Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Chương 18 : Ý định của mình chỉ phí phạm

Nhạc cung. Dục phi mặc y phục đẹp đẽ đứng ở trước mặt của Tiêu Dật và Ninh Kiêm Gia, trên mặt còn chưa bôi lớp trang điểm lộ ra sự mệt mỏi rõ rành rành, nàng chợt bất đắc dĩ thở dài, hướng về phía Tiêu Dật nói: "Chẳng lẽ Định Nam Vương quên hôm nay là ngày gì sao?" "Thần nghe Tam công chúa bị đâm ở trên đường về cung vì vậy đặc biệt hộ tống Tam công chúa hồi cung." Trả lời kiểu cách, hoàn mỹ không chê vào đâu được. "Vương Gia, giờ này ngày này đã không giống ngày xưa, uy nghiêm của hoàng gia, Vương Gia đối đãi như thế sao?" giọng của Dục phi từ từ trở nên nghiêm nghị. "Mẫu phi." Kiêm Gia sắc mặt hơi có vẻ phải tái nhợt vội vàng lên tiếng nói. "Nương nương, thần cũng không phải là ý đó, nếu như thế, vậy. . . ." Tiêu Dật nhàn nhạt lên tiếng nói. "Không cần!" Tiêu Dật còn chưa nói xong, Kiêm Gia đột nhiên lên tiếng cắt đứt hắn, kéo ống tay áohắn lại, trong mắt nhìn hắn có một tia cầu khẩn. "Chát!" Một cái bạt tai vang dội đánh vào trên mặt Kiêm Gia, sắc mặt Dục phi thâm trầm nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Thân là công chúa, lại vô liêm sỉ như thế! Bổn cung liền phạt ngươi đóng cửa suy nghĩ. Kể từ hôm nay không được ra khỏi Trường Nhạc cung nửa bước." Mặt Kiêm Gia không thể tin nhìn mẫu phi nàng, tuyệt vọng nói: "Không! Ta không sai! Tại sao? Mẫu phi, ta muốn bảo vệ hạnh phúc của mình cũng sai lầm sao?" "Đúng! Ngươi sai lầm rồi!" Dục phi rốt cuộc không đành lòng, quay đầu đi, phân phó, "Người đâu, nhốt công chúa vào phòng, nếu không có chỉ ý của Bổn cung, không được cho công chúa ra cửa nửa bước." "Nương nương. . . . . ." "Vương Gia, đây là chuyện hậu cung." Dục phi hung dữ cắt đứt lời nói của Tiêu Dật. Tiêu Dật trầm mặc chốc lát, vẫn lạnh nhạt nói: "Kiêm —— dù sao Tam công chúa cũng là nữ nhi của ngài, kính xin nương nương nghĩ kỹ rồi mới làm." Dục phi liếc hắn một cái, trong tròng mắt có bén nhọn: "Hôm nay nếu không phải nàng là nữ nhi của ta, chuyện này sẽ đơn giản như thế sao? Sợ rằng hiện tại đứng ở trước mặt ngươi không phải là Bổn cung rồi, Bổn cung cũng muốn xin Vương Gia trước khi làm phải nghĩ kỹ." Phủ Định Nam Vương. "Vương Gia, hôm nay vì sao ——" bên trong thư phòng, Công Tôn Cảnh Thăng nhìn Tiêu Dật đứng ở bên cửa sổ muốn nói lại thôi. "Ngươi muốn hỏi ta hôm nay vì sao rời đi?" Tiêu Dật nhìn nơi xa, đột nhiên lên tiếng nói. "Chuyện hôm nay, không giống tác phong của người, vì Tam công chúa mà khiến hoàng thượng chú ý, " Công Tôn Cảnh Thăng lắc đầu nói, "Vừa bắt đầu, ta còn tưởng rằng người ít nhất sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới người cư nhiên bình tĩnh đón nhận, nhưng hôm nay lại ——" "Cảnh Thăng, ngươi nghĩ vì sao hoàng thượng không cho ta cưới Kiêm Gia?" Tiêu Dật không đáp hỏi ngược lại. "Dĩ nhiên là kiêng kỵ binh lực của các người, nếu phủ Định Nam Vương kết hợp với Trần gia, trong hoàng thành sẽ không có ai có thể khống chế." Công Tôn Cảnh Thăng nói rõ. "Nếu thật riêng chỉ là như thế, hoàng thượng cũng không cần vội vã chỉ hôn." Tiêu Dật lạnh nhạt nói. "Chẳng lẽ nhân tuyển cho ngôi vị hoàng đế của hoàng thượng cũng không phải nhị hoàng tử hoặc Tam công chúa?" Công Tôn Cảnh Thăng kinh ngạc nói. "Sợ rằng đúng là như thế." Tiêu Dật trầm giọng nói. "Nếu thật như thế, vậy chẳng lẽ hoàng thượng muốn chọn Tứ hoàng tử?" ngay sau đó Công Tôn Cảnh Thăng lại lắc đầu nói, "Không thể nào! Vậy còn ai chứ?" "Thất công chúa thì sao?" Tiêu Dật chợt xoay đầu lại, như có điều suy nghĩ hỏi, "Ngươi từng gặp nàng chưa?" Trong đầu Công Tôn Cảnh Thăng thoáng qua một đường sáng, tựa hồ đã nghĩ tới điều gì , rồi lại lập tức không bắt được, "Ta chưa từng thấy dáng vẻ của nàng, chỉ là ——" Công Tôn Cảnh Thăng nhớ tới phản ứng của mình ở tân phòng lúc ấy chỉ cảm thấy nghi hoặc không thôi, không biết nên miêu tả như thế nào. "Chỉ là cái gì?" Tiêu Dật có chút kinh ngạc hỏi, đối với người mà Công Tôn Cảnh Thăng cũng nhìn không ra, hắn thật có chút hứng thú. "Ta cảm thấy Thất công chúa này mặc dù còn nhỏ, nhưng ngồi ở chỗ đó ngược lại ——" Công Tôn Cảnh Thăng dừng lại chốc lát nói, "Ngược lại tự có một loại khí thế của hoàng gia." "A! Thật ra thì lần này ta vào cung đầu tiên là vì ——" khóe miệng Tiêu Dật có một nụ cười lạnh, nói tiếp, "Tất nhiên vì tỏ rõ với hoàng thượng lần này ta phụng chỉ lấy vợ cũng không phải hoàn toàn sợ hãi uy nghiệm hoàng gia của họ, thứ hai, cũng muốn xem Thất công chúa này sẽ có phản ứng như thế nào." "Thất công chúa?" Công Tôn Cảnh Thăng do dự nói, "Người nói là người hoài nghi hoàng thượng muốn cho Thất công chúa thừa kế ngôi vị hoàng đế?" "Theo hình thức trước mắt, chúng ta chỉ có thể suy đoán như vậy!" Tiêu Dật gõ mặt bạn một cái lại một cái, lạnh nhạt nói. "Nhưng Thất công chúa, lợi thế lên ngôi mà nàng có thể dùng cũng không nhiều, trước không nói Sở tướng (Tả Tướng) sẽ không đáp ứng, cho dù là Trần lão tướng quân cũng không nhất định phục tùng. Mặc dù Thất công chúa từ nhỏ thân thiết cùng Dục phi, nhưng hai người con ruột của Dục phi còn đó, Trần gia làm sao không đồng ý chứ? —— cho nên hoàng thượng muốn người cưới Thất công chúa, sau đó ——" Công Tôn Cảnh Thăng chợt ngừng. Tiêu Dật trầm tư chốc lát, chợt đi tới phía cửa, nói: "Cảnh Thăng, trời chiều rồi, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước đi!" "Dật!" Công Tôn Cảnh Thăng đột nhiên gọi lại Tiêu Dật. Tiếng gọi thân mật khiến Tiêu Dật dừng bước, Tiêu Dật hiểu một khi Công Tôn Cảnh Thăng kêu tên hắn, thì chuyện tương đối khó giải quyết. "Việc này —— thật ra thì không phải là ta nói" Công Tôn Cảnh Thăng nói năng không có mạch lạc, đáy mắt lại thoáng qua một nụ cười, bộ dáng muốn nói lại thôi khiến Tiêu Dật không kiên nhẫn trừng mắt liếc, hắn mới nói ra một hơi, "Vương phi nói giờ lành đã qua bảo ngươi tự tìm chỗ an giấc đi nàng sợ ngươi trở lại sẽ ầm ĩ nàng dậy." Sau khi Công Tôn Cảnh Thăng nói xong, liếc Tiêu Dật một cái, chỉ thấy lông mày Tiêu Dật run lên, hắn liền biết đây là điềm báo hắn nổi giận. "A! Đây là ý của nàng?" Tiêu Dật trầm giọng nói. "Uh!" lúc này Công Tôn Cảnh Thăng tỏ vẻ việc không liên quan đến mình thêm một cây đuốc nữa, nói, "Nói cách khác đêm động phòng hoa chúc hôm nay ngươi bị tân nương chận ở ngoài cửa." Tiêu Dật đột nhiên cười nhạt, lại bước vào thư phòng, tùy ý nằm ở trên giường: "Đã như vậy, vậy ta liền nghỉ một đêm tại thư phòng!" Lúc này Công Tôn Cảnh Thăng vốn định xem kịch vui trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Dật: "Các ngươi —— đây coi là thành thân à? Thậm chí đêm động phòng hoa chúc cũng chẳng qua." Mà Tiêu Dật nằm ở trên giường như có điều suy nghĩ nói: "Thất công chúa này thật sự làm cho người ta nhìn không thấu!" Khi Tiểu Thất mở mắt, trong nháy mắt hoảng hốt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng ngời chói mắt, vài ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng hơi xa lạ, màn đỏ thẫm nhắc nhở nàng ngày hôm qua là đêm tân hôn của nàng. Bên cửa sổ tựa hồ còn có một bóng người đứng, nàng hơi kinh hãi, mở trừng hai mắt, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. "Công chúa đã tỉnh rồi hả ?" Là thanh âm hơi xa lạ của nam tử, bởi vì ánh sáng, Tiểu Thất chỉ cảm thấy mặt của hắn mơ hồ, nhưng bóng dáng cao lớn rắn rỏi, mơ hồ có một loại khí thế bức người. Tiểu Thất giơ tay lên, thoáng cản tia sáng le lói, mới nói: "Vương Gia có thể đừng đứng ở nơi đó hay không, ta nhìn hoa cả mắt." Giọng nói mới vừa tỉnh ngủ của nàng có chút mơ mơ hồ hồ, cũng hơi có tính trẻ con. Tiêu Dật sửng sốt, vì vậy chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, cúi đầu, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng: "Ngươi chính là vương phi của Bổn vương sao?" Tiểu Thất kéo chăn ngồi ở đầu giường, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Ta dĩ nhiên là vương phi của ngươi." Ngay sau đó nàng lại nói, "Vương Gia có thể đi ra ngoài một chút hay không, ta muốn mặc quần áo." "Nếu đã thành thân rồi, vì sao ta còn phải đi ra ngoài đây?" Tiêu Dật đứng ở nơi đó, không có ý muốn rời khỏi chút nào. "Vương Gia" Tiểu Thất cúi đầu, cắn khóe môi, mới lên tiếng, "Cuộc hôn nhân này ta ngươi đều không muốn, huống chi, chúng ta cả động phòng cũng không có, có thể nói lần thành thân nàng thật ra là ——" "Bổn vương cũng không có nói không muốn, công chúa cớ gì nói ra lời ấy!" Tiêu Dật đột nhiên ngắt lời nàng, "Chỉ là, công chúa nói không muốn, là vì sao?" "Ta —— ta —— Tam tỷ —— các ngươi ——" Tiểu Thất không biết làm sao, cuối cùng mới nhẹ nhàng nói, "Ta đều biết." Tiêu Dật hơi sững sờ, làm như còn muốn nói điều gì, rồi lại cảm thấy không thể nào nói, vì vậy không thể làm gì khác hơn là xoay người, vừa đi ra ngoài liền nói ra: "Hôm nay chúng ta còn phải vào hoàng cung, Bổn vương chờ ngươi ở sảnh ngoài." Tiểu Thất nhìn hắn đi ra khỏi cửa, mới cười nhạt, trong con ngươi trong suốt đều là thản nhiên. "Vương Gia" Công Tôn Cảnh Thăng thấy Tiêu Dật nhanh vậy đã ra khỏi phòng, không khỏi nghi ngờ nói, "Vương phi nàng ——" "Nàng đuổi ta ra ngoài." Tiêu Dật có chút nghi hoặc nói, "Cảnh Thăng, công chúa này thật là người hoàng thượng muốn chọn sao?" "Vương Gia, vì sao hỏi vậy?" Công Tôn Cảnh Thăng kinh ngạc nói. "Lời nói như đứa trẻ, không có bất kỳ tâm cơ. Người như vậy ——" tròng mắt Tiêu Dật đột nhiên trầm xuống, "Nhưng nếu là ——" "Vương Gia hoài nghi Thất công chúa đang che giấu sao?" Công Tôn Cảnh Thăng lại không hiểu, "Nhưng nếu theo phỏng đoán của chúng ta, nếu hoàng thượng thật tính toán để Thất công chúa lên ngôi, Thất công chúa nên mau sớm để cho chúng ta tiếp nhận nàng, mà không phải che giấu." Lời nói của Công Tôn Cảnh Thăng khiến cho hai người đều rơi vào trầm tư. "Vương Gia!" Chỉ nghe một thanh âm êm ái vang lên, Tiểu Thất mặc quần áo tím nhạt đứng ở cửa nhìn hai người bọn họ, trên mặt nhỏ nhắn trang điểm nhàn nhạt, có vẻ trong veo thanh nhã, "Hiện tại chúng ta vào cung ngay chứ?" Tiêu Dật nhàn nhạt liếc nhìn Tiểu Thất, nói: "Nếu Vương phi chuẩn bị xong, dĩ nhiên là có thể vào cung." "Ừ! Ta có thể rồi !" Tiểu Thất hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói. Tiêu Dật xoay người đi về phía trước, Tiểu Thất cúi đầu, dáng vẻ nhu thuận đi theo phía sau của hắn, sau lưng của bọn họ là ánh mắt thăm dò của Công Tôn Cảnh Thăng.