Hoắc Thanh Cúc không chỉ hoảng hốt mà còn lo sợ, trái ngược hẳn với Chung Mẫn Liên, dù có chút hơi tức giận nhưng vẫn rất tin tưởng vào Hoắc Thanh Cúc, cho nên lớn tiếng kêu Đinh Tiểu Nhiên lấy ra chứng cớ, "Tốt thôi, chứng cớ đâu cô lấy chứng cớ ra đi, chứ đừng có biết nói thôi."
Đinh Tiểu Nhiên không trả lời Chung Mẫn Liên, mà nhìn sang Phong Khải Trạch, kêu anh lấy bằng chứng, "Lấy bằng chứng ra đi."
Bởi vì Đinh Tiểu Nhiên kêu Phong Khải Trạch lấy ra chứng cớ, càng làm Hoắc Thanh Cúc luống cuống hơn vì muốn ổn định thế cục cho nên có hoảng sợ đến mấy cũng phải biện mình chút gì đó, "Đinh Tiểu Nhiên, cô muốn dựa dẫm vào người khác để đạt được mục đích của mình sao?"
Chung Mẫn Liên vốn còn sợ chọc giận Phong Khải Trạch, nghe Hoắc Thanh Cúc nói thế liền tỏ ra kiêu ngạo, thay đổi cách ăn nói nhằm khuyên Phong Khải Trạch đừng nhúng tay vào chuyện này, "Cậu Phong à, đây vốn là chuyện gia đình tôi, kính mong cậu đừng nhúng tay vào có được không?"
"Chuyện gia đình bà dĩ nhiên tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng có một món nợ tôi cần thanh toán cho nên chuyện này sẽ phải khác đi rồi." Phong Khải Trạch uy nghiêm ngồi bất động, chỉ nói ra có một câu đã khiến cho toàn bộ người trong hội trường nín lặng, không ai dám nói ra nửa câu.
Bởi vì liên quan chuyện của gia đình mình, dù Chung Mẫn Liên không dám lên tiếng cũng vẫn phải nói, "Cậu Phong à, dường như tôi không hề chọc giận gì tới cậu, vậy cậu đến đây là định tính sổ với ai?"
"Sao bà không hỏi lại bà thông gia của bà?"
"Rốt cuộc chuyện này là sao?" Chung Mẫn Liên thật sự quay sang hỏi Hoắc Thanh Cúc, trong ánh mắt còn mang theo sự tức giận và hoài nghi của bà.
Hoắc Thanh Cúc hiểu ý Phong Khải Trạch, nhưng chết vẫn không thừa nhận, "Tôi làm sao biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Bà thật sự không có chọc gì đến cậu ta sao?"
"Không có."
"Thật không?"
"Thật, thật sự là không có."
Hoắc Thanh Cúc trả lời khẳng định như thế, Chung Mẫn Liên liền lựa chọn tin tưởng bà liền ôn hòa nói với Phong Khải Trạch: "Cậu Phong à, chắc trong chuyện này có sự hiểu lầm gì rồi phải không?"
"Bà ta nói gì bà cũng đều tin, chẳng lẽ bà không có chút năng lực để suy nghĩ sao?" Phong Khải Trạch giễu cợt nói.
"Không phải tôi không có năng lực suy nghĩ, mà là bà ấy không cần thiết phải gạt tôi, huống chi bà ta đâu phải đồ ngu khi không tự nhiên đi chọc giận cậu chứ."
"Sự thật thế nào sao bà không tự đi hỏi con trai bà?"
"Chuyện này ——" Chung Mẫn Liên không dám cương quyết cãi lại tránh chọc giận Phong Khải Trạch, cho nên dựa theo lời anh đi hỏi Dư Tử Cường, "Tử Cường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Dư Tử Cường hả hê cười, có chút đắc ý đáp: "Chuyện rất đơn giản, Hoắc Thanh Cúc lớn tiếng chửi Tạ Thiên Ngưng một trận còn muốn ra tay đánh chị ta.".
"Cái gì?" Chung Mẫn Liên kinh ngạc, không thể tin lần nữa hỏi lại Hoắc Thanh Cúc, "Thanh Cúc, thật sự có chuyện như vậy sao?"
Hoắc Thanh Cúc biết chuyện đã tới bước đường này rồi không thể nào che giấu thêm nữa, liền tìm cách biện giải cho chính mình, "Khi đó cô ta đâu có nói cho tôi biết mình là Tạ Thiên Ngưng, cho nên ăn nói có chút quá lời. Nếu mà tôi biết cô ta là Tạ Thiên Ngưng, tôi chắc chắn sẽ không gây sự với cô ta."
"Bà——"
Tạ Thiên Ngưng thấy bọn họ cứ vây quanh những chuyện không đâu, vội vàng cắt ngang lời bọn họ nhắc nhở Phong Khải Trạch, "Khỉ con, mục đích hôm nay chúng ta tới đây chủ yếu không phải nói chuyện này, mau đi vào mấu chốt đi."
Phong Khải Trạch không nghĩ như vậy, dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Hoắc Thanh Cúc, lạnh nhạt nói: "Mục đích hôm nay anh đến là nói về cái này."
Mục đích anh đến nơi này chủ yếu là trút giận giúp bà xã mình, về phần trợ giúp Đinh Tiểu Nhiên và Dư Tử Cường chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi.
"Đây không phải chuyện quan trọng."
"Đối với anh thì đây mới là chuyện quan trọng, bà ta chẳng những mắng em còn phái người theo dõi em, em nói xem món nợ này làm sao anh có thể mặc kệ không tìm bà ta tính sổ hả?"
"A ——"
Nghe Tạ Thiên Ngưng nói chuyện với Phong Khải Trạch, Chung Mẫn Liên kinh ngạc đến con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài, khiếp sợ hỏi: "Thanh Cúc, bà có từng làm những chuyện này không?"
"Tôi, tôi đã mắng cô ta, nhưng lúc đó tôi không biết cô ta là ai nếu như tôi biết, tôi đã không nói những lời đó với cô ta, vả lại ——" Hoắc Thanh Cúc cố gắng giải thích nhưng lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
Tạ Thiên Ngưng không muốn cứ quay quanh chủ đề này, liền cắt ngang lời giải thích của Hoắc Thanh Cúc, muốn Phong Khải Trạch đi vào mấu chốt, "Khỉ con, đi thẳng vào vấn đề đừng vòng vo chuyện này nữa."
"Hôm nay các người tới nơi này không phải chỉ vì muốn nói về chuyện này thôi sao?" Hoắc Thanh Cúc có chút luống cuống, sợ lại bị phanh phui chuyện gì nữa, nhất là việc bọn họ là những kẻ lường gạt, nếu lại quay về đề tài này nhất định bà sẽ tiêu đời .
Hoắc Thanh Cúc không hi vọng nói tới chuyện này, nhưng ai ngờ sự thật không như bà mong muốn.
Phong Khải Trạch biết Tạ Thiên Ngưng muốn mau chóng giúp Đinh Tiểu Nhiên và Dư Tử Cường, vả lại trong lòng anh cũng muốn mau chóng giải quyết xong bà Hoắc Thanh Cúc này, vì vậy ra ám hiệu chỉ thị cho mấy tên thủ hạ ra tay.
Nhận được chỉ thị của Phong Khải Trạch, một người trong nhóm người mặc tây trang đen liền lấy USB ra, đi sang bàn để máy tính, mở ra một đoạn video công khai trước mặt mọi người, hơn nữa còn chỉnh âm thanh lớn để tất cả mọi người nghe thật rõ, bởi vì đây là màn hình phóng đại, cho nên bất kể là người nào cũng đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
"Làm gì vậy?" Bởi vì Chung Mẫn Liên còn chưa xem qua đoạn video, nên đầu óc có chút mơ hồ không hiểu Phong Khải Trạch định làm cái gì.
Hoắc Thanh Cúc vẫn luôn lo lắng đề phòng, hai mắt bất ngờ mở to khi thấy màn ảnh xuất hiện bà và Hà Tuyết Phi còn có những tên đòi nợ kia, lập tức hoảng sợ vội nhào tới muốn tắt máy tính, "Không được."
Mấy tên kia nhìn thấy Hoắc Thanh Cúc muốn nhào tới, lập tức tiến lên ngăn bà lại để đoạn video kia phát ra hoàn chỉnh.
Lúc này Hà Tuyết Phi cũng xem đoạn video kia, mặt mày tái xanh, hai tay run run khiến bó hoa cưới tuột khỏi tay rơi xuống đất, cả người ngồi xụi trên đất, mặt xám như tro tàn, vừa lúng túng vừa đau lòng, nước mắt như vỡ đê không ngừng chảy xuống làm ướt cả một góc áo cưới, vậy mà điều khiến trái tim cô càng thêm bị tổn thương và tuyệt vọng hơn chính là không có một người nào lo lắng cho cô.
Xong rồi, hết thảy mọi chuyện xem như xong rồi.
Dư Tử Cường vẫn đứng bên cạnh Hà Tuyết Phi, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, vừa kinh ngạc vừa giận, quả là không ngờ sự thật lại là như vậy, cho nên không thèm quan tâm khi nhìn thấy Hà Tuyết Phi ngồi xụi lơ trên mặt đất, trên mặt xuất hiện nụ cười hưng phấn tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, không nhịn được hô lên, "Thật tốt quá, rốt cục chân tướng đã được phơi bày rồi."
"Những thứ này không phải là thật, không phải là thật." Hoắc Thanh Cúc không muốn mọi người nhìn thấy liền chắn ở trước màn hình lớn, nhưng bởi vì màn hình này quá lớn không phải chỉ dùng thân thể của một mình bà là có thể che đậy nổi.
Mọi người xem xong đoạn video, liền chỉ chõ vào Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi.
"Trời ạ, té ra là như vậy, bọn họ thật quá đáng cư nhiên là kẻ đi lừa gạt người ta."
"Sau này phải cảnh giác trong việc nhìn người mới được, tránh bị người khác lừa gạt."
"Đúng đúng, những người như vậy quả thật là táng tận lương tâm."
"Đây không phải là thật, không phải thật." Hoắc Thanh Cúc bị đả kích mạnh khi nghe mọi người chỉ chõ, cả người hơi mất khống chế không ngừng lớn tiếng giải thích, còn chỉ vào Đinh Tiểu Nhiên chửi, "Nhất định là do cô giở trò, những chuyện này đều do cô cố ý sắp đặt đúng không, bởi vì cô muốn gả cho Dư Tử Cường nên mới cố ý hại tôi."
Đinh Tiểu Nhiên bước tới đối mặt bà, dõng dạc nói: "Đoạn video này là được quay ở trước cửa nhà riêng Tử Cường, tôi nghĩ chắc bà đã nhớ rõ chuyện xảy ra tại nơi đó rồi chứ."
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào."
"Chứng cớ xác thật, bà còn muốn gạt ai hả?"
"Con tiện nhân này, là chính mày hãm hại tao, tất cả chuyện đều là do mày làm hại." Hoắc Thanh Cúc cực kỳ kích động, xông lên muốn bóp lấy cổ Đinh Tiểu Nhiên.
Ánh mắt Dư Tử Cường luôn để ý đến hành động của bà, liền đứng chặn ở trước mặt bà trước, khiến cho bà không thể đụng vào Đinh Tiểu Nhiên, "Hoắc Thanh Cúc, đoạn video này được quay ở trước cửa nhà tôi, chuyện đã đến nước này rồi bà còn có gì giả thích không?"
"Dư Tử Cường, chỉ vì cậu không muốn lấy con gái tôi cho nên mới hợp lực với Đinh Tiểu Nhiên hãm hại tôi, có đúng không?"
"Hợp lại hại bà sao, nếu bà không làm chuyện gì xấu làm sao tôi hại bà được?"
"Là các người, nhất định là các người muốn hại tôi. Đinh Tiểu Nhiên, con tiện nhân này." Hoắc Thanh Cúc mặc kệ sự ngăn cản của Dư Tử Cường cứ muốn xông tới đánh Đinh Tiểu Nhiên.
Dư Tử Cường không chút khách khí đẩy bà ra, cảnh cáo nói: "Hoắc Thanh Cúc, bà tốt nhất chớ gây sự, bằng không tôi chẳng những thưa bà lừa gạt người, còn thưa luôn tội bà muốn hành hung người khác."
"Tôi không có lừa gạt, Tuyết Phi là con gái tôi, tên của nó thật sự là Hà Tuyết Phi, chúng tôi không có lừa gạt gì ai hết?"
"Vậy chẳng lẽ bà thực sự là vợ của nhà kinh doanh châu báu đá quý Hà Quảng Bình và Hà Tuyết Phi chính là con gái của ông ta sao?"
"Tôi, đúng là chúng tôi." Hoắc Thanh Cúc dù hơi cà lăm nhưng vẫn cố trả lời là phải, chuyện đã đến mức độ này mà vẫn còn không chịu nhận thua.
"Đúng mới là lạ."
"Dư Tử Cường, cậu có gì chứng minh tôi không phải hả?"
"Vậy bà có chứng cớ gì chứng minh là bà hả?"
"Tôi ——"
Vào lúc này, một quý bà bước vào, trên cổ trên tay đều đeo đầy trang sức đắc tiền, khinh miệt hỏi: "Là ai dám nhận là vợ của chồng tôi Hà Quảng Bình, là ai giả mạo con gái tôi hả?"
Sau đó lại có một quý cô trẻ tuổi xinh đẹp đi vào, ăn mặc cao quý trang nhã, cử chỉ toát ra vẻ cao ngạo kiêu kỳ, không vui nói: "Là ai dám giả ra gia đình tôi hả?"
"Khỉ con, bọn họ là ai thế?" Tạ Thiên Ngưng không biết lại là chuyện gì nữa, kinh ngạc nhìn hai người bước vào, tuy nhiên cô biết bọn họ tới không phải giúp Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi.
"Anh mời nhân chứng tới, bọn họ chính là vợ và con gái của Hà Quảng Bình." Phong Khải Trạch trả lời, mặc dù âm lượng không cao không nhỏ, nhưng cũng đủ để một ít người ở nơi này nghe được.
"A, anh đã liên lạc với họ từ khi nào vậy?"
"Từ khi anh biết có tới hai Hà Tuyết Phi thì đã bắt đầu liên lạc với bọn họ, thật tốt khi họ vừa tới kịp lúc."
Hai người kia vừa xuất hiện khiến Hoắc Thanh Cúc càng trợn tròn mắt, càng khiến Hà Tuyết Phi suy sụp mạnh, quả thật chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.
Bà chủ Hà và cô tiểu thư nhà họ Hà chân chính đã xuất hiện, dù cho bọn họ có nói rách miệng, thì sự chờ đợi bây giờ chỉ có thể là những lời phỉ nhổ và khinh miệt, còn có một cuộc sống tối tăm.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
10 chương
20 chương
61 chương
104 chương
10 chương
9 chương