh Giác Thần vẫn còn duy trì tư thế xin lỗi, rũ đầu quá thấp, thật giống như cúi người. Sau đó Ninh Giác Thần thường nghĩ: Rõ ràng lúc đầu là Hứa Duệ một lần lại một lần mời cậu, tại sao Hứa Duệ lại mời cậu? - Một hình nộm thì không có sự sống không có tim, có thể tùy tiện bị người xoa nắn đè ép, sẽ không phản kháng, cũng không có cảm giác đau đớn. Nhưng là người thì không được, là người thân thể sẽ bị thương, lòng sẽ đau đớn.