Sau khi Đinh Tiểu Nhiên rời khỏi bệnh viện, không biết nên đi đâu liền đi thẳng về công ty, Vì lúc này còn chưa tới giờ làm nên người trong công ty rất vắng, chỉ còn lại lẻ tẻ mấy người lao công. Những người lao công trong công ty vừa thấy Đinh Tiểu Nhiên, liền dùng nhìn ánh mắt khác thường nhìn cô, thậm chí còn có mấy lời xì xào bàn tán. "Này, các người có nghe nói gì chưa, chủ tịch vì cô thư ký này mà cãi nhau với bà chủ." "Dĩ nhiên có nghe, nói là thư ký nhưng thật ra là bạn gái của chủ tịch đó." "Làm sao cô biết?" "Chủ tịch bố trí bàn làm việc của cô ấy trong phòng của mình, lại còn vì cô ấy mà cãi nhau với bà chủ, ngoại trừ quan hệ này ra còn có người đàn ông nào vì một người con gái lại cãi nhau với mẹ mình chứ?" "Nói cũng phải, nhưng hôm nay bà chủ có dẫn theo một cô gái họ Hà, có vẻ bà chủ rất thích cô ta, có lẽ sẽ trở thành bà chủ nhỏ của nhà họ Dư." "Bà chủ thích thì có ích lợi gì, chủ tịch không thích cũng uổng công thôi." "Cũng đúng, chủ tịch là con trai độc nhất, khẳng định —— " Hai nhân viên còn muốn tiếp tục bàn tán, đột nhiên thấy Hà Phương Quốc từ bên trong đi ra, lập tức ngậm miệng lại không nói nữa, đi làm những việc khác. Hà Phương Quốc đã nghe thấy hết bảy tám phần câu chuyện hai nhân viên này vừa nói, cho nên hiểu được một chút, âm thầm nhìn hướng Đinh Tiểu Nhiên đi, lắc đầu một cái, sắc mặt hơi khó xử không biết phải nói gì, đành đi ra khỏi cửa. Đinh Tiểu Nhiên đoán được những đồng nghiệp khác đang bàn tán cái gì, có lẽ vì lúc trước đã quen nghe những chuyện này ở công ty Chính Thiên, nên không cảm thấy gì cả, nghiêm túc làm việc, mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng cô vẫn nhẫn nhịn, bởi tin nhắn Tử Cường đã gửi cho cô, làm cho cô đã thấy mãn nguyện rồi. Dư Tử Cường không có tâm trạng ăn uống gì, mặt trông chờ thời gian mau chóng trôi qua. Sau đó trở về làm việc, kết thúc buổi trưa cực khổ này. Ngược lại Chung Mẫn Liên ăn rất ngon miệng, càng ăn càng thấy vui, vừa ăn vừa khuyên Dư Tử Cường, "Tử Cường, không phải mẹ muốn nhắc nhở con, nhưng mắt chọn người của con sao càng ngày càng tệ quá. Cư nhiên xem trọng loại con gái như Đinh Tiểu Nhiên?" "Mẹ ăn đi, nói nhiều như vậy làm gì?" Dư Tử Cường không vui nói, tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, mặc kệ bà. "Mẹ là mẹ của con, con nên chú ý thái độ nói chuyện với mẹ một chút chứ?" "Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn con phải làm sao mới vừa lòng hả?" Dư Tử Cường không biết phải làm sao đành điều chỉnh giọng điệu mình hòa nhã hơn, nhưng sắc mặt vẫn căng thẳng không có gì vui, cả phần cơm trưa cũng không thèm ăn. "Rất đơn giản, chỉ cần con cưới Tuyết Phi mẹ sẽ hài lòng." "Tuyệt đối không thể." "Cứ thử lui tới đi, một cơ hội con cũng không cho Tuyết Phi, vậy có công bằng với nó không." "Mẹ có đối xử công bằng với Tiểu Nhiên không?". "Này khác, Đinh Tiểu Nhiên sao sánh bằng Tuyết Phi." Vừa nói đến Đinh Tiểu Nhiên, Chung Mẫn Liên liền biến sắc, lộ rõ chán ghét trên mặt, vốn ăn uống ngon miệng giờ đột nhiên mất hứng đặt dao nĩa trong tay xuống. Dư Tử Cường cảm thấy bất bình thay cho Đinh Tiểu Nhiên, mãnh liệt phản bác, " Với con mà nói, Tuyết Phi không thể sánh bằng Tiểu Nhiên." "Quên đi, bất kể mẹ có nói thế nào con cũng thấy Đinh Tiểu Nhiên tốt hơn, đã như vậy chúng ta cứ chờ xem, để thời gian chứng minh đi." "Được, cứ để thời gian chứng minh đi. Mẹ, mẹ ăn xong chưa?" "Chưa đâu, mẹ còn muốn ăn." Chung Mẫn Liên lại cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn, mà còn ăn rất chậm, rõ ràng đang muốn trì hoãn thời gian. Dư Tử Cường biết bà cố ý trì hoãn thời gian, mặc kệ bà, móc điện thoại trong túi ra gửi tin nhắn. Ai ngờ còn chưa kịp bấm chữ, điện thoại đã bị người cướp đi. "Con ngoan ngoãn ngồi ăn cơm cho mẹ, bấm điện thoại làm gì? Điện thoại của con tạm thời cứ để chỗ mẹ, khi nào về mẹ trả lại cho con."Chung Mẫn Liên giữ lấy điện thoại Dư Tử Cường, hạn chế mọi hành động của anh không cho phép anh gọi điện thoại cho Đinh Tiểu Nhiên. "Mẹ, mẹ làm gì đó, ngay cả điện thoại cũng không cho con gọi là sao?" "Thời gian này con chỉ thuộc riêng về mẹ, mẹ không cho phép con liên lạc với người khác." "Con không còn là con nít, con có cuộc sống riêng của chính mình." "Ở trong mắt mẹ con vĩnh viễn vẫn là đứa trẻ, con còn chưa ăn trưa, mau ăn nhanh đi bằng không sẽ đói, cả trưa không ăn sức đâu đi chùa với mẹ." "Đi chùa làm gì?" Ăn cơm trưa, đoạt điện thoại di động, những chuyện này Dư Tử Cường còn miễn cưỡng chịu được, lại bị chiếm nguyên buổi trưa khiến anh không cách nào nhịn được, quyết cự tuyệt: "Con không đi. " "Không đi cũng phải đi, mẹ đây vì lo nghĩ cho con thôi. " "Con thấy mẹ cố ý không muốn con có cơ hội ở chung với Tiểu Nhiên." "Cô ta bây giờ là thư ký của con, hôm nay mẹ có thể khiến con không gặp được cô ta thì mỗi ngày cũng có thể không được gặp cô ta. Quyết định vậy đi, nếu con còn nghĩ mẹ là mẹ con chiều nay phải đi cùng mẹ đến chùa thắp hương bái Phật." Chung Mẫn Liên lấy thân phận trưởng liền bối áp chế Dư Tử Cường. lqd-ann. Dù Dư Tử Cường tức giận nhưng lại không thể làm gì, hít một hơi thật sâu, giữa bên hiếu bên tình thật khó quyết định, đành lui từng bước vậy, "Vậy mẹ đưa điện thoại để con nói cho cô ấy biết đi?" "Con yên tâm, mẹ sẽ nhờ người khác nói cho cô ta biết, bắt đầu từ bây giờ điện thoại của con sẽ để ở chỗ của mẹ, tránh con cả ngày lẫn đêm đều nhìn chằm chằm vào điện thoại mà không yên lòng." "Mẹ —— " "Được rồi, chẳng lẽ con vì một cô gái mà không nhận người mẹ sinh thành nuôi dưỡng con sao? Mẹ chẳng qua chỉ kêu con đi chùa cùng mẹ, con cũng không chịu, vậy sau này nếu con và Đinh Tiểu Nhiên kết hôn, có phải cả hai đứa đều bỏ mặc mẹ không?" "Đây là hai chuyện khác nhau." "Với mẹ đều giống nhau cả, nếu cả điểm này Đinh Tiểu Nhiên cũng không độ lượng, có phải lòng dạ quá hẹp hòi không?" "Con đi cùng mẹ, nhưng mẹ đừng nên ép con, càng đừng nên —— " "Được rồi, mau ăn cơm đi." Chung Mẫn Liên không ra mặt phản đối, một lòng nghĩ đến chuyện của mình. Dư Tử Cường không nói thêm nữa âm thầm thở dài, thực sự không muốn ăn nhưng trong lòng anh lại có điều băn khoăn. Lần này đi chùa nhất định không có chuyện gì tốt, xem ra anh phải chuẩn bị tâm lý sẵn chuyện xấu sẽ xảy ra. Sau khi Đinh Tiểu Nhiên quay về phòng làm việc, vừa làm vừa chờ Dư Tử Cường trở về, chờ buổi tối cả hai cùng nhau đi ăn cơm, ai ngờ chờ đến cả buổi chiều cũng không thấy anh trở về, trong lòng có chút bồn chồn liền gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh lúc nào về vậy mà vẫn không có chút tin nào hồi âm. Không có anh bên cạnh khiến cô làm việc gì cũng không thể hăng hái vui vẻ như buổi sáng, tâm trí hoảng loạn trong đầu không ngừng suy đoán hiện giờ anh đang làm gì? Dư Tử Cường bị Chung Mẫn Liên ‘ép’ phải đi chùa gì đó, kết quả mất mấy tiếng mới đến được nơi,mặt trời cũng đã lặn về Tây, trời sụp tối điều này càng làm anh cảm thấy có chút khó hiểu, "Mẹ, giờ trời đã tối, mẹ còn đến chùa để làm gì? Hôm nào tới không được sao, sao cứ phải hôm nay hả?" "Đã tới nơi rồi, con nói nhiều như vậy làm gì? Đi, chúng ta mau vào thôi." Chung Mẫn Liên không quan tâm bây giờ là giờ nào, vô cùng cao hứng đi vào cổng chùa. Dư Tử Cường nhìn chung quanh, phát hiện nơi này toàn là núi non trông rất vắng vẻ, hơn nữa cách thành phố khá xa, trời tối đường núi không dễ đi, căn bản không về được, trong lòng không ngừng bắt đầu hoài nghi mục đích Chung Mẫn Liên dẫn anh đến đây làm gì, "Mẹ, mẹ nói rõ đi, mẹ lừa con tới nơi này rốt cuộc có mục đích gì?" "Tới chùa đương nhiên là bái Phật, mẹ còn có mục đích gì nữa?" Chung Mẫn Liên vừa đi vừa trả lời, còn nhắc nhở một câu, "Tử Cường, nếu con muốn bỏ mẹ lại một mình ở chỗ này, vậy con cứ tự nhiên đi về đi." "Mẹ đoán rằng con sẽ không bỏ lại mẹ." "Đúng vậy, mẹ đoán con sẽ làm thế, đi." Dư Tử Cường chỉ biết lắc đầu thở dài, đành nhắm mắt đi vào trong chùa, ai kêu bà là mẹ anh, anh đành phải đi theo thôi. Cứ nghĩ tới phải qua đêm ở đây đã tồi tệ lắm rồi, ai ngờ còn có chuyện tồi tệ hơn nữa. Sau khi Dư Tử Cường đi vào trong chùa, nhìn thấy đầu tiên không phải là tượng Phật ở bên trong mà là người đang lạy Phật, cả khuôn mặt liền tối sầm, thật sự chỉ muốn quay đầu bỏ đi, nhưng anh không thể bởi vì anh không nở bỏ lại mẹ anh ở lại nơi này. Trong chùa, Hà Tuyết Phi đang cùng Hoắc Thanh Cúc đang bái Phật. Sau khi Chung Mẫn Liên đi vào, lập tức chào hỏi họ, "Thanh Cúc, hai người cũng tới đây thật sao?" "Vừa nhận tin nhắn của cô, tôi và Tuyết Phi liền tới, không ngờ ở nơi này còn có một ngôi chùa lớn đến vậy, thật hoàng tráng quá. Tử Cường, cháu khỏe không?" Hoắc Thanh Cúc giả bộ như không có gì chào hỏi Dư Tử Cường, sau đó nháy mắt với Hà Tuyết Phi, ý bảo cô cứ mạnh dạn chào hỏi. Hà Tuyết Phi hiểu ý, dù căng thẳng thế nào cũng phải nỗ lực mở miệng chào hỏi, "Tử Cường —— " "Xin gọi tôi là anh Dư." Dư Tử Cường lạnh lùng nói ra, buồn bã nhìn chằm chằm Chung Mẫn Liên chất vấn, "Thì ra mẹ gạt con tới đây là vì chuyện này sao?" "Nói lừa gạt thật khó nghe quá, mẹ chỉ muốn con đi theo mẹ, Tuyết Phi thì đi cùng mẹ nó, này có vấn đề gì sao?" Chung Mẫn Liên bình tĩnh nói, không quan tâm Dư Tử Cường tức giận. "Được, đã như vậy mẹ bái Phật của mẹ, con ở dưới chân núi chờ mọi người." "Nếu đã tới, vậy con cùng Tuyết Phi đi dạo chung quanh đi, mẹ cùng dì Thanh Cúc ở đây lạy Phật. Thanh Cúc, chúng ta đi." Chung Mẫn Liên muốn tạo cơ hội cho Dư Tử Cường ở cùng Hà Tuyết Phi, để gắn kết tình cảm bọn họ lại với nhau. Dư Tử Cường cười xấu xa, lạnh lùng nói: "Mẹ không sợ con bỏ cô tại một mình mà đi sao?" "Nếu con dám bỏ nó lại một mình, đồng nghĩa bỏ lại mẹ ở lại, cho dù con không thích Tuyết Phi, nhưng chẳng lẽ ngay cả mẹ con cũng không cần sao. Ngoan ngoãn bảo vệ Tuyết Phi, nói thế nào đi nữa nó cũng là con gái, còn con là đàn ông ngay cả chút phong độ này cũng không có, con không cảm thấy rất mất mặt sao?" Chung Mẫn Liên ném lại một câu rồi cùng Hoắc Thanh Cúc rời đi. Trước khi đi Hoắc Thanh Cúc nhìn Hà Tuyết Phi một cái, âm thầm nói cô phải biết cố gắng tranh thủ. Hà Tuyết Phi khúm núm cúi đầu, cái gì cũng không dám nhìn cũng không dám nói, lòng tràn đầy căng thẳng.