Dư Tử Cường rời khỏi căn nhà riêng của mình, không còn chỗ đi đành chạy quanh dưới lầu Đinh Tiểu Nhiên, có điều anh không dám đi lên chỉ biết ngồi ngửa mặt ngước nhìn nhớ đến bóng người bên trong, trong lòng càng thêm chán ghét cho bản tính yếu hèn của mình.
Từ trước đến nay anh luôn cho rằng bản thân mình có thể định đoạt tất cả mọi chuyện, nhưng bây giờ mới biết thật ra không phải, anh căm ghét bản thân mình khi rơi vào tình cảnh bất lực này.
Đúng lúc mẹ Đinh đi mua đồ trở về, thấy có một chiếc xe đỗ dưới lầu nhà mình trông rất quen, liền bước chậm lại cẩn thận quan sát, lúc này nhìn thấy Dư Tử Cường, mặc dù bộ dạng của anh trông rất bi thảm nhưng cơn giận của bà vẫn còn cao đến ngút trời, bà bước lại hỏi: “Cậu còn dám vác mặt tới nơi này sao?"
Dư Tử Cường không ngờ sẽ gặp mẹ Đinh vào lúc này, vì vậy xuống xe nói với bà, "Chào dì, dì khỏe không."
"Gặp mặt cậu là thấy không khỏe rồi, cậu đi đi, sau này đừng đến đây nữa, nhất là đừng có vác cái bản mặt cậu đến tìm con gái tôi."
"Dì à, cháu thật sự xin lỗi, Tiểu Nhiên có khỏe không dì?" Dư Tử Cường biết mẹ Đinh giận mình về việc gì, anh cũng biết giải thích nhiều chỉ toàn là viện cớ, đành nói xin lỗi thôi.
"Khỏe, rất là khỏe nữa kìa, giờ nó đang cùng bạn ra ngoài ăn một bữa tiệc thịnh soạn. Sau này cậu đừng đến đây nữa, trở về nói cho mẹ cậu biết đừng đến đây gây sự, đừng có thấy chúng tôi là dân đen bình thường mà dễ bắt nạt, hừm."
"Cái gì, mẹ cháu tới đây sao?" Dư Tử Cường rất bất ngờ, không nghĩ tới Chung Mẫn Liên lại làm đến mức độ này.
"Đâu chỉ mẹ cậu, ngay cả cô gái trên báo kia cũng tới. Người sang giàu như các vị đây chúng ta với không nổi, cho nên mong các vị sau này đừng có đến quấy rầy chúng tôi nữa."
"Hà Tuyết Phi."
"Tôi không cần biết cô ta là ai, tóm lại tôi không muốn dính líu gì đến các người nữa, cậu lập tức cút đi."
“Dì ơi, cháu muốn gặp mặt Tiểu Nhiên."
"Nó không có ở đây, nóđi du lịch với bạn rồi, mấy ngày này nó sẽ không về đâu, cậu đừng tới tìm nó nữa, cút đi, cút đi, cút đi ,cút ——" Mẹ Đinh vì không muốn Dư Tử Cường bám theo Đinh Tiểu Nhiên, đành bịa ra lời dối.
Dư Tử Cường biết mẹ Đinh nói dối, nhưng vì không muốn chọc bà giận hơn liền không cãi lại, ngồi lên xe của mình lái xe rời đi. Mẹ Đinh tức giận như vậy, có thể nhận ra Tiểu Nhiên đau khổ đến cỡ nào.
Cô khổ càng khiến anh khổ sở nhiều hơn.
Lúc này ở trong nhà hàng, Đinh Tiểu Nhiên không ngừng ăn, mặc kệ bộ dạng ăn uống của mình thế nào chỉ lo cắm đầu ăn, ngoại trừ ăn, cô không muốn nghĩ đến những chuyện khác.
Tạ Thiên Ngưng ngồi đối diện nhìn cô ăn, bất đắc dĩ lắc đầu khuyên một câu, "Tiểu Nhiên, cậu đang hưởng thụ món ngon hay đang hành hạ chính mình vậy?"
"Đương nhiên hưởng thụ món ngon, mấy ngày nay mình chưa ăn gì cả, rất là đói bụng, giờ có nhiều món ngon như vậy dĩ nhiên phải ăn cho đủ vốn! Ưm, —— ngon quá." Đinh Tiểu Nhiên vừa ăn vừa trả lời, trong miệng chất đầy thức ăn, còn chưa kịp nuốt xuống lại nhét tiếp đồ ăn vào trong miệng.
"Cậu ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn. Mình thấy cậu chả giống hưởng thụ mà giống hành hạ bản thân mình thì có. Tiểu Nhiên, nếu đau khổ vậy sao không tìm Dư Tử Cường nghĩ cách để Chung Mẫn Liên chấp nhận cậu, so với tự hành hạ bản thân mình còn tốt hơn. Vả lại hai người đều yêu nhau, tại sao không cố gắng để được ở cạnh nhau chứ?"
"Thiên Ngưng, nếu cậu thật sự suy nghĩ cho mình, thì đừng nhắc đến người này nữa có được không?"
"Sao cậu cứ trốn tránh vấn đề này mãi thế? Đinh Tiểu Nhiên trước kia mình quen không phải như vậy, bất kể cậu lúc trước có gặp khó khăn gì cũng sẽ cố gắng đối mặt giải quyết tất cả, nhưng cậu bây giờ lại cứ luôn lẫn trốn vấn đề, Tiểu Nhiên, chẳng lẽ cậu thấy Dư Tử Cường không đáng giá để đoạt lại sao?"
"Không phải không đáng giá, mà là giành không được. Thiên Ngưng, đừng nói chuyện này nữa, làm mất hết khẩu vị rồi, hi hi!" Đinh Tiểu Nhiên nỗ lực nặn ra nụ cười, kiên quyết không để mình khóc, vì muốn không cho nước mắt rơi xuống liều mạng ăn.
Tạ Thiên Ngưng nhìn bộ dạng Đinh Tiểu Nhiên, vừa tức vừa đau lòng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Dư Tử Cường, nhưng vừa mới nhấn nút gọi liền bị Đinh Tiểu Nhiên ngăn lại.
Đinh Tiểu Nhiên lo lắng Tạ Thiên Ngưng sẽ gọi điện thoại cho Dư Tử Cường, liền nắm lấy tay cô, nghiêm túc hỏi: "Thiên Ngưng, cậu muốn gọi điện thoại cho ai?"
"Gọi Dư Tử Cường tới, để cho hai người đối mặt nhau nói rõ mọi chuyện."
"Không được."
"Tại sao?"
"Không tại sao cả, tóm lại không được là không được, nếu cậu gọi điện thoại cho anh ấy, vậy mình sẽ đi ngay."
"Tiểu Nhiên —— "
"Thiên Ngưng, mình biết cậu muốn giúp mình, nhưng chuyện này cậu không giúp mình được đâu, càng làm như vậy chỉ khiến Tử Cường khó xử thêm, anh ta kẹp giữa mình và Chung Mẫn Liên đã khổ lắm rồi, mình không muốn gây thêm đau khổ cho anh ấy nữa, cho nên —— "
"Cho nên cậu lựa chọn để chính mình đau khổ, đúng không?"
Đinh Tiểu Nhiên cười khổ, không trả lời câu hỏi của Tạ Thiên Ngưng, tiếp tục ăn, dùng im lặng để trả lời tất cả câu hỏi.
Tạ Thiên Ngưng biết tâm trạng hiện giờ của cô, cho nên cất điện thoại đi không gọi cho Dư Tử Cường nữa, thở dài nói: "Yêu một người, thật ra là hi vọng người ấy được vui vẻ hạnh phúc, mình có thể hiểu nỗi khổ tâm của cậu. Sớm biết hai người có kết cuộc như vậy, lúc đầu mình sẽ không gán ghép hai người lại với nhau đâu."
"Có phải cậu đang đau lòng lắm không?" Đinh Tiểu Nhiên cười hì hì chọc ghẹo.
"Có chút chút."
"Nếu cậu cảm thấy có lỗi với mình, vậy giúp mình tìm một công việc khác tốt hơn đi, bắt đầu từ bây giờ mình sẽ cố gắng chuyên tâm vào sự nghiệp, cố kiếm thật nhiều tiền, gạt bỏ chuyện tình cảm sang bên."
Tạ Thiên Ngưng xem thường nhìn cô, tức giận nói: "Gạt bỏ chuyện tình cảm sang bên, có phải cậu cũng muốn gạt luôn mình không?"
"Ai da, bà chủ nhỏ của tôi ơi, cậu đừng có vạch lá tìm sâu qua lời mình nói chứ? Lúc trước bị Tiêu Vũ Huyên quậy đến cả công việc cũng không còn, sau đó đi làm ở ngân hàng Thiên Tường, kết quả chưa có chút thành tích gì lại bị người ta đuổi, mình không muốn mất tình và mất luôn cả sự nghiệp, nếu như mình đã không có được tình yêu, vậy mình cần phải cố giành lấy sự nghiệp, bất quá trở thành nữ cường nhân cũng không tệ lắm."
"Nhưng làm nữ cường nhân sẽ rất mệt."
"Mình thích. Hiện tại công việc tốt rất khó tìm, nếu mình nộp đơn xin vào một công ty nào đó, không chừng nhỏ Tiêu Vũ Huyên kia lại tới giở trò quỷ, đến lúc đó mình vẫn lại bị đuổi đi cho nên cần phải lợi dụng tài nguyên sẵn chứ. Thiên Ngưng, giúp mình nha, ít khi mình mở miệng nhờ người khác lắm, cậu giúp mình đi."
"Chuyện này sao ——" Tạ Thiên Ngưng cố ý giả bộ do dự, thật ra trong lòng đã đồng ý bất quá vẫn cảnh cáo trước, "Tiểu Nhiên, chuyện công việc không phải việc lớn gì nhưng công việc giao cho cậu lại không nhỏ đâu, không biết cậu có đồng ý không?"
"Công việc gì?"
"Giờ Phong Thị đế quốc đang cần tổng giám đốc điều hành, mình cảm thấy cậu rất thích hợp, bất quá nếu cậu trở thành tổng giám đốc rất có thể sẽ trở thành tiêu điểm chú ý trên báo, mà thành nhân vật tiêu điểm thì sẽ có rất nhiều vấn đề lớn xảy ra mình nghĩ cậu biết rất rõ mà."
"Tổng giám đốc điều hành của Phong Thị đế quốc, Wow, vị trí này quá lớn đi, mình có thể đảm nhiệm sao?" Đinh Tiểu Nhiên kinh ngạc đến mức muốn rớt cặp mắt ra, có chút bất ngờ khi mình bay lên cao quá.
Nếu thật vào Phong Thị đế quốc làm việc, cô sẽ phát tài rồi!
"Năng lực làm việc của cậu như thế nào mình đây biết rất rõ, nhất định có thể đảm nhiệm, hiện tại chỉ chờ cậu đồng ý hay không thôi."
"Thiên Ngưng, cậu đem Phong Thị đế quốc đưa vào tay mình, cậu không sợ bị người ta nói xấu sau lưng sao?"
"Đây là cha kêu mình và khỉ con tìm người, ai lại nói xấu chứ? Như vậy đi, cho cậu vài ngày để suy nghĩ nếu như quyết định rồi thì gọi điện nói cho mình biết. Nhưng đừng suy nghĩ lâu quá, vị trí tốt sẽ không phải vô thời hạn để chờ cậu đâu."
"Được, mình sẽ suy nghĩ kĩ, nhất định nhanh chóng cho cậu câu trả lời. Nói chuyện với cậu mãi thức ăn cũng muốn lạnh rồi, không được mình phải ăn nhanh cho xong." Tâm trạng của Đinh Tiểu Nhiên liền tốt lên rất nhiều, không còn lấy thức ăn để giảm bớt đau khổ, mà đang hưởng thụ món ngon.
Tạ Thiên Ngưng cũng nhận thấy trong lòng rất vui, sau đó cầm ly sữa tươi lên định uống, ai ngờ lại thấy Điền Vĩ ở bên ngoài tựa hồ đang giám sát hai người, vì vậy trừng mắt liếc nhìn hắn một cái không vui nói: "Tiểu Nhiên, tên Điền Vĩ đó đang ở bên ngoài kìa!"
"A ——" Đinh Tiểu Nhiên có chút kinh ngạc, đảo mắt nhìn lại quả thật thấy Điền Vĩ ở bên ngoài, buồn bực nói một câu, "Đừng để ý tới hắn."
Điền Vĩ đứng ở ngoài cửa nhà hàng hút thuốc lá, cả người gầy đi rất nhiều không còn phong độ như trước, nhìn qua không có chút tinh thần gì, nhưng lại vẫn kiên trì chờ ở bên ngoài, dù bị phát hiện cũng không chịu rời đi đứng hút thuốc liên tục canh chừng.
Nhìn sao Tạ Thiên Ngưng cũng cảm thấy Điền Vĩ đến không phải có ý tốt, vì vậy nhắc nhở: "Tiểu Nhiên, cậu vẫn nên đề phòng hắn ta một chút, dường như Điền Vĩ không còn giống như trước, mình thấy hình như hắn đang có ý đồ gì đó với cậu."
"Có lẽ vậy." Đinh Tiểu Nhiên cũng không để tâm nhiều đến Điền Vĩ, nhìn hắn một cái cười khinh thường, tiếp tục ăn xem hắn ta như người tàng hình.
"Mình đang nói nghiêm túc, Điền Vĩ không phải loại người tốt lành gì đâu, trước kia mình không biết nhưng bây giờ lại rất nhạy cảm với loại người này, cậu không được đến gần hắn ta nữa, biết không?"
"Dạ bà chủ nhỏ của tôi ơi, cậu còn dài dòng hơn cả mẹ mình nữa, có phải người phụ nữ nào làm mẹ rồi cũng sẽ trở nên dài dòng thế không?"
"Thế cậu chê mình dài dòng sao?"
"Làm sao mình dám chê cậu, trừ phi mình chán sống rồi. Đi thôi, mình ăn no lắm rồi." Đinh Tiểu Nhiên vỗ vỗ cái bụng phình lên của mình, bất ngờ nấc cục sau đó cầm lên tú xách, đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng, cho dù đi tới sẽ đối mặt với Điền Vĩ cô cũng không ngại, thần thái trông rất tự nhiên bình thản.
Tạ Thiên Ngưng nhận ra điểm này, hài lòng gật đầu đi theo ra cửa lớn.
Ngoài cửa, Điền Vĩ thấy Đinh Tiểu Nhiên đi ra, không hề né tránh đứng ở bên ngoài chờ cô, ai ngờ cô không thèm nhìn hắn cái nào đã bỏ đi, hắn đành phải đuổi theo chặn đường cô đi, chủ động mở miệng nói, "Tiểu Nhiên, anh biết chuyện của em với Dư Tử Cường rồi, em không sao chứ?"
Nhắc đến Dư Tử Cường, lòng Đinh Tiểu Nhiên lại đau nhói, bất quá vẫn giả vờ kiên cường lớn tiếng trả lời, "Tôi đương nhiên khỏe, mới vừa rồi còn ăn rất ngon lành nữa kìa!"
"Chỉ khi nào tâm trạng em không vui, sẽ trút giận vào thức ăn."
"Vậy thì sao? Đây là chuyện của tôi không liên quan đến anh, phiền anh đừng có cản đường, được không?"
"Tiểu Nhiên —— "
"Anh không tránh, vậy tôi tự đi đường vòng." Đinh Tiểu Nhiên nói xong lập tức lách sang bên cạnh, muốn đi vòng qua Điền Vĩ để tiến về phía trước.
Nhưng Điền Vĩ không cho, kéo tay cô lại không cho cô đi, đau khổ van xin cô, "Tiểu Nhiên, chẳng lẽ em thật lòng không muốn cho anh thêm một cơ hội sao?"
Tạ Thiên Ngưng thấy Điền Vĩ kéo tay Đinh Tiểu Nhiên liền đẩy hắn ra, cảnh cáo nói: "Này này, nói chuyện thì nói, cần gì lôi lôi kéo kéo?"
"Thiên Ngưng ——" Bởi vì Điền Vĩ sợ Tạ Thiên Ngưng ghét, cho nên khi đối mặt cô trong lòng rất khẩn trương, nói không ra lời.
"Anh Điền à, xin anh hãy gọi tôi là cô Tạ hoặc là bà Phong." Tạ Thiên Ngưng cố ý chỉnh cách hắn gọi, dùng cái này để nói rõ quan hệ hai người.
"Bà Phong, tôi chỉ muốn trò chuyện với Tiểu Nhiên, không có ý gì khác."
"Anh có ý gì không tôi không cần biết, tôi chỉ biết anh không xứng với Tiểu Nhiên, cho nên mời anh sau này đừng bám theo cô ấy nữa."
"Tôi —— "
"Nói nhiều với hắn như vậy làm gì, vô dụng thôi chúng ta đi." Đinh Tiểu Nhiên biết bất kể nói thế nào Điền Vĩ cũng sẽ không đi, trực tiếp kéo Tạ Thiên Ngưng đi.
"Không cho phép đi theo chúng tôi." trước khi Tạ Thiên Ngưng đi vẫn cảnh cáo Điền Vĩ một câu.
Thật sư sau khi bị cảnh cáo Điền Vĩ thật không dám bám theo, mà đứng tên tại chỗ nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, ánh mắt đột nhiên bốc cháy, hai tay nắm chặc thành đấm, cắn chặt răng dằn xuống cơn giận sôi sục trong lòng.
Đinh Tiểu Nhiên đã quyết tâm không tha thứ cho hắn, hắn cứ khổ sở cầu xin cũng không phải cách, xem ra chỉ có thể đổi sang cách khác thôi.
Sau khi Đinh Tiểu Nhiên đi được mấy bước, không nhịn được quay đầu lại nhìn phát hiện Điền Vĩ thật sự không đuổi theo, không thể không thở dài nói: "Xem ra thân phận khác nhau nói chuyện hiệu quả cũng khác nhau, mình cảnh cáo hắn không biết bao nhiêu lần nhưng một lần cũng không hiệu quả, cậu chỉ mới cảnh cáo một lần hắn liền không dám đuổi theo, bội phục bội phục."
Tạ Thiên Ngưng không quay đầu xem sắc mặt của Điền Vĩ, mà là khinh thường giễu cợt hắn, "Loại đàn ông như tên Điền Vĩ này chính là lấn mềm sợ mạnh, nếu như không phải mình có khỉ con chống lưng, hắn ta sẽ không nể mặt mình đâu! Tiểu Nhiên, loại đàn ông này không thể nương tựa được đâu, cậu không nên vì chuyện chia tay Dư Tử Cường đau khổ mà quay lại bên cạnh hắn!"
"Mình ngốc vậy sao?"
"Đa phần những kẻ thông minh khi thất tình đều rất ngu ngốc."
"Tạ Thiên Ngưng, bây giờ cậu có Phong Khải Trạch chống lưng, cho nên lá gan của cậu càng lúc càng lớn đó."
"Cậu đang hâm mộ hay ghen tỵ mình đó?"
"Không hâm mộ cũng không ghen tỵ. Thiên Ngưng, vào sinh nhật 28 tuổi của mình cậu định tặng gì cho mình đây?" Đinh Tiểu Nhiên cố gắng nói sang chuyện khác, không muốn nhắc đến chuyện tình cảm đau lòng này nữa.
Chỉ cần có thể quên, cô sẽ cố gắng quên đi.
"Đúng ha, còn nửa tháng nữa cậu đã 28 tuổi rồi, cậu muốn mình tặng gì cho cậu?"
"Bây giờ cậu đã trở thành người có tiền, mình phải cố gắng tranh thủ mới được."
"Đinh Tiểu Nhiên cậu giỏi lắm, dám đánh cả chủ ý này với mình sao, hãy xem mình trừng trị cậu đây, tiếp chiêu."
"Đừng mà, mình rất sợ nhột, cậu đừng chọt mình mà!"
"Mình vẫn muốn chọt."
Hai cô gái cứ vô tư đùa giỡn trên đường, không biết tất cả hành động của họ đã rơi vào trong tầm mắt người khác.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
30 chương
2121 chương
97 chương
596 chương
64 chương