Gái ế không hiền

Chương 5 : Chuyện xấu biến thành chuyện tốt

Uyển Nhi cười nói: “Là Âu tứ thiếu gia. Hắn bảo hôm nay thấy tiểu thư dừng lại quả thực là thích cây Lục Ngạc trong viện của Thượng phu nhân, liền mang cành mai này tới để nhận tội và an ủi tiểu thư. Hắn cũng rất chu đáo nha.” Cái gì mà an ủi với nhận tội, chẳng qua cũng chỉ cảm tạ nàng đã không vạch trần hắn thôi. Người này coi như biết điều, Hạ Thụy Hi đối với hắn ấn tượng xấu cũng giảm đi đôi chút, nhưng cũng chính là một chút mà thôi. Hạ Thụy Hi nâng lăng hoa kính trên bàn lên, chiếu lên trán của mình. Lúc này lại thêm đau đớn, giữa chỗ tấy đỏ lại lộ ra nhiều màu tím đen, liên lụy đến hai con mắt đều có vết sưng tấy xanh đen giống như là một đóa hoa sen trắng đột nhiên bị sương làm héo rũ một nửa, khó coi lại càng khó coi. Nàng “Ba” một tiếng đè gương xuống, “Uyển Nhi, ngươi nói cho ta một chút về vị Âu tứ thiếu gia này.” Hạ Thụy Hi từ miệng Uyển Nhi biết được, Âu gia là đại gia tộc lớn nổi danh tại Đại Tần. Huyết thống cao quý, sinh ra hoàng hậu, còn cả công chúa, nhiều ra đại học sĩ, nếp nhà chặt chẽ cẩn thận, chưa bao giờ từng sinh ra kẻ nào phá gia chi tử linh tinh gì đó, tuy rằng không tham chính, nhưng sức ảnh hưởng cực lớn, chính là bậc nhất thế gia. Nói cách khác, nếu ngươi là tân quý, đạt được sự cho phép của triều đình, cũng không phải là có thể xếp vào hàng thế gia, nhưng nếu ngươi có thể chiếm được sự thừa nhận của Âu gia , ngươi chẳng khác nào một chân bước chân vào địa vị thế gia . Âu gia con cháu hưng vượng, dưới gối lão thái gia, có năm nhi tử, ba nữ nhi, đứa con cả mê muội đạo thuật dưỡng sinh luyện đan, xem như không ra hồn, tộc trưởng đương nhiệm là phụ thân của Âu tứ thiếu gia, Âu Chi Quân Âu Nhị lão gia. Mà vị Âu tứ thiếu gia, là Âu Nhị phu nhân hơn 40 tuổi mới hạ sinh, chẳng những là chi thứ hai, vẫn là Âu lão thái gia Tôn Tử, cũng là này người có vai vế rất được sủng ái. Hắn tài không đợi tuổi, kiến thức uyên bác, biết ăn nói, tâm địa thiện lương, năm tuổi đã biết đem tiền tiêu vặt hàng tháng của mình ra mua cháo bố thí cho nạn dân. Học thức hơn người, văn hay chữ tốt, một thân công phu cưỡi ngựa bắn cung hơn người , mười hai đã trở thành cử nhân, tiếp theo đậu tiến sĩ, tuy rằng Âu lão thái gia không cho hắn làm quan, trở thành một người nhàn rỗi, nhưng cũng không ảnh hưởng danh dự anh tài của hắn. Hơn nữa cái bộ dáng đấy, dẫn tới các danh môn khuê tú thầm thương trộm nhớ hắn phát cuồng. Một vị quý phi biểu tỷ của hắn đem việc này nói cho hoàng đế, hoàng đế tự tay viết “Thiên túng anh tài” bốn chữ ban cho Âu gia, thanh danh hắn lan truyền rất nhanh, bổ sung thêm cho Âu gia thế gia trăm năm hoàng kim tấm biển giúp tăng thêm một tầng kim phấn huy hoàng, lấp lánh chói mắt, làm cho Âu lão thái gia cười không ngậm được miệng. Theo như lời của Uyển nhi, Âu gia có tam bảo, thứ nhất thanh danh, hai là sách, ba chính là Âu tứ thiếu gia. Hạ Thụy Hi cuối cùng là hiểu được tên kia vì sao lại trở nên như vậy, vì sao lại mắt cao hơn đầu, không thèm để ý đến người khác.Thật lòng mà nói, đặt ở hiện đại, hắn chắc chắn đứng đầu danh sách mười thanh niên kiệt xuất cả nước. Người như vậy, ở thời đại này đối với nữ tử cùng phụ mẫu họ, là vị hôn phu được chọn thích hợp nhất, cũng khó trách Hạ phu nhân luôn luôn thanh cao lại có cái chủ ý nôn nóng như thế. Bất quá đối với Hạ Thụy Hi mà nói, nàng đến từ thế kỉ mà truyền thông và dư luận phát triển, người nổi tiếng dường như quá nhiều trong xã hội hiện đại, đã sớm biết bọn họ vui buồn li hợp cùng với “Mặt trái, Người nối tiếng cũng đều phải ăn phải ngủ, vợ của họ so với bất kì người nào cũng đều khổ hơn. Nên tên kiệt xuất thanh niên kia đối với nàng lực hấp dẫn không hớn, ngược lại tính là một điểm có thể chết người. Hạ Thụy Hi thích mỹ nam, nhưng không thích dây vào độc mỹ nam, đây cũng có nghĩa là, nàng đối Âu tứ thiếu gia hứng thú chỉ giới hạn ở mức này. Chỉ là một đối tượng mục tiêu đồn đại, chẳng qua là nàng giúp cuộc sống tăng thêm dư vị, không phải là điều cần thiếu trong cuộc sống của nàng. Uyển Nhi nói tới mặt mày hớn hở, từ từ đem chuyện Âu tứ thiếu gia từ ngày còn mặc quần yếm (ha ha) đến chuyện tình duyên đều nói một lượt . Giảng đến Âu tứ thiếu bởi vì ngưỡng mộ một vị đại hiệp trên giang hồ, trộm trốn ra khỏi nhà, trải qua gian khổ, tìm sư học nghệ, thông minh dũng cảm đối mặt với nguy hiểm ra sao, Uyển Nhi tinh thần hoàn toàn hưng phấn, không để ý tôn ti vỗ mạnh bàn một cái, chén trà nhảy dựng lên trên cao, Hạ Thụy Hi sợ tới mức nhảy dựng, bất mãn nhìn Uyển Nhi liếc mắt một cái. Uyển Nhi ngơ ngác nhìn tay của mình, rất nhanh quỳ xuống, rõ ràng nàng cũng bị cử động của mình làm hoảng sợ. Hạ Thụy Hi không có thói quen nhìn người khác động một chút lại quỳ, nhưng nàng hiểu rõ ràng nếu muốn sống sót phải dung nhập được với thời đại này, tuân thủ quy tắc thế giới này. Cho nên nàng thản nhiên quét Uyển Nhi liếc mắt một cái: “Ngươi đứng lên đi, lần sau cẩn thận đó. Lần này chỉ có hai người chúng ta coi như không sao, nếu có người khác, ta cũng không giúp được ngươi.” Uyển Nhi không nghĩ tới vượt qua ải nhẹ nhàng như vậy, nếu như là tiểu thư trước khi té ngựa, như thế nào cũng sẽ cho nàng một trận nên thân. Hạ nhị tiểu thư lỗ mãng, cũng không phải là nàng cho phép nha hoàn bên người nàng lỗ mãng. Xem ra lão gia cùng phu nhân nói đúng, tiểu thư là nhân họa đắc phúc, quả nhiên bây giờ dịu dàng không ít. Uyển Nhi đang ngẫm nghĩ những thay đổi của tiểu thư, Hạ Thụy Hi thì tại đoán rằng cái nha đầu này nhất định là hâm mộ Âu tứ thiếu gia. Uyển Nhi theo ý Âu tứ thiếu gia giấu giếm việc làm nàng bị thương là người khác, chẳng lẽ thật sự chẳng qua là bởi vì Hạ phu nhân không hỏi nàng? Với tư cách là một nha hoàn thân cận bên người, cho dù là lúc ấy bởi vì tình thế khó mà nói, qua rồi cũng phải báo cáo chủ nhân mới đùng. Uyển Nhi thật sự không hiểu sao? Hạ Thụy Hi không tin như vậy. Có lẽ, nàng cũng chờ đợi giống như Hạ phu nhân, hi vọng đâm lao phải theo lao, chỉ cần nhờ vào Hạ nhị tiểu thư? Hạ Thụy Hi biết nha hoàn bên người những tiểu thư nhà giàu, đa số đều làm nha hoàn hồi môn, tương lai trở thành thiếp thất. Nghĩ đến đây, Hạ Thụy Hi nhìn về phía Uyển Nhi trong ánh mắt liền có thêm vài phần sắc bén. Từ việc Uyển Nhi cố ý giấu giếm chuyện này cùng việc vô ý ở bên nàng vỗ bàn mà quan sát, nha hoàn này không phải là một biết nghe lời, Hạ Thụy Hi khẳng định rằng, mình không cần một thủ hạ như vậy. Chẳng qua là nàng bây giờ chưa quen thuộc tình hình, tạm thời vẫn không thể để Uyển Nhi rời đi, nhưng việc bồi dưỡng một thủ hạ đắc lực bây giờ đã là việc vô cùng cấp bách. Uyển Nhi cũng không biết một lát trong lúc đó nàng đã đánh mất sự tin tưởng của Hạ Thụy Hi, đánh mất tư cách trở thành nha hoàn hồi môn . Nàng cười hì hì cám ơn Hạ Thụy Hi khoan hồng độ lượng, chạy tới một hồi tinh tế nhìn kỹ Lục Ngạc, lại bắt đầu khen ngợi Âu tứ thiếu gia, nói người có thể gả cho hắn chính là vô cùng tốt phúc. Hạ Thụy Hi mỉm cười: “Có lẽ vậy. Ta muốn ngủ.” Uyển Nhi thực thông minh, thấy hứng thú của nàng cũng không cao, rất nhanh liền nói sang chuyện khác, ân cần hầu hạ nàng uống thuốc, lại hầu hạ nàng nằm xuống mới cẩn thận lui đi ra ngoài, nhất cử nhất động trong lúc đó, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, làm cho người ta tìm không ra bất kì tì vết. Nửa đêm, Hạ Thụy Hi là bị cơn đau đầu làm tỉnh, chỗ bị đánh kia giống như có một con thỏ không an phận, giật một cái lại một cái đau đớn, kéo lên tới hai bên tai nàng, xuống dưới bàn chân, không có một chỗ nào thoải mái. Loại tình huống này, nếu ở hiện đại chỉ cần uống thuốc giảm đau cho qua chuyện, ở đây thì sao? Có lẽ chỉ có nấu bát thuốc an thần bổ não uống hết, Cha ta mở hiệu thuốc, hẳn là đã nghĩ tới những việc này, nàng chỉ cần đi nấu lên mà thôi. Thực ra đêm đã khuya, nàng cũng không muốn kinh động người khác. Nàng nơi này thân thể thống khổ, trong lòng lại càng phát hận cái thằng nhóc làm mình bị thương, nếu như bị nàng đã biết là ai, xem nàng không rút gân hắn! Hạ Thụy Hi tìm ra phương pháp vượt qua cơn tra tấn tinh thần tành công giữa đêm dài, đến khi trời vừa sáng mới đi ngủ. Mới vừa ngủ lại bị gọi dậy bắt uống thuốc ăn sáng, làm ầm ĩ một hồi, thật vất vả hỗn loạn, cơn buồn ngủ đã qua, Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân lại tới xem nàng, nghe bọn họ đau lòng một hồi, phát ra một hồi bực tức, thấy nàng sắc mặt không tốt, lại răn dạy và quở mắng một hồi người hấu, Hạ Thụy Hi rốt cục nhịn không được trở mình nôn. Thật sự não nàng chấn động, đây là điều duy nhất nàng biết. Hạ lão gia mặt đen như đáy nồi cùng Hạ phu nhân sắc mặt trắng bệch, một vòng mới mãnh liệt đi vào. Hạ Thụy Hi bị lệnh cưỡng chế nằm trên giường nghỉ ngơi một tháng. Âu gia đều đều đưa thuốc bổ đến, Âu gia ba vị thiếu phu nhân cũng với Âu gia gia trưởng tối cao tới xin lỗi cùng ân cần thăm hỏi, đây chính là chiêu bài đi nhận lỗi, dẫn theo một đám vú già nha đầu cùng vô số hòm xiểng, gióng trống khua chiêng nhanh nhẹn tới nơi. Hạ phu nhân đi vắng, Hạ lão phu nhân trở bệnh, duy nhất ở nhà có thể làm chủ chính là chi trưởng Đại bá mẫu Vương thị là việc không phải bàn. Vương thị một hồi lớn giọng, dẫn Âu gia mấy vị thiếu phu nhân đi tới cửa Tuyết Lê Tiểu Trúc viện , Hạ Thụy Hi liền ở trong phòng nghe thấy nàng trong lời nói nịnh hót lấy lòng cùng Âu tam thiếu phu nhân ôn hòa ậm ừ. Vào phòng, Vương thị nói : “HI Hi, mau đứng lên. Âu gia các vị thiếu phu nhân tới thăm ngươi, mau đứng lên. Ngươi xem, các nàng lớn như vậy từ xa tới thăm ngươi, thật vất vả a, mau đứng lên.” Lại lớn tiếng chào hỏi mời khách khứa ngồi xuống, lại mắng nha đầu không có ánh mắt bắt mau nang trà lên. Khiến cho Tuyết Lê Tiểu Trúc bên trong nhốn nháo, lộn xộn lung tung. Hạ thụy hi sửng sốt, nàng là người bệnh, những người này tới thăm bệnh, hay là tới tra tấn nàng? Giống như bất kể là triều đại nào, đều không có chuyện bắt người bệnh đừng lên nghênh đón người thăm a? Có một ngoại lệ, trừ phi người thăm thân phận cao quý vô cùng. Chính là luận vai vế, Âu gia vài vị thiếu phu nhân cùng mình là đồng lứa, Vương thị coi như trưởng bối nha. Vương thị đây không phải rõ ràng lấy lòng Âu gia, đem mình tự biến thành kém một bậc sao? Lại nhìn Âu tam thiếu phu nhân kia hiểm ác, không mặn không nhạt tươi cười, Hạ Thụy Hi chỉ cảm thấy mặt nóng lên. Nhưng Vương thị nói như vậy, nàng nếu không nể mặt Vương thị, càng thêm ở trước Âu gia mất mặt. Hạ Thụy Hi một bên dùng ánh mắt sai khiến Uyển Nhi, một bên giả vờ gượng đứng lên, Uyển Nhi nha đầu kia cũng vô cũng tinh ý, bước lên phía trước đỡ nàng, dùng âm không lớn không nhỏ, làm cho Âu gia dễ dàng nghe thấy thanh âm nói: “Tiểu thư, ngươi chịu được sao? Lão gia chính là đã phân phó mấy ngày nay không được để người tùy ý ngồi dậy sao?” Âu đại thiếu phu nhân vội hỏi: “Không cần đứng lên, không cần đứng lên. Chúng ta là tới thăm bệnh, thật sự làm cho ngươi, như lời nói? Chưa thăm người bệnh, còn muốn cho người bệnh đứng lên tiếp khách?” Vương thị kéo kéo cái mũi: “Trong phòng này mùi thuốc đông y quá nồng, không hay. Mau đổi hai thanh bách hợp hương huân lên, đừng làn khách nhân khó chịu.” Vừa cười nói: “Hoặc là, các vị thiếu phu nhân ở trong nhà thường dùng loại mùi gì? Nhà của ta đều có, để ta cho người đi lấy.” Lộ vẻ khoe khoang cùng nịnh hót ý không cần nói cũng biết. Vị thuốc đông y nặng mùi, cái kia buồn muốn chết. Hạ Thụy Hi thật sự nhìn không được cũng nghe không vô Vương thị làm ra vẻ vô cùng phóng khoáng. Hữu khí vô lực nói: “Đại bá mẫu, ta ngửi không được mùi kia. Vừa ngửi vào liền muốn nôn, ta đây phòng nhỏ, nha đầu cũng tối dạ, chiêu đãi không chu đáo, sợ thất lễ khách nhân, không bằng xin người thỉnh khách nhân đến phòng khách ngồi một chút a?” Nàng như vậy cũng là hạ lệnh trục khách đi? Âu Nhị thiếu phu nhân cười nói: “Không sao cả. Chúng ta đều ngửi thuốc đông y thành quen. Đại thẩm nương có chuyện gì trước hết cứ đi làm trước đi, chúng ta ở đây nói chuyện cùng Hi Hi một lát.” Vương thị không biết điều, còn ở tại đây không đi, một chút kiến thức cũng không có, trong lời nói thật mất mặt . Hạ Thụy Hi thấy nàng liền phiền,lại phải tiếp tục hướng Uyển Nhi đưa mắt ra hiệu, Uyển Nhi hiểu ý mà đi, không bao lâu, có nha đầu tìm đến Vương thị, Vương thị biến sắc, vội cười xin thứ lỗi rồi đi. Hạ Thụy Hi thấy Âu gia mấy thiếu phu nhân một chút ý muốn đi đều không có, cố gắng giữ vững tinh thần sẵn sáng tiếp đãi vài vị thiếu phu nhân phú quý bức người này. Âu đại thiếu phu nhân Ngô thị tuổi ước chừng cùng Hạ phu nhân không sai biệt lắm, hơi có chút mập, khuôn mặt trắng nõn thanh tú , vẻ mặt hòa khí, chưa từng mở miệng trước cười ba phần, nhưng vừa nói khiến cho Hạ Thụy Hi nhìn ra đó là một người cứng rắn, nữ nhân rất có chủ kiến . Âu Nhị thiếu phu nhân Tiết thị cao gầy đầy đặn, khuôn mặt dài, nói chuyện làm việc đều yếu đuối nhu nhược, hình như là một người mặt quả dưa. (ai biết mặt quả dưa là như thế nào chỉ mình với =.=”) Ngô thị cùng Tiết thị đều là nói không nhiều, ân cần thăm hỏi rồi an vị một bên, Âu tam thiếu phu nhân ăn nói khéo léo Bạch thị chờ trưởng tẩu vừa nói xong, liền tiến lên một bước ngồi vào trước giường Hạ Thụy Hi , vươn ra bàn tay trắng nõn nhỏ và dài được chăm sóc thỏa đáng, thân thiết lôi kéo tay của Hạ Thụy Hi, ánh mắt cười đến giống như trăng lưỡi liềm, hỏi trước bệnh tình của nàng, hướng nàng biểu đạt ý Âu gia từ trên xuống dưới ân cần thăm hỏi tạ lỗi, tiếp tục báo cho nàng tên đầu sỏ gây ra việc đã bị bắt trừng phạt. Nhưng kỳ thật, Hạ Thụy Hi quan tâm nhất, chính là rốt cuộc ai đả thương nàng.