Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất
Chương 65 : Trời tuyết mây nhạt ánh nắng lạnh
Bóng mây thâm thấp, tuyết mới vừa ngừng nửa ngày, đã đến gần tối, mây đen giăng đầy, gió bắc thổi mạnh, thời tiết càng phát ra mờ mịt.
Trước cánh cửa màu đỏ lớn của vương phủ, có hai ngọn đèn cung đình bốn góc và hai con sư tử bằng đá nằm rạp trên bậc thềm cẩm thạch, trên đường, ánh tuyết phản xạ, ánh sáng lành lạnh chiếu nghiêng xuống.
Một chiếc xe ngựa dừng ở trước vương phủ, màn xe được vén lên, xuống trước là Tiểu Thất khoác áo lông chồn. Mấy người theo sát sau xe lập tức nhảy xuống, hộ vệ Đỗ Vệ thống lĩnh Nam Viện ở bên phải vội vàng chạy đến trước xe ngựa, đưa tay, nhỏ giọng nói: "Điện hạ!"
Trong xe có thanh âm kêu rên truyền đến, một đôi tay đưa ra đánh cái bốp vào cánh tay Đỗ Vệ, Đỗ Vệ đau xót, cánh tay theo ý thức thu hồi mấy phần, ngước mắt dòm bên trong xe, ngượng ngùng nói: "Vết thương của điện hạ. .a . ."
"Để ta!" Một bàn tay trắng trẻo nhè nhẹ gạt ra, bóng dáng màu trắng đã hơi nghiêng vào bên trong xe, "Nên đi xuống!" Thanh âm mềm mại dường như rất là cam chịu.
Nhìn thấy Cửu điện hạ của bọn họ túm nhẹ bàn tay ngọc này đi xuống, Đỗ Vệ mới hiểu được, nên lui ra vài bước.
"Giận thật?" Bắc Thiên Vũ mới vừa xuống xe lại gần nàng mấy phần, véo nhẹ tay nàng, "Đừng tức giận, ta không có chuyện gì mà?"
Sắc mặt Tiểu Thất như nước, bình tĩnh liếc hắn một cái, chậm rãi nói: "Ý của chàng là đợi đến lúc chàng đã xảy ra chuyện, ta tức cũng không muộn à!"
Tất cả nữ tử tức giận lên luôn có "chân lý" phong phú, Bắc Thiên Vũ khẽ nhếch môi, nhất thời bị ngăn ở nơi đó, một hồi lâu chỉ đành phải ngượng ngùng khạc ra hai chữ: "Ngụy biện!"
Tả hữu thống lĩnh Nam Viện theo sát ở phía sau nhìn nhau cười một tiếng, đều thức thời đi sau mấy bước.
Trước cửa có thị vệ chào đón, cửa lớn màu đỏ mở ra, hai người còn chưa bước vào nửa bước, đã nghe được một thanh âm truyền đến: "Cửu đệ!" Quay đầu lại thấy Đại hoàng tử mặc áo lông, vẻ mặt đau buồn âm thầm, gấp rút chạy tới, đến trước mặt bọn họ mới nhỏ giọng dò hỏi, "Nghe thị vệ hồi báo giữa ban ngày hai người bị hành thích?"
Bắc Thiên Vũ tựa hồ hơi mệt mỏi tựa vào trên người Tiểu Thất nói: "Buổi trưa thấy tuyết ngừng rồi, có hăng hái liền dẫn Tiểu Thất ra ngoài đi lòng vòng, ai ngờ đụng phải mấy đạo tặc!"
Ánh nến ảm đạm, lại gần phía trước nhìn kỹ, Đại hoàng tử Bắc Thiên Thụy mới thấy rõ sắc mặt Bắc Thiên Vũ hơi tái nhợt, trên cánh tay có vết băng đỏ thẫm, chau mày, trầm mặt nói: "Lại là hắn!" Con ngươi hơi co lại, vẻ mặt luôn luôn ôn hòa cũng có mấy phần hung dữ.
Bắc Thiên Vũ cúi đầu nhìn Tiểu Thất một cái, Tiểu Thất chỉ lạnh nhạt hạ mí mắt, hơi quay đầu đi, một đôi mắt trong veo không biết đưa tới nơi nào, trong lòng đột nhiên phiền não lo lắng hơn, thanh âm lạnh đi nói: "Đúng vậy!"
Bắc Thiên Thụy cắn răng một cái, hung ác nói: "Hạ độc! Phái sát thủ! Hắn thật không thể chờ đợi!"
"Làm như thế nhưng phụ hoàng luôn luôn dung túng, nhị ca có gì không làm được!" Bắc Thiên Vũ lạnh lùng nhíu mày, giọng mang châm chọc, "Ngươi chết ta còn sống, chính là người thừa kế phụ hoàng hài lòng nhất!"
"Cửu đệ!"Bắc Thiên Thụy theo bản năng mở miệng muốn phản bác, cuối cùng lại im lặng, từ nhỏ lớn lên trong bầu trời rộng lớn, phụ hoàng cao cao tại thượng đó có từng che chở bọn họ sao.
Gió thổi qua, ống tay áo cuồn cuộn tung bay, gió lạnh tận xương, lạnh lẽo vô cùng. Trên thềm đá trước cửa, gió mạnh thổi lá bay lên khắp nơi.
"Đau ——" sau một hồi trầm mặc, Bắc Thiên Vũ chợt kêu đau thành tiếng, gương mặt cương nghị nhăn lại, biểu tình khoa trương như thế ngược lại tiết lộ ba phần giả vờ.
"Ta biết rõ!" Tiểu Thất thu hồi tầm mắt, bất mãn trừng hắn một cái, tay cũng không tự giác thả nhẹ, quay đầu lại nói với Bắc Thiên Thụy, "Đại Điện hạ hay là đi vào rồi bàn tiếp!"
"Có cái gì để nói!" Bắc Thiên Vũ đưa tay không có bị thương ra, ôm hông của nàng, quay đầu đi, dính vào trên người của nàng như ăn vạ, nhẹ mà lạnh lùng nói, "Hạ độc, mưu sát, nhị ca rốt cuộc vẫn ngoan cố, và nóng nảy!"
Bắc Thiên Thụy sửng sốt, nhìn hắn hơi khép hai mắt, nhàn nhã dựa vào Tiểu Thất, nhắm mắt dưỡng thần, đã biết hắn tất nhiên nắm chặt gì đó, vì vậy hơi gật đầu với Tiểu Thất một cái: "Quả thật cũng không có gì để nói, ta không vào đâu."
"Đại ca!" Lúc này Bắc Thiên Vũ chợt nâng mắt, hướng về bóng lưng muốn rời đi của Bắc Thiên Thụy, trầm giọng nói, "Ánh sáng tột cùng trên vạn trượng! Nếu nhị ca thích cứ để cho hắn đứng đó!"
Một câu ánh sáng tột cùng trên vạn trượng thật là hay, chỉ là núi cao vút tận tầng mây cao hơn, chỉ có một mảnh đất, cũng chỉ có thể chứa được một người. Bắc Thiên Thụy hơi dừng bước chân, bỗng nhiên quay đầu lại, một đôi bóng hình xinh đẹp đã sớm ẩn sau cánh cửa đó. Đế vương gia vô cùng vô tình, hắn ngẩng đầu đưa tầm mắt lên chân trời đen như mực, bùi ngùi thở dài, Cửu đệ, chúng ta đã sớm ở giữa đó, lui là vực sâu vạn trượng, vào là đao kiếm máu tanh, giữa tiến lùi cũng đã không còn cách nào rồi.
Mấy ngày sau, ánh mây nhàn nhạt tuyết giảm bớt, nhưng đất tuyết dày đặc vẫn phát ra khí lạnh. Trên mảnh ngói lưu ly, nước tuyết tan rã dọc theo mái hiên góc hành lang chảy xuống, một giọt rơi xuống rất thật có tiết tấu.
Ngừng bút, Tiểu Thất thở phào một hơi, ngọn bút lông sói trong tay khẽ chuyển động, vốn định luyện chữ tĩnh khí, lại không biết nên viết gì. Mắt hơi ngước lên, Bắc Thiên Vũ bên kia lại đang tập trung toàn bộ tinh thần chú ý xử lý tấu chương, nàng nhíu nhẹ đôi mày thanh tú, tầm mắt lướt qua khe cửa rộng mở, hướng ra ngoài cửa.
Bên ngoài cửa, giọt nước rơi xuống nước, giống như nước mưa mìn mịn, cách mấy bước, là một nữ tử khoác áo choàng màu đỏ, trên trán lộ vẻ đau buồn và khẩn cấp. Từ kho nhị hoàng tử bị nhốt đến giờ đã ba ngày rồi, Nhị Hoàng phi mỗi ngày đều tới đây.
Nửa tháng trước, tả hữu Tể Tướng Bắc phủ, Thái Sư Thái Bảo Nam Viện, và tả hữu Trung Thừa Bắc Xu Mật Viện cùng trình lên tấu chương, đều là thỉnh cầu Hoàng đế lập thái tử cũng cố nền tảng quốc gia. Mà Đại hoàng tử lại trình lên một tờ tấu chương, nói rõ mình trúng độc sau này không thể có con cháu. Trong khoảng thời gian ngắn, người của nhị hoàng tử tưởng như nắm chắc chức vị thái tử, làm việc trên triều đình càng vênh mặt hất hàm sai khiến, mà nhị hoàng tử lại càng âm thầm chiêu dụ nhân mã, kết đảng kết bè, cuối cùng xúc phạm đại kỵ của Hoàng đế, bởi vì sự kiện tham ô ở Trác Châu mà thừa cơ đoạt đi binh quyền ở Kinh châu của hắn. Nhị hoàng tử bất ngờ, một lòng muốn thay thế, nên bí quá hoá liều, chiêu binh gây chuyện. Nhưng đêm trước khi gây chiến, một vạn cận vệ của Hoàng đế đã đến vây bắt nhị hoàng tử trước, cho nên đến giờ nhị hoàng tử không thể nào bước ra ngoài phủ nửa bước.
"Viết cái gì?" Đôi cánh tay vòng qua bên eo của nàng, ôm chặt nàng nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Thất bỗng nhiên hồi hồn, ngẩng đầu nhìn vào trong con ngươi đen như mực, chỉ cảm thấy nơi đó tản ra tình yêu thâm hậu, khóa chặt con tim của nàng, đã sớm không tránh được. Cho dù đáy mắt có phần hơi chán nản, nhưng trong lòng lại bởi vì sự ràng buộc này mà quấn quýt vào nhau.
"Sao lại nhìn ta như thế!" Hắn thấy nàng mất hồn, duỗi ngón ta nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi người hỏi.
Tiểu Thất thản nhiên cười nói: "Muốn nhìn chàng cho rõ!"
"Vậy thì không cho phép nhìn nữa!" Bắc Thiên Vũ kéo hông của nàng, đặt nhẹ đầu của nàng trước ngực, "Sợ nàng thấy rõ sẽ chán ghét!"
Ôm nhau mấy đời, luân hồi mấy phen, nàng rốt cuộc cam tâm tình nguyện bị hắn vây ở trong ngực: "Nhị Hoàng phi nàng ——" Tiểu Thất chần chừ một chốc, vẫn mở miệng nói, "Nàng vẫn là nhị tẩu của chàng, nam tử các ngươi đấu tranh cũng nên chừa đường cho nàng, đừng khiến nàng tuyệt vọng mới bỏ qua."
Bắc Thiên Vũ hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại, lại chỉ tay về bên cạnh Tiểu Thất, tầm mắt ở trên giấy ngừng mấy giây, mới cúi đầu ngâm nga, "Nấu đậu đun cành đậu, Đậu ở trong nồi khóc. Sinh ra từ một gốc, Sao nỡ đốt thiêu nhau[1]!" Hắn ngước mắt nhìn nàng một cái, quơ quơ tờ giấy trong tay, "Đây là ý tưởng của nàng à!"
"Đề nghị vì chàng!" Tiểu Thất mím môi nhẹ nhàng thở dài, "Quyền thế hoàng gia, nhẫn nhịn hoặc từng bước từng bước ép sát đều là không thể làm!"
"Sinh ra từ một gốc, Sao nỡ đốt thiêu nhau!" Bắc Thiên Vũ nhỏ giọng đọc lại một câu, ánh mắt nhìn mấy dòng thơ thật lâu.
Sau nửa ngày im lặng, Tiểu Thất xoay người đẩy cửa ra ngoài, khẽ gật đầu với Nhị Hoàng phi, nhẹ giọng nói: "Vào đi thôi."
Nhị Hoàng phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ngây ngốc chốc lát, mới phản ứng được, lúc lướt qua nhau thì nói thật nhỏ: "Cám ơn ngươi!"
Tiểu Thất cười nhạt với nàng, cất bước đi phía trước, cuối cùng không có đi vào thư phòng nữa.
Cố ý men theo đạp lên nơi có tuyết, Tiểu Thất cúi đầu nhìn từng dấu chân rõ ràng để lại trên tuyết, giống như trở lại lúc mới vừa mới tới thời không này, khi đó nhìn dấu chân nhỏ của mình luôn không thể thích ứng, mong đợi lúc nào mới có thể khôi phục lại bộ dáng lúc trước, đến hôm nay mới chợt hiểu được này ba năm đó ở Tử Nhiễm cung là nàng mấy năm bình yên nhất của nàng. Mà cuộc sống thoải mái này thì có thể đến khi nào?
Bất tri bất giác đã đi tới bên cạnh hồ, bên hồ có một người đang đứng, bước chân Tiểu Thất hơi chậm lại, theo bản năng muốn xoay người rời đi, nhưng đã muộn một bước, đã nghe được thanh âm bên hồ truyền ra: "Cô nương thật hăng hái!"
Mặt hồ đóng băng, trên mặt còn bốc lên khí lạnh, Tiểu Thất lui ra mấy bước, mới nói: "Tứ điện hạ cũng thật hăng hái!"
Tứ điện hạ Bắc Thiên Trần giương nhẹ lông mày, chậm rãi bước đến, một góc áo khoác trắng trên người theo gió bay lên, mắt dài nhỏ đưa lên, nhìn nàng, chậm rãi nói từng chữ: "Mùa đông ngắm cảnh, Bản Điện Hạ còn chưa có nhã hứng tốt thế!" Hắn dừng lại, trong mắt lộ ra ý cười quyến rũ, môi mỏng mím lại, tăng thêm vẻ gian tà, "Bản Điện Hạ đặc biệt ở chỗ này chờ ngươi!"
Sắc mặt Tiểu Thất sắc mặt như thường, lại lui về phía sau mấy bước, lạnh nhạt nói: "Tứ điện hạ là vì nói chuyện lần trước với ta!"
Bắc Thiên Trần sửng sốt, đáy mắt chuyển thành ảo não: "Bản Điện Hạ tốt bụng, muốn thông báo ngươi một chuyện!"
Tiểu Thất không nhịn được kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, chạm phải đôi mắt giấu giếm chuyện, lại khiến nàng mơ hồ lo lắng: "Điện hạ xác định, biết quá nhiều đối với ta là chuyện tốt sao?"
"Những chuyện khác ta không dám khẳng định, nhưng chuyện này ngươi nhất định muốn biết!" Khóe miệng Bắc Thiên Trần lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, lại gần nàng, nhỏ giọng nói, "Là công chúa Kỳ quốc, hoặc là —— hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi thật không muốn biết sao?" Bắc Thiên Trần lại gần nàng mấy phần, nhỏ giọng nói ở bên tai của nàng mấy câu.
Hài lòng nhìn bóng dáng màu trắng mảnh khảnh biến mất ở cuối lâu tạ, Bắc Thiên Trần mới thu hồi tầm mắt, hừ lạnh một tiếng nói với nơi nào đó: "Tam ca, xem xong kịch hay cũng nên đi ra rồi!"
Sau buội rậm có một người thong thả đi ra, ánh mắt sáng lên rồi tắt, lại lạnh nhạt nói: "Tứ đệ thật dám chọc người của Cửu đệ!"
"Đây không phải là chuyện Tam ca muốn làm nhưng vẫn không dám làm sao?" Bắc Thiên Trần nhíu mày, nhẹ cười một tiếng nói, "Tam ca cứ chờ ngồi thu ngư ông đắc lợi đi!"
Dưới rừng cây người nọ đứng chắp tay, nhìn bóng người phía xa, chỉ mím môi cười nhạt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Bài Thất bộ thi (thơ bảy bước) của Tào Thực, người dịch không rõ. Bản gốc là:
Chử đậu nhiên đậu cơ,
Đậu tại phủ trung khấp.
Bản thị đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
23 chương
93 chương
10 chương
63 chương
293 chương