Gái ế không hiền

Chương 17 : Bức họa đạo văn

Uyển Nhi thấp giọng nói: “Tiểu thư, đây là Âu Nhị phu nhân, mẫu thân Âu tứ thiếu gia. Ai nha, rất lâu rồi nàng không tới những yến hội như thế này, không biết tại sao hôm nay lại đến? thể diện của Cữu lão gia cũng thật lớn, nhưng mà dựa theo nô tì thấy, hơn phân nửa là vì chuyện hôn sự của tiểu thư, đến lấy lòng phu nhân chúng ta.” Hạ Thụy Hi nghe vậy, không khỏi khẽ rụt lại một chút, vì sao Âu nhị phu nhân lại tới đây, nàng lờ mờ đoán được một chút. Chắc là đến quan sát nàng, làm sao bây giờ đây? Nếu tiếp tục biểu diễn theo ý của Hạ phu nhân, tất nhiên có thể được đa số mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng lại sẽ càng khiến cho Âu gia chú ý, chuyện kia vợ chồng Hạ lão gia lại chưa quyết định, tình huống của nàng sẽ đáng lo. Nhưng mà nếu nàng phá hủy buổi yến tiệc Hạ Phu nhân đã tỉ mỉ sắp đặt này, sau này muốn gả ra ngoài, muốn gả cho nhà nào tốt, cũng chỉ sợ khó càng thêm khó. Bên trọng bên khinh? Nàng còn chưa nghĩ thấu đáo, bên kia Âu Nhị phu nhân đã bắt đầu nói rõ lí do vì sao nàng lại tới đây. Hóa ra Âu tứ thiếu gia là môn sinh đắc ý (học trò cưng) của Tuyên Đại cữu, vì tôn sư trọng đạo, Âu gia ngoại trừ quà mừng, Âu nhị lão gia còn cùng phu nhân và Âu tứ thiếu gia cũng đi tới chúc thọ. Rất nhiều các tiểu thư đang ngồi vừa nghe nói Âu tứ thiếu gia đến, không khỏi âm thầm vui mừng, thầm nghĩ làm sao có thể một lần ngẫu nhiên gặp tại hoa viên. Hạ Thụy Hi thì thầm nghĩ, Âu tứ thiếu gia là môn sinh đắc ý của Tuyên Đại cữu, chỉ sợ lý luận cưới thêm thiếp là điều dĩ nhiên cũng học đủ mười phần, nam nhân như vậy thật sự là không gả được, không gả được. “Không biết bài thơ chúc thọ vừa rồi là của vị tiểu thư nào làm?” Hàn huyên xong bên này, Âu nhị phu nhân cười cười hỏi. Nhìn qua nàng tóc đã hoa râm, ánh mắt cũng có chút đục, rất hiền lanh, không có một chút kiêu ngạo, cũng chưa lộ ra nửa phần khôn khéo quả quyết. Rất khó tưởng tượng được một vị lão thái thái ôn hào nhỏ xinh như vậy lại có thể cai quản cẩn thận được một cái Âu gia đại viện to như vậy. Không đợi Hạ Thụy Hi trả lời, Tuyên cữu mẫu sớm cười nói: “Đó là cháu ngoại của ta, Hạ gia Nhị cô nương, gọi là Thụy Hi.” Mắt thấy mình thật sự không tránh được, Hạ Thụy Hi đành phải bất chấp khó khăn tiến lên hành lễ vấn an. Âu nhị phu nhân mỉm cười, ung dung thản nhiên đánh giá nàng một phen: “Khi còn bé ta cùng từng xem qua vài cuốn sách, cũng từng giúp đỡ các con học vài bài, biết chỗ khó của mấy bài thơ chúc thọ: Khó khăn không có gì so với thơ chúc thọ, không nói phú quý, thì trần tục; không nói công danh, thì xu nịnh; không nói thần tiên, thì viển vông hư thực. Bài thơ này của ngươi, ý nghĩa cao xa, không tầm thường, rất chuẩn xác.” Âu Nhị phu nhân vừa nói, những người khác tất nhiên cũng phụ họa nói theo, trong khoảng thời gian ngắn lời khen không ngừng đến bên tai. Hạ phu nhân cười nói: “Mọi người chớ có tiếp tục khen nàng, tiếp tục thổi phồng nữa tiểu nha đầu này sẽ không biết trời cao đất dày.” Âu Nhị phu nhân khoát tay: “Cũng chỉ ăn ngay nói thật thôi, nhưng mà, có một chỗ không ổn. Ngươi muốn nghe không?” Trong thâm tâm Hạ Thụy Hi không muốn nhiều lời cùng vị phu nhân này, có thể tránh xa lập tức tránh xa. Nhưng người ta hiển nhiên không có ý định buông tha cho nàng, đành phải gượng cười: “Xin phu nhân dạy bảo.” Âu Nhị phu nhân nói: “ Cậu ngươi làm lễ mừng thọ năm mươi, vì sao thơ của ngươi lại dùng bảy chữ?” Hạ Thụy Hi vừa nghe, trán toát mồ hôi lạnh, đạo văn chính là đạo văn, khi đó nàng tập trung tinh thần nghĩ làm sao vượt qua trót lọt, đâu suy nghĩ tới chi tiết nhỏ như vậy? Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận, nàng có thể đi đâu tìm được vì sao lại dùng thêm hai chữ? Lập tức vội ngoan ngoãn nhận sai: “Phu nhân phê bình rất đúng, Là Thụy Hi suy nghĩ không được chu đáo. Ta chỉ nghĩ thêm hai chữ này cho tinh tế, lại không nghĩ tới không phù hợp với thực tế. Thực ra ngay cả chữ ta cũng nhận biết không được đầy đủ, chữ viết cũng không viết được tốt, lại càng không hiểu cách làm thơ, chẳng qua hôm nay là gặp may đọc được mà thôi.” Hạ Thụy Hi nói xong, liền nhẫn nhịn chờ đợi ánh mắt khinh thường của mọi người. Âu nhị phu nhân không vừa ý với nàng là tốt nhất, nàng tự để lộ khuyết điểm bản thân, muốn để cho Âu nhị phu nhân biết, thật sự nàng không xứng với con trai tài tuấn tinh anh của Âu gia. Nếu nàng sớm biết lúc ấy Âu Nhị phu nhân đứng ngay tại cửa, nàng thà rằng về nhà bị Hạ phu nhân trừng phạt cùng dù như thế nào cũng sẽ không làm người khởi đầu, đáng tiếc trên đời này không bán thuốc hối hận. Mọi người nghe xong lời của nàng, phản ứng không giống nhau, quả nhiên đa số là khinh thường. Ai ngờ Âu Nhị phu nhân ha ha cười: “Tiểu cô nương thật khiêm tốn.” Nàng lại quay đầu nhìn Hạ Phu nhân nói: “Nữ nhi này ngươi dạy dỗ quả thật rất tốt, không khoe tài, không phô trương, khiêm tốn. Nhân sinh thất thập cổ lai hi (ý nới 70 tuổi đã là đồ hiếm), cho nên mới làm thơ 7 chữ, rõ ràng nàng chính là mượn ngụ ý này chúc cậu của nàng, nghe ta nới như vậy, còn vui vẻ nhận sai, nhân phẩm thật sự là hiếm thấy. Hôm nay ta gặp nàng, đi đứng có chừng mực, cử chỉ đoan trang, rõ ràng chính là một tiểu thư khuê các, có thể thấy những lời đồn đại trước kia là giả. Con gái trong nhà, tính nết có chút hoạt bát cũng không sao, ai không từng trải qua tuổi trẻ nha? Điều quan trọng nhất chính là nhân phẩm, đây mới là cơ bản.” Ý tứ trong lời nói của Âu Nhị phu nhân chính là hoa tiêu cho các vị ngồi đây không thể nghi ngờ gì, trải qua như vậy nàng nhất định khẳng định, Hạ Thụy Hi thật sự đã thay da đổi thịt trở thành danh môn thục nữ. (Con gái nhà có danh tiếng) Đạo văn quả nhiên không được chết tử tế, trong lòng Hạ Thụy Hi vô cùng hối hận, phản ứng của nàng giống như đều lên cũng một phen, Âu Nhị phu nhân đang đề cao tên nàng, làm bước đêm cho nàng tương lai gả vào Âu gia sao? Âu gia rốt cuộc nhìn trúng ở nàng điều gì? Chẳng lẽ thực sự là nhìn trúng của hồi môn của nàng sao? Một vị phu nhân quần áo đẹp đẽ bên cạnh lại đi lên, quét mắt liếc nhìn Hạ Thụy Hi một cái, cười nhìn Âu Nhị phu nhân nói: “Đại biểu tỷ, đã lâu không gặp, gần đây ngài có tốt không?” Âu nhị phu nhân cười nói: “Tố Phân a, là ngươi nha. Rất tốt, rất tốt, mau ngồi xuống.” Vị phu nhân kia cùng Âu Nhị phu nhân tâm sự chào hỏi vài câu, đưa lên một tờ giấy hoa: “Đây là cháu gái bên ngoại của ngài viết mấy vài thơ, nhân có cơ hội này, ngài học sâu biết rộng, giúp nàng nhìn qua xem.” Xa Xa một tiểu thư tuổi còn trẻ dung mạo diễm lệ đứng dậy, vui vẻ hướng về phía Âu Nhị phu nhân cúi chào. Uyển Nhi thấp giọng nói: “Đây được xưng là một trong Tây Kinh tứ đại danh viện Dương ngũ tiểu thư, được xưng là không phải tài tử không lấy làm chồng. Tuổi cũng không khác người nhiều lắm, người tới cửa cầu hôn cũng muốn phá nát cả hành lang, nhưng mà nàng không thích. Đến bây giờ cũng không quyết định chuyện hôn nhân, chỉ sợ cũng muốn gả cho Âu tứ thiếu gia.” Hạ Thụy Hi buồn bực nói: “Vì cái gì mà người khác từng này tuổi cũng chưa đính hôn, ngược lại người khác đổ xô vào, xem là nàng cậy tài khinh người, còn chính mình lại không người hỏi thăm, bị người khác chế giễu? Ông trời quả thật bất công.” Âu Nhị phu nhân nhìn nhìn:” Chữ viết quả không tệ. Về phần thơ từ, ta không hiểu lắm, Hạ phu nhân lúc còn trẻ là tài nữ nổi danh khắp Tây Kinh, tài học hơn xa ta. Không bằng ngươi nhờ nàng xem cho?” Trong mắt phu nhân kia hiện lên một tia lo lắng, rốt cuộc không xoay chuyển được, đành phải không hài lòng đưa cho Hạ phu nhân, nhân cơ hội đó Hạ Thụy Hi trộm dò xét liếc mắt một cái, không phải nội dung rất rõ ràng, chỉ nhìn vào đã thấy là một tay viết chữ Khải rất đẹp, so với chính nàng tay cún viết ra chữ giun thật sự là một ở trên trời, một ở dưới đất, vốn không thể so sánh. Hạ phu nhân chăm chú xem qua sau đó cười cười: “Lệnh ái thật tài tình, tự thấy xấu hổ.” Cùng không bình luận thêm, đưa tờ giấy hoa kia trả cho Dương phu nhân. Dương phu nhân cười nói: “Nhị tiểu thư làm thơ rất hay, không bằng cũng viết một chút, cho chúng ta truyền nhau xem cũng tốt a.” Thật không phải là nàng khoe khoang con gái, ở Tây Kinh ít có người có thể sánh cùng, Hạ Nhị tiểu thư này, cần roi ngựa cũng thật là lợi hại, nhưng cầm bút lông nha, chỉ sợ cũng không xong. Nói không chừng bài thơ kia khi ở nhà, Hạ phu nhân làm giúp nàng, để nàng thuộc lòng tới đây. Âu Nhị phu nhân lại nói chen vào: “Đã có người làm hộ. Vừa rồi khuyển tử đưa ta tới cửa, vừa lúc nghe thấy, liền tán thưởng bài thơ, nói hắn muốn viết xuống trước rồi đi đưa cho thầy giáo của hắn để y vui mừng. Không được sự đồng ý của nhà thơ, hắn đã đi trước, có chỗ khó xử, mong phu nhân cùng Nhị tiểu thư sẽ không trách móc?” Hạ phu nhân thản nhiên cười, nói: “Hai bên cũng vì sinh nhật của huynh nhà ta thôi, thơ này sớm hay muộn đều cũng mời người viết tặng cậu của nàng, có thể mời được tứ thiếu gia thư pháp danh gia (chữ viết đẹp có tiếng), xem như là cơ duyên xảo hợp (duyên phận trùng hợp), có cái gì phải trách móc?” Hạ phu nhân cũng là người lợi hại, nhẹ nhàng nói mấy câu đem Âu Nhị phu nhân có ý khác biến đổi thành một phen mời được thư pháp danh gia viết chữ là chuyện bình thường. Đang nói chuyện, thật sự có một nha hoàn cầm một bức tranh chữ tiến vào, nét mực chưa khô, rồng bay phượng múa, hào sảng khí thế. Nét chữ cứng cáp, đúng là cái bài thơ Hạ Thụy Hi vừa đọc kia. Mọi người khen không dứt miệng rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thụy Hi có chút khác lạ, chỉ nói Hạ Thụy Hi thoát khỏi họa được hưởng phúc, sau khi bị viên tuyết ném vào, trái lại lại lọt vào mắt xanh của Âu gia. Có người thật tâm cảm thán, có người chẳng thèm ngó tới, cho rằng mèo mù vớ cá rán, gặp may mà thôi, trong đó bao gồm cả ánh mắt khinh thường của vị Dương phu nhân cùng Dương ngũ tiểu thư kia. Hạ Thụy Hi lo vắng vạn phần, chỉ sợ người khác sẽ nảy ra một ý tưởng mới, tiếp tục bảo nàng làm thơ. Nết thật sự như vậy, nàng thà rằng chết đi còn hơn. Thơ phú nàng nhớ được không ít, nhưng để đầy đủ trên dưới, chỉ có mấy bài tuyệt cú khi còn học tiểu học mà thôi, hơn nữa ăn trộn chính là ăn trộm, rốt cuộc chung quy lại dùng hết trong một ngày, lại còn luôn luôn phải lo lắng bị người khác nhìn ra chân tướng. Nàng hạ quyết tâm, sau này không bao giờ…. học đòi chuyện làm văn vẻ nữa. Vốn dĩ nàng cũng không phải là tài nữ, hà tất phải giả bộ chứ? Có thể nhận diện rõ ràng các chữ phồn thể này, viết xuống toàn bộ, không làm người nửa mù chữ, nàng đã cám ơn trời đất quá rồi. Cũng nay các phu nhân cùng các tiểu thư cơm nước xong đều đã mệt mỏi, không có lòng dạ này tiếp tục muốn so tài. Lúc này phía trước sân khấu kịch cũng đã dựng lên hoàn tất, đến mời các phu nhân tiểu thư đi ra ngoài nghe diễn. Các vị tiểu thư vừa nghe, tất cả đều vui mừng, Hạ Thụy Hi xem qua hai lần rồi, biết nơi này nam nữ cũng đều ngồi cung một khu nghe diễn. Chẳng qua nam tử bố trí ngồi bên trái, nữ tử bố trí ngồi bên phải, đằng sau và ở giữa cách bằng một đoạn mà thôi, mà người hâu bưng tà rót nước, thường đứng cách một đoạn, nên lộ ra những chỗ hổng. Nói cách khác, nếu muốn nhìn lén người nào đó, cơ hội rất nhiều. Chỗ của Hạ Thụy Hi, trớ trêu thay ở vừa vặn bên cạnh đường giao, nhóm nam tử bên trái đều tò mò trộm đánh giá nàng, sau đó trộm bàn luận. Tất nhiên Âu tứ thiếu gia cũng ngồi ở bên trái, nhưng mà hắn thật sự kiêu ngạo, khinh thường không cùng một giuộc với người khác, ánh mắt kia đúng là vừa quét đến nơi Hạ Thụy Hi ngồi, cũng hoàn toàn xem nàng trong lúc này như cỏ dại ven đường. Hắn vênh váo nghênh ngang nghe diễn, thỉnh thoảng cùng người bên cạnh từng một lần giúp đỡ Hạ Thụy Hi, biểu ca không biết tên thấp giọng nói chuyện với nhau hai câu. Hạ Thụy Hi cảm giác như mình giống như con khỉ diễn trên sân khấu kia bị người ta xem xét, ngồi một chốc lát, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Gọi Uyển Nhi tới đứng ở bên cạnh nàng chắn ánh mắt bên kia đang tò mò đánh giá, một lúc sau, nàng buồn ngủ càng lúc càng nhiều, quả thực không thể không khống chế nổi muốn được ngủ.