Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 118 : Những trận đấu tàn khốc

"... Như ta đã nói trước đó, yêu tinh giác đấu, là một lĩnh vực chưa hề được phát hiện, ta biết giác đấu qua các trận đấu của người chơi, nổi tiếng ở thế giới phương bắc, vẫn luôn lấy sự dũng cảm để sáng tạo danh hiệu mới, cho nên ta tin tưởng ở các ngươi sẵn sàng tiếp nhận thứ mới." Mùi khói tràn ngập trong phòng, xuất hiện một cái bàn đen lớn được chế tạo tinh tế ở giữa phòng. Trên ghế sa lông đen bằng da, một vị ác ma đang ngồi, đưa lưng về phía cửa phòng, một tay hắn chống đỡ đầu, từ thế ngồi khá buông lỏng. "Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngài thật sự là ác ma tà ác phi thường." Một người mặc âu phục ca rô, áo lót màu cà phê căng thẳng, thắt cà vạt, là người bọ cạp độc có 3 tầng hàm, ở ác ma đối diện, ngồi co quắp trên một cái ghế lớn. Thật sự là hắn đang ngồi, chỉ là người hắn nhiều thịt lắm, ngược lại cứ như là đang ngồi phịch ở đó. Người bọ cạp độc hút một hơi làm nóng đầu kim loại trắng bạc, phun ra khói hình nấm, sau đó từ khúc gỗ tròn đen sẫm lại rút ra một đầu kim loại trắng bạc, hướng về phía vị ác ma trẻ tuổi ngồi trước mặt nói: "Thật sự không có một cây Urani sao? Cảm giác này thật tốt." "Không cần." Hạ Lạc Khắc săn tay áo, hướng về phía người bọ cạp nói: "Ta có trà hoa cúc huyết tinh là được rồi. Ngược lại là ông chủ ngươi thấy đề nghị của ta như thế nào?" "Giống như ta mong đợi, chúng ta vô cùng hứng thú với ý tưởng của Hạ Lạc Khắc đại nhân, nhưng dũng sĩ giác đấu lần này, chỉ sáng tạo thôi là không được, ngươi xem còn phải tán thành mới có thể, thực lực là một bộ phân mấu chốt vô cùng đặc biệt, bằng không, ta sẽ tùy tiện nói là nhìn qua đã biết yêu tinh gà mờ, cũng như nhau cả." Người bọ cạp kia hút một hơi gậy Urani, kèm theo động tác nói chuyện chập chừng của hắn, là vì căng cứng cúc áo giáp, nhìn qua cứ như đạt đến cực hạn. "Ý của ông chủ ngươi, ta hiểu rõ, nguyên nhân chính là như thế, ta mang đến 50 tên yêu tinh dũng sĩ giác đấu, chính là để bọn hắn chứng minh bản thân." Hạ Lạc Khắc mở tay ra, tự nhiên nói. "Quân dự bị." Người bọ cạp kia ngồi thẳng lên, thịt toàn cơ thể cũng rung lên, ở chỗ sâu của hắn chỉ có 4 ngón tay sền sệt, nhấn mạnh nói: "Yêu tinh dũng sĩ của ngài, còn không thể được gọi là dũng sĩ giác đấu, bời vì chưa hoàn thành việc xin đăng kí, nếu như bọn hắn thực sự như Hạ Lạc Khắc nói, có được dũng khí to lớn thực sự, ngược lại ta thực sự sẽ không để tâm mà thu nhận một ít yêu tinh làm dũng sĩ giác đấu." Người bọ cạp lại hút một gậy Urani, hít một hơi thật sâu. Phát ra âm thanh "cục cục", sau đó phun ra khói hình nấm, nói: "Lập tức sẽ có một trận biểu diễn nhỏ bắt đầu, bởi vì không phải lúc hấp dẫn, với lại giác đấu cũng không phải là mới, số người xem không nhiều, hy vọng những yêu tinh sẽ ưu tú như ngài nói." Người bọ cạp độc đại khái là mỉm cười, nói như thế. ..... Bò sát đen, giẫm lên bên trên cục gạch ẩm ướt âm u. Tiếng vang xiềng xích, được nâng ở trên mặt đất, phát ra thưa thớt tiếng vang chói tai. Cửa trên lan can, treo chữ "phòng nghỉ số 09" Tiếng thở to lớn quanh quẩn trong phòng, bôi trên lớp da trơn xanh biếc loại dầu gì đó, bên dưới ánh đèn phản xạ ánh sáng xuống dưới, là từng đoạn cơ bắp. Một cánh tay to khỏe, phảng phất hình dáng một yêu tinh to lớn như thế. Một quái thú vóc dáng to lớn, trong tay dắt lấy hai xiềng xích kim loại, ngồi ngang trên ghế, lộ ra ánh mắt hung ác, nhìn các yêu tinh trước mắt, những yêu tinh, trên đầu có mấy chữ màu xanh, chữ rất kì quái, xem không hiểu. "Thế mới nói, ngươi đã ở đây làm dũng sĩ giác đấu 10 năm rồi à? Ông trời ơi, quá lợi hại, thầy huấn luyện tân thủ của chúng ta cũng là dũng sĩ giác đấu, yêu tinh Mạc La Tư, ngươi biết không?" Một yêu tinh trong đó hỏi. "Mạc La Tư? Ta biết tên Mạc Lý Tư nhiều hơn, bên trong Mạc La Tư (đưa tang người chết), bên trong Mạc La Tư (Kẻ chơi lửa), bên trong Mạc La Tư (Kỵ sĩ cuối cùng), nhưng chưa nghe nói qua Mạc La Tư , lại bảo là gì đó, tình hình thi đấu như nào?" Quái thú kia chống đầu gối, cười ha ha đáp. "Không phải, là chủng tộc của ta, chính là yêu tinh, hắn nói hắn là dũng sĩ giác đấu truyền kì." Một yêu tinh khác vội vàng nói. "Dũng sĩ giác đấu truyền kì? Dũng sĩ giác đấu truyền kì chân chính chỉ có ta!" Quái thú kia lập tức kích động đứng lên, toàn thân cơ bắp, tựa như là một trận cử động, sau đó hắn cố định dáng, biến thành từng tấm gạch rắn chắc: "(Đá tảng) Mạnh Sâm" Quái thú bên dưới ánh đèn, bóng hắn che phủ mấy tên yêu tinh trước mặt, trông hắn vô cùng khí phách, yêu tinh so với hắn, vô cùng nhỏ bé. "Mạnh Sâm! Ngươi chờ chút kịch bản có nhiều chỗ cần..." Bên ngoài có tiếng một người hô lên, sau đó một yêu tinh lớn tuổi, quần áo trắng toàn thân, có một bộ râu đồ sộ, cầm một phần kịch bản trong tay, thấy được yêu tinh khác trong phòng, yêu tinh kia ngẩn người, hỏi: "Những yêu tinh này là ai vậy? Sao ngươi để bọn hắn vào? Bọn hắn không đi quét dọn vệ sinh, thu dọn khán đài, ở đây làm gì vậy?" "Không, bọn hắn nói bọn hắn đến tham gia giác đấu." Quái thu được gọi là Mạnh Sâm kia, chỉ vào yêu tinh đầu xanh lục nói như thế. "Dũng sĩ giác đấu?" Yêu tinh cao tuổi kia tròn mắt nhìn về phía các yêu tinh, kia là năm tên mặc giáp toàn thân, thậm chí còn đeo vũ khí, lá chắn. Nếu như bỏ thân phận chủng tộc yêu tinh của bọn hắn qua một bên, chỉ với trang phục thì quả thực rất giống dũng sĩ giác đấu. "Ông chủ lại hút cái gì đó rồi phải không? Vậy mà tìm yêu tinh, công trạng tuột xuống trình độ này dạo gần đây sao?" Tên yêu tinh kia săn tay áo, sau đó hướng về phía Mạnh Sâm đá tảng nói: "Được rồi, đừng quan tâm những thứ này, 10p sau nhất định sẽ bị ngươi đánh ngã gục xuống đất, đối phương sẽ dùng khuỷu tay thụi vào bắp đùi ngươi, sau đó ôm ngươi vật xuống, lúc này thì KO, hiểu không?" "Chờ chút, đối phương là yêu tinh à? Biết bụng ta cao như vậy, làm sao hắn ôm ta vật xuống được?" Mạnh Sâm đá tảng hỏi như thế. "Ngươi ngốc à? Khi hắn ôm ngươi vật, một tay ngươi xách tóc mình lên, nhấc người mình lên không được sao? Cũng làm dũng sĩ giác đấu 10 năm rồi, việc này cũng muốn ta dạy ngươi sao?" Mạnh Sâm có chút khó hiểu sờ cái đầu trọc của mình. "Ngươi có thể xách da đầu" Một yêu tinh ngồi đối diện hắn, trên đầu hai chữ Gặt Lúa, nói như thế. "Như thế cũng tốt, nhanh chuẩn bị ra sân đi, chà xà phòng xong chưa? Đợi chút nữa khi ánh đèn hướng về phía ngươi, ngươi nhất định phải bóng loáng hào nhoáng mới được!" Yêu tinh cao tuổi kia, quay về phía Mạnh Sâm đá tảng nói như thế. "Chúc thi đấu tốt". Mạnh Sâm lấy ra một khối xà phòng, lại phô ra một chút sáng bóng của da thịt toàn thân hắn, ra hiệu nói. "Đi đi thôi" Yêu tinh cao tuổi kia mang Mạnh Sâm đá tảng đi ra. Trong phòng chỉ còn lại 5 người. Á Sắt. Mai Xuyên Khốc Tử, Hi Nhĩ Ngõa Na Tư, Thiêu Đốt Lông Ngực, Gặt Lúa. "Chúng ta làm gì đây?" Mai Xuyên Khốc Tử trầm mặc trong phòng hỏi. "À? Làm sao bây giờ?" Nhìn Gặt Lúa có chút tỉnh tỉnh. "Đợi chút nữa giác đấu, chúng ta cũng muốn ra sân à? Làm sao đây?" Mai Xuyên Khốc Tử nói: "Chúng ta chắc hẳn nên thảo luận một chút chiến thuật? Mặc dù bên trong nhiệm vụ không nhắc đến việc hỗn chiến này, nhưng nếu như ta thắng được trận nào, dù sao đều sẽ được ban thưởng chứ?" "Ta cảm thấy nên ưu tiên thực hiện một đợt tấn công chính xác tầm xa." Hi Nhĩ Ngõa Na Tư lấy cung ngắn của mình ra, cùng ánh mắt yêu thương trìu mến. "Tấn công chính xác vào đồng đội sao?" Thiêu Đốt Lông Ngực nói một câu. Hi Nhĩ Ngõa Na Tư liền nhảy dựng lên, nắm lấy hai đầu làm thuê cắm ở trên cổ Thiêu Đốt Lông Ngực, sau đó dùng sức kìm lại, hung tợn nói: "Để ta nói cho ngươi biết, ta hiện tại chuẩn bị đánh chết ngươi đây!" "Phải chết! Ổ cây cỏ phải chết!" "Buông ra mau! Chưa bắt đầu mà chúng ta muốn thiêu đốt một người sao!" Mai Xuyên Khốc Tử cùng Gặt Lúa nhanh chóng cứu giúp đồng đội một chút. Chỉ có Á Sắt không nói gì, yên lặng cầm thanh kiếm ngắn của mình, dùng khối đá rèn lưỡi kiếm. Khi 5 tuyển thủ đùa giỡn trong phòng chuẩn bị thay đồ, bên ngoài phát ra tiếng ồn ào: "Các nữ sĩ----! Các tiên sinh----! Chào mừng đến với giải đấu giác đấu chuyên nghiệp của thế giới lòng đất phương bắc hôm nay! Ta là người chủ trì giải đấu... Để chúng ta hoan nghênh đá tảng Mạnh, gì đó?! Vậy mà vừa lên đã sử dụng vũ khí sai quy định! Không! Bảo vệ! Bảo vệ, trời ạ, tình hình đã hoàn toàn không kiểm soát, ông trời ơi, đây quả thực là giải đấu chuyên nghiệp tanh mùi máu nhất, trận đấu này không nên gọi là (Không có cách), mà căn bản là (Không bị kịch)! Gì đó?! Câu này của ta không thông sao?" Bốn người bên trong vẫn còn đang đùa giỡn. "...Trời ạ! Trang bị Mạnh Sâm cầm theo, cứ thế mà bị cướp đi, mau nhìn kìa! Trang bị kia bị Phệ Thiết Nhân sờ sờ nuốt lấy! Xem ra Phệ THiết Nhân thắng chắc, các nhân ta rất mong chờ Phệ Thiết Nhân cũng giống như 50 yêu tinh kế tiếp ở giữa lúc giao chiến, không chừng Phệ Thiết Nhân sẽ lại đem các yêu tinh, liên tiếp nuốt hết trang bị của bọn hắn cùng một chỗ?" Bốn yêu tinh đùa giỡn bên trong yên tĩnh trở lại, về chỗ ngồi. Mai Xuyên Khốc Tử nhìn về phía Hi Nhĩ Ngõa Na Tư hỏi: "Chúng ta đứng sau lưng ngươi, ngươi tấn công nó trước chứ?" ... "Nhanh lên! Cái tên hamster tội phạm mập lười biếng này!" "Đùng đùng đùng!" 3 tên hamster xoay tròn không ngừng bánh xe, một yêu tinh sún răng, quất roi vào trong không khí. Ở trước mặt hắn, là ba bánh xe đang xoay bên trong 3 con chuột chạy cực nhanh, lộ ra con hamster đen. Một quái thú ló đầu vào, nói: "Phía trên có thể đặc biệt chảy máu, nơi này không cần chạy bánh xe đâu, ngươi kêu con hamster này quét dọn vệ sinh đi." Người kia nói xong liền rời đi, yêu tinh gật đầu nhẹ, lại hét lên: "Đồ ác độc, ba người các ngươi cũng dừng lại đi, đi quét phòng đi."