Gần Nhất Thị Vệ Có Chút Không Vui
Chương 2 : Vịt vịt
Edit: Ngạc Tuyết
Thường xuyên qua lại, hai người coi như quen biết.
Mà Vệ Thập Ngôn vẫn chưa biết rõ, ánh mắt Tả đại thần đến tột cùng là chỉ về hắn, hay vẫn là chỉ về vị kia chí cao vô thượng phía sau hắn đây?
Không lâu sau, chuyến săn bắn mùa thu của hoàng thượng đã đến, đủ loại quan lại đi theo, phố lớn ngõ nhỏ quỳ đầy bách tính.
Tả Hứa cưỡi ngựa ở phía sau, có chút tẻ nhạt, hắn hôm nay không mặc triều phục, một thân trang phục cưỡi ngựa, tóc dài buộc lên, dùng dây cột lam nhạt có hoa văn màu bạc, trông như công tử bột nhà ai xuất môn du ngoạn.
Tả Hứa tự biết không quen cưỡi ngựa bắn cung, sau khi kỳ thi săn bắn mùa thu bắt đầu, hắn liền theo sau hoàng thượng loanh quanh, nhìn cảnh thu, nhìn Vệ đại nhân.
Thật đẹp.
Ai biết hoàng thượng đột nhiên nói một câu: “Trẫm thật vất vả mới xuất cung một lần, bọn ngươi cũng không cần tiếp tục cùng trẫm, đến tham gia cùng bọn họ đi.”
Vệ Thập Ngôn sững sờ một chút, cúi đầu nói: “An nguy của hoàng thượng không thể qua loa được.”
Hoàng thượng vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Trẫm nghe lời ấy, đã biết phủ tướng quân có người kế nghiệp. Chớ lo lắng, bãi săn này bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng đều là quân đội của cha ngươi, bọn ngươi không thiếp thân trong coi cũng không ngại.”
Vệ Thập Ngôn thân hình không nhúc nhích mảy may.
Hoàng thượng thở dài: “Trẫm cho ngươi lưu lại là được chứ gì.”
Lập tức hoàng thượng liền xoay người, nhìn Tả Hứa, lớn tiếng nói: “Ngoại trừ Tả Hứa Tả đại thần cùng ngự tiền thị vệ Vệ Thập Ngôn, đám người còn lại, cũng không cần lại tiếp tục theo trẫm! Người vi phạm phạt nặng!”
Tả Hứa: “?”
Tả Hứa cùng Vệ Thập Ngôn đi theo hai bên hoàng thượng, Vệ Thập Ngôn không quen nói, phần lớn thời gian là hoàng thượng đang nói chuyện cùng Tả Hứa.
Tả Hứa cảm thấy có điểm không đúng lắm, mặc dù hắn đang cùng hoàng thượng nghị luận chính sách gần nhất nghe thảo luận, trực giác của hắn nói cho hắn biết, không đúng lắm.
Buổi sáng ngày thu, quá mức an tĩnh.
Lúc này, xa xa truyền đến một tiếng hô to, đánh gãy bọn họ nói chuyện:
“Có người săn được một đầu cự lộc!!!”
Mọi người dồn dập hướng phương hướng của thanh âm nhìn lại, Vệ Thập Ngôn cùng hoàng thượng cũng nghiêng đầu.
Tả Hứa nhìn thấy một người thị vệ phía sau hoàng thượng cách đó không xa, tay phải dường như hơi động.
Chưa kịp suy nghĩ gì, Tả Hứa duỗi tay nắm lấy cánh tay hoàng thượng, lôi kéo, kéo một cái, vị trí hai người liền thay đổi.
Thời điểm dao từ phía sau lưng đâm vào thân thể Tả Hứa, tất cả mọi người chưa kịp phản ứng
Tả Hứa nhìn cây trường đao kia từ trước ngực của mình xuyên ra, đầu óc trống rỗng, đầu gối mềm nhũn liền quỳ xuống!
Vệ Thập Ngôn đao đã ra khỏi võ, xoay người lại một cái liền đem tay phải cầm đao của tên thích khách kia chém bị thương, làm cho thích khách buông lỏng đao. Thích khách ám sát không thành, đối Tả Hứa lòng sinh oán hận, tay trái hắn lập tức từ trong lồng ngực móc ra một cái dao găm ngắn nhỏ, đâm về phía Tả Hứa!
Tả Hứa đang bưng vết thương trước ngực không ngừng chảy máu, không biết biến cố phía sau. Lúc này, thích khách cách Tả Hứa rất gần, lại chém thương tay trái hắn cũng không còn kịp, Vệ Thập Ngôn đuổi lên trước, tay phải giương đao nhắm thẳng vào vai thích khách, tay trái trực tiếp nắm chặt thanh chủy thủ kia, không tiếp tục để nó hướng phía trước đi thêm một phần nào.
Thích khách thoáng lung lay một cái, miệng chảy ra một tia máu tươi, ngã xuống.
Trong chớp mắt này, Vệ Thập Ngôn đã đem thích khách đánh trọng thương, lại không phòng ngự được thích khách cắn lưỡi tự sát.
Hắn lập tức quay người kiểm tra thương thế của Tả Hứa, Tả Hứa sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, càng vì mất máu quá nhiều mà ngất đi.
Vệ Thập Ngôn không hề do dự, hắn đem đao trên lưng Tả Hứa chậm rãi rút ra, vừa gọi người tìm kiếm ngự y đi theo.
Máu Tả Hứa nhượm đỏ mảng lớn y phục Vệ Thập Ngôn, Vệ Thập Ngôn ôm tay hắn, không cách nào khống chế run rẩy.
Thời điểm Tả Hứa tỉnh lại, sắc trời đen thùi, mà hắn đã ngủ ở trên giường của chính mình.
Đau đớn nơi ngực dường như cũng thức tỉnh theo hắn, truyền tới tứ chi, kinh mạch quanh thân đều đau như bị người kéo rồi lại kéo, một lát sau mới chậm rãi đỡ hơn.
Tả Hứa hô vài tiếng, ngoài cửa không người đáp lời. Hắn từ trước đến giờ rất thích thanh tĩnh, bởi vậy người làm trong phủ cũng không nhiều, một dì làm cơm, hai người thanh lý quét tước, còn có hai gã sai vặt, ngoài ra không còn ai.
Cũng không mong tới lúc này lại hiện ra điểm không tốt của việc ít người.
Tả Hứa nghĩ một chút, đứng dậy định tự mình rót chén nước, không nghĩ rằng còn chưa có với tới ấm trà, đã có người đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng không có đốt đèn, Vệ Thập Ngôn nhấc theo một cái đèn lồng nhỏ, ở trong màn đêm, bước nhanh đi về phía hắn. Ánh nến chiếu vào trên mặt của y, mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ ràng, mà chỉ có đôi mắt kia, đặc biệt sáng ngời.
Y cầm lấy ấm trà, đổ nước, đưa tới trên tay Tả Hứa.
Tả Hứa lăng lăng tiếp nhận: “Vệ đại nhân đây là…”
Vệ Thập Ngôn không đáp, chỉ ra hiệu hắn đem nước uống.
Tả Hứa không thể động, đôi mắt vẫn đi theo Vệ Thập Ngôn, nhìn hắn điểm sáng đèn trong gian phòng, nhìn hắn đi bưng chậu nước, muốn giúp hắn lau mình một chút.
Tả Hứa vội vã từ chối: “Chuyện như vậy để ta tự mình làm là được rồi.”
Vệ Thập Ngôn suy nghĩ một chút, đem khăn vải tinh tế vắt khô, đặt ở trên tay hắn.
Tả Hứa đang lau mặt, Vệ Thập Ngôn lên tiếng: “Tên thích khách kia là người Hồ.”
“Chẳng biết lúc nào, hắn lén lút giết một tên thị vệ, hoá trang thành bộ dáng thị vệ lẫn vào chúng ta. Sau đó tại thời điểm săn bắn mùa thu, canh lúc mọi người không chú ý, hắn liền thừa dịp loạn ám sát.”
Tả Hứa suy nghĩ một chút, nói: “Người Hồ vẫn luôn mơ ước nước ta, lần này ám sát không thành, ít ngày nữa nhất định phải khai chiến.”
Tả Hứa đem khăn vải đưa trả cho Vệ Thập Ngôn, hỏi hắn: “Vệ đại nhân vì sao đêm khuya lại ở trong phủ của ta?”
“Ta…” Vệ Thập Ngôn ngừng lại một chút, “Ta là tới hướng Tả đại nhân thỉnh tội.”
“Ngày ấy, ta rõ ràng đứng bên cạnh hoàng thượng, lại không đúng lúc bảo vệ hoàng thượng, còn làm phiền Tả đại nhân, thật sự là… Thật sự là xấu hổ…”
“Bởi vậy Vệ mỗ ngày ngày đều tới thăm Tả đại nhân, chỉ nguyện khi Tả đại nhân tỉnh lại, có thể cho Vệ mỗ một cái phạt.”
Tả Hứa nhìn Vệ Thập Ngôn một bản mặt nghiêm chỉnh, không nhịn được cười một chút.
“Vệ đại nhân, ” bên môi Tả Hứa mang theo ý cười, “Ngươi có tội gì? Đôi ta mỗi người quản lí chức vụ của mình, đều là vì hoàng thượng thôi, lúc này Tả Hứa ta đỡ một đao, tương lai Vệ Thập Ngôn ngươi vì nước dâng mệnh, không phải hòa nhau rồi?”
Vệ Thập Ngôn ngẩng đầu, nhìn Tả Hứa.
Rõ ràng người này đã suy yếu đến không chịu được, hai mắt lại vô duyên vô cớ mà phát ra một điểm ánh sáng, lúc ẩn lúc hiện, lại hết sức chói mắt.
Vệ Thập Ngôn cũng cười.
Hắn nói, tốt.
Vệ Thập Ngôn vẫn luôn bồi bên Tả Hứa, mãi đến tận khi hắn khỏi hẳn.
Mà hai tháng sau sự kiện hoàng thượng bị ám sát, người Hồ tru diệt một thị trấn lân cận tái bắc, đốt lên ngọn lửa khai chiến.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
30 chương
18 chương
21 chương
11 chương