Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Chương 63 : Giếng ngô cung tre khí đông tỏa

Mùa đông vừa qua khỏi giờ Thân, sắc trời đã tối xuống, mái hiên hành lang góc đình xuyên suốt, cao thấp đều là đèn cung đình chiếu sáng, từ cửa chính quanh co tới các viện. Hành lang cuối chiều gió, khí lạnh thổi qua, phía chân trời có đám mây bay thấp, mây đen túm tụm, dấu hiệu tuyết sắp rơi. Vòng qua hành lang đình, mấy cái đèn cung đình đều đã sáng lên, Tiểu Thất hơi ngước mắt nhìn về Bắc Thiên Vũ bên cạnh, dưới ánh nến ảm đạm chỉ soi sáng ra gương mặt căng cứng, khóe môi hơi mím, trên mặt loáng thoáng hoảng hốt. Khép mắt, nàng nắm thật chặt áo lông trên người, chợt không nhịn được cúi đầu ho khan một tiếng. "Rất lạnh sao?" Bắc Thiên Vũ đưa tay ôm eo nàng kéo nàng vào trong ngực, ôm lấy nàng nên cũng thả chậm bước chân. Ánh mắt Tiểu Thất xẹt qua người đi theo sau họ, nhỏ giọng nói: "Cũng được!" Tay lại thừa cơ chui vào trong áo lông của hắn, tham lam sự ấm áp trước ngực hắn. Khí lạnh từ đầu ngón tay chợt chui vào lồng ngực, thân thể Bắc Thiên Vũ cứng đờ, ánh mắt nhìn vào đôi mắt long lanh có nụ cười, cánh tay bỗng nhiên căng chặt, ôm nàng càng chặt hơn một chút: "Cũng được? Còn lạnh như thế?" Tiểu Thất ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của hắn, tròng mắt chuyển động, như oán trách một câu: "Biết ta sợ lạnh sao còn kéo ta ra!" Bắc Thiên Vũ dừng lại, chợt đưa tầm mắt ra nơi xa, mềm giọng nói: "Gặp đại ca xong, chúng ta đi ngay!" Tiểu Thất ừ nhẹ, tưạ vào hắn, dường như đã tan hơn nửa khí lạnh. Nhưng khi chuyển mắt lên trời, trông thấy ánh xanh lành lạnh nơi xa, tựa như dâng lên khói mù nhàn nhạt, tầng tầng khí lạnh bồng bềnh, lơ lửng như mây, đầu ngón tay nàng chợt co rụt lại, theo bản năng nắm chặt tay áo của hắn. Bắc Thiên Vũ bỗng nhiên ngẩn ra, hạ mắt thật sâu nhìn nàng một cái, lại thấy Tiểu Thất cúi đầu, sợi tóc mai nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt của hắn, thân mật vô cùng, loáng thoáng mang theo quyến luyến vô hạn. Đi tới cái viện yên lặng ở phía đông nhất của phủ, dọc theo đường đi người cũng ít dần, trên thềm đá hơi có rêu xanh. "Cửu đệ! Đến rồi!" Bên trong phòng truyền ra thanh âm Đại hoàng tử, giọng nói khàn khàn, như có giọng mũi nồng nặc. Tiểu Thất hơi không hiểu nhìn Bắc Thiên Vũ một cái, tựa hồ không ngờ một Đại hoàng tử Bắc Liêu sẽ ở nơi yên lặng thế. Bắc Thiên Vũ cười một tiếng với nàng, cũng không giải thích nhiều, nắm tay của nàng đi vào cửa! Ánh sáng u ám, bậc cửa phía trước cao hơn đất bằng mấy phần, Tiểu Thất không để ý nên giẫm phải ngưỡng cửa nhô lên, gia, cả người lập tức mất thăng bằng, tiếng kinh hô vang lên, Bắc Thiên Vũ hơi dùng sức kéo nhưng lại chỉ kéo được một nửa thân thể của nàng, một nửa kia lại vẫn vội vàng ngã lên đất. "Cẩn thận!" Một cổ tay được người khác nhẹ nhàng nâng lên, bên tai là hơi thở cực kỳ xa lạ, cùng với thanh âm hơi vui vẻ lại quyến rũ. Tiểu Thất hơi ngẩn ra, theo trực giác nhanh chóng thu tay, cảnh giác lui về phía sau mấy bước. Ánh mắt Bắc Thiên Vũ tối lại, khẽ kéo nàng một cái ôm nàng vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi: "Không có sao chứ?" Lông mày hơi nhíu lại của Tiểu Thất rất mau giản ra, cười một tiếng, lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là vừa mới. . . ." Nàng ngước mắt nhìn về phương hướng lúc nãy, nhìn thấy đôi mắt dài nhỏ dưới đôi mày dày rậm, nàng bất chợt dừng lại, chỉ nghe thanh âm cợt nhã, hơi cười của người nọ cắt đứt lời nàng: "Ai nha! Cửu đệ, chỉ hơi đụng tiểu mỹ nhân của đệ thôi, không trách Tứ ca chứ!" "Như thế nào?" Bắc Thiên Vũ lạnh nhạt nói, giơ tay lên thay Tiểu Thất sửa lại lọn tóc hơi rối bên tai, ôm nàng bên người, mới chuyển mắt nhìn vào đáy mắt chứa nụ cười như có như không của Tứ hoàng tử Bắc Thiên Trần, mỉm cười nói: "Tứ ca kịp thời cứu giúp, tiểu đệ nên cảm kích mới đúng." Mắt đẹp của Bắc Thiên Trần chợt lóe chợt tắt, cũng không nói tiếp, ngược lại nhìn về phía Tiểu Thất, đôi mắt nhỏ dài híp lại, dâng lên vài phần quyến rũ: "Người của cửu đệ quả nhiên là không giống người khác, thùy mị tinh khiết lạnh nhạt, có vẻ đặc biệt khác người, chứ đừng nói đôi tay mềm mại. . . . . ." "Tứ đệ!" Bắc Thiên Thụy hơi quát nhẹ, Bắc Thiên Trần mới chợt hiểu giơ tay lên vô tội sờ sờ lỗ mũi, cười nói: "Bị dính phải sự vô lại trên giang hồ, nhất thời không sửa đổi, Cửu đệ chớ trách! Chớ trách!" Ánh sáng lạnh trong mắt Bắc Thiên Vũ chợt lóe rồi mất, khóe miệng kéo nhẹ, lại chỉ lộ ra một nụ cười khó lường: "Xem ra cuộc sống giang hồ của Tứ ca thật là tiêu dao, ta rất hiếu kỳ Tứ ca còn có kiểu vô lại nào trên giang hồ?" Lời kia nhẹ nhàng khạc ra, không có một chữ trọng âm, nhưng nghe tới lại mơ hồ cảm thyấ quỷ dị. Bắc Thiên Trần hơi sững sờ, tay không ý thức khoác lên trên mặt bàn, nhẹ nhàng bóp, muốn trả lời lại. "Khụ khụ khụ!" thanh âm ho nhẹ của Tiểu Thất truyền đến, nhiều tiếng dồn dập, giống như gấp gáp ho ra từ phổi. Bắc Thiên Trần chợt ngưng mắt, sắc mặt biến hóa. Bắc Thiên Vũ xoay người, tay nhẹ nhàng mơn trớn lưng Tiểu Thất, nhỏ nhẹ nói: "Thế nào?" Tiểu Thất hơi nhắm mắt, điều khí chốc lát mới nói nhỏ mấy câu, thanh âm nhẹ như muỗi, lại thấy trong mắt Bắc Thiên Vũ lóe lên ánh sáng, tay vỗ lưng của nàng, chỉ cười khẽ một tiếng. "Cửu đệ!" Bắc Thiên Thụy lên tiếng đánh vỡ cục diện lúng túng, "Nếu thân thể Ninh Cô Nương khó chịu, thì để đại tẩu đệ dẫn nàng đi xuống nghỉ ngơi đi! Mẫn nhi!" Lúc này Tiểu Thất mới chú ý tới trong phòng còn có một nữ tử mặc áo dài cổ tròn khác, giờ phút này đang đi tới đón nàng, dắt tay Tiểu Thất, nói: "Cửu đệ, đệ cứ thoải mái giao Ninh Cô Nương cho đại tẩu, nam nhân mấy người tán gẫu chuyện của nam nhân, nữ nhân chúng ta a —— tự cũng có chuyện tán gẫu của chúng ta!" Tiểu Thất từ chối cho ý kiến, đi theo sau lưng đại hoàng phi. Lúc ra cửa, lại nghe tiếng thét kinh hãi lần nữa, một tỳ nữ bưng trà cũng bị ngưỡng cửa làm vấp, một bình nước lảo đảo sắp đổ, may mà Tiểu Thất tay mắt lanh lẹ, một tay đỡ nàng kia, một tay nhẹ nhàng đẩy bình trà một cái. Đợi đến bên trong phòng chỉ còn lại ba huynh đệ bọn họ, Bắc Thiên Vũ mới bưng một ly trà lên khẽ nhấp một ngụm, trầm giọng hỏi: "Chuyện giải độc như thế nào?" Bắc Thiên Trần cố ý xuyên tạc lời nói: "Độc của đại ca đã giải hết, nhưng người hạ độc cũng thật ác, cho dù giải độc, về sau sợ rằng —— không cách nào có con nữa!" Bắc Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng: "Có thể nghĩ đến thủ đoạn này, chỉ sợ cũng không có mấy người!" Hắn bất chợt dừng lại mới nói, "Độc của địa ca ta sớm đã tra ra, hôm nay ta tìm huynh tới không phải vì đại ca!" Bắc Thiên Trần cực kỳ đáng thương than nhẹ một tiếng: "Cửu đệ thật không làm rõ sai trái, mới vừa rồi Tứ ca ta chỉ mượn cơ hội dò xét mạch của nàng một chốc, tốt bụng lại bị cho là lòng lang dạ thú!" Sắc mặt Bắc Thiên Vũ trầm xuống, không nhịn được thúc giục: "Rốt cuộc như thế nào?" Bắc Thiên Trần tiếp tục buồn bã nói: "Tiểu Cửu, đại ca còn bệnh nặng, chúng ta làm sao cũng phải thảo luận bệnh tình của đại cuảtrước mới đúng!" "Tứ đệ!" Bắc Thiên Thụy ngồi chơi ở một bên liếc mắt nhìn hai người, nhàn nhạt lên tiếng nói "Đừng lấy ta làm bia đỡ đạn!" Lúc này Bắc Thiên Trần mới không thú vị nhíu mày: "Độc của tiểu mỹ nhân kia đã sắp xâm nhập nội tạng rồi." "Ta biết rồi!" Bắc Thiên Vũ cắt đứt lời của hắn, "Ta tìm huynh cũng không phải để nghe huynh nói nàng như thế nào, ta muốn huynh nghĩ ra biện pháp !" Bắc Thiên Trần bưng ly trà, vừa định uống một hớp, lại bị Bắc Thiên Vũ đưa tay nhấn ly trà xuống, ép hỏi: "Như thế nào?" "Sư phụ đã nói chuyện không có cách nào khác, đồ đệ như ta tự nhiên cũng bó tay hết cách!" Bắc Thiên Trần đặt ly trà xuống, phất tay nói. "Huynh du lịch giang hồ mấy năm, chẳng lẽ còn ra kém sư phụ!" Bắc Thiên Trần bỏ vẻ bất cần đời trên mặt, hơi trầm ngâm, nói: "Biện pháp thì có, đệ có từng từng nghe đến ngọc Lam Điền chưa?" "Trên đời thật có vật báu này à?" Bắc Thiên Thụy chen lời nói. "Có!" Bắc Thiên Trần nâng chung trà lên lần nữa, nhấp một ngụm như nguyện mới nói, "Khi ta du lịch giang hồ từng may mắn thấy một lần! Chỉ là không biết hôm nay đã rơi vào nơi nào!" Giữa lông mày Bắc Thiên Vũ tự nhiên thoáng qua vẻ khác thường, quét nhẹ hắn một cái, bình tĩnh nói: "Nếu Tứ ca từng thấy, vậy tất nhiên có phương pháp tìm kiếm!" "Ừ!" Bắc Thiên Trần khó chịu nhích người, tay nhè nhẹ kéo cổ áo, ngạc nhiên nói, "Đại ca! Nước trà nhà huynh còn có công hiệu làm nóng người sao?" Bắc Thiên Thụy nghe vậy ngẩn ngơ, không hiểu tới gần phía trước tỉ mỉ nhìn mặt của hắn, lại nhanh chóng lui ra mấy bước, nhìn Bắc Thiên Vũ một cái, do dự nói: "Đệ là thầy thuốc, chuyện như vậy mà không tự biết sao?" "Cái gì?" Bắc Thiên Trần chỉ cảm thấy đầu càng có vẻ hôn mê, thân thể dần dần phiền não lo lắng, như có một ngọn lửa dục phun ra, bừng tỉnh hiểu ra cả kinh nói: "Ta —— ta trúng mị dược!" "Tứ ca!" Bắc Thiên Vũ lại kéo Bắc Thiên Thụy một cái, tiếng nói mới vừa dứt, hai người đã bước ra ngoài cửa, "Tiểu đệ ta thật sự rất hiếu kỳ với chuyện vô lại trên giang hồ của Tứ ca, nên đành ra hạ sách này, tin tưởng mị dược cũng là một loại vô lại không thể thiếu trên giang hồ!" "Ngươi ——" Bắc Thiên Trần mau chóng đuổi lên, nhưng tính thuốc phát tác, chân mềm nhũn vô lực ngã trên mặt đất. Hắn ảo não hướng về phía cửa hô lên, "Này, Tiểu Cửu, tối thiểu cho Tứ ca một nữ nhân để chơi chứ!" Cửa bị đóng rầm, đồng thời cũng mơ hồ truyền đến một câu nói: "Tứ ca, ta cảm thấy nên tìm nam nhân tới cho huynh, càng phụ họa sự vô lại trên giang hồ của huynh!" Trên hành lang chín khúc, quả thật có tuyết rơi xuống, bắt đầu thì thưa thớt nhưng dần dần càng lúc càng dày đặc, trời đất giống như chỉ còn lại này bông tuyết bay múa đầy trời như lông ngỗng. Trong đình viện cách đó không xa dần dần truyền đến tiếng cười đùa của nữ tử và trẻ con, cách bông tuyết tùy ý rơi, trở nên giống như thanh âm tiên hạc bồng bềnh khắp trời. "Cửu đệ!" Trước khi bước vào viện Bắc Thiên Thụy chợt ngừng bước chân, như hiểu ra, "Sau này ta sẽ không còn có con cháu, ngôi vị hoàng đế này ——" "Đại ca!" Bắc Thiên Vũ nhẹ nhàng cắt đứt lời của hắn, không quay đầu lại, tầm mắt xuyên qua vài cây mai thưa thớt, nhìn về nữ tử mỹ lệ. Giống như hiểu được ý nhau, Tiểu Thất đột nhiên quay đầu nhìn vào tầm mắt của hắn, nàng chợt nhướng mày, tươi sáng cười với hắn một cái, mặt mày giản ra, vẻ mỹ lệ này như hàn mai kiêu ngạo nở rộ trong tuyết, thật là tuyệt diễm. Khóe môi Bắc Thiên Vũ cũng không nhịn được nhếch nhẹ, nở một nụ cười như có như không, tiến về phía nàng, ôm nàng vào ngực, nhỏ giọng nói mấy câu ở bên tai nàng. Giữa mày Tiểu Thất khó được nổi lên một tia nghịch ngợm. Một tích tắc này này, Bắc Thiên Thụy bỗng nhiên ngơ ngẩn, tầm mắt nghiêng nghiêng, rơi vào nơi xa. "Điện hạ!" Bên cạnh có người nhẹ nhàng lên tiếng, hắn mới ngước mắt nhìn lại. Trong vùng trời đất này, nơi xa có hai bóng người ôm nhau đi, tôn lên tuyết bay đầy trời, lưu luyến triền miên ngàn năm!