Gái ế không hiền

Chương 12 : Đồ này không thể ăn không phải trả tiền

Hạ gia hạ nhân cơm nước cũng không hề kém chút nào,nhưng trừ bỏ ngày lễ ngày tết ra, bình thường điểm tâm vẫn rất khó ăn. Trừ Uyển Nhi là đi theo Hạ Thụy Hi đã lâu, cuốc sống cũng coi như được bằng nửa chủ nhân, đối với những điểm tâm này vốn đã chẳng coi là gì, nhưng Lương Nhi hai người là con nhà bần cùng khốn khổ, mới vừa vào cửa, có tham lam như vậy cũng không có gì là kì quái. Chính là bởi vì không kỳ quái, cho nên Hạ Thụy Hi làn như nhìn mà không thấy, chuyên tâm vào việc cùng Thuần Nhi lựa chọn. Bất quá, đồng tình thì đồng tình, đồ của nàng có thể cho các nàng ăn, nhưng không thể ăn không phải trả tiền. Con người chính là như vậy, ngươi nhiều lần đối tốt với hắn, hắn lại không xem ra gì, nhưng chỉ cần một lần không thỏa mãn yêu cầu của hắn, đối với hắn ngươi chính là kẻ thù, những việc lúc trước ngươi làm đều trở thành vô nghĩa. Nhưng nếu ngẫu nhiên hào phóng một lần, hắn trái lại nhớ kỹ của chuyện của ngươi. Hay nha hoàn này chính là trợ thủ nàng đặc biệt bồi dưỡng, đối với quản thúc hạ nhân mà nói, tùy theo lợi ích cùng thưởng phạt phân minh khác nhau là rất lớn, Hạ Thụy Hi biết rõ khác nhau trong những chuyện này, lập tức mỉm cười: “Lương Nhi, hôm qua ta để ngươi giặt quần áo đã giặt xong chưa?” Lương Nhi vội hoàn hồn: “Hồi tiểu thư mà nói, giặt tốt lắm.” “Trên mặt kia dính nước tương. Quả thật là khó giặt đi?” “Thuần tỷ tỷ dùng chút đường cát chà xát, sau đó lại dùng nước ấm giặt, liền rửa sạch sẻ.” Hạ Thụy Hi lại nhìn Thuần Nhi trầm tĩnh liếc mắt một cái: “Thuần Nhi học được từ đâu vậy?” Thuần Nhi cúi đầu xuống: “Mẫu thân nô tì, là người chuyên giặt quần áo thuê. Trong nhà chị em nhiều, ta là trưởng nữ, từ khi còn nhỏ đã theo mẫu thân đi học việc.” Nàng này một lời, khơi dậy tâm sự của Lương Nhi, hai nha hoàn đều trầm mặc. Hai nha hoàn đều mới mua về phủ không lâu, năm nay mùa thu, phương nam gặp thiên tai, người dân vì sống sót, chỉ có thể bán vợ đợ con. Hạ Thụy Hi nhìn thấy tay Thuần nhi khớp xương thô cùng biểu tình rõ ràng thực bị thương cùng ẩn nhẫn, mơ hồ đã xác định Thuần Nhi chính là người nàng muốn tìm ôn nhu nói: “Các ngươi yên tâm, tới chỗ này của ta, chỉ cần làm việc thật tốt, ta nhất định không bạc đãi các ngươi. Chờ thêm vài năm được trở về, có chút tiền đồ, cũng không phải là không thể tìm được người nhà.” Lại kêu Lương Nhi bưng qua đĩa điểm tâm, “Hai người các ngươi làm việc tốt lắm, đây là thưởng các ngươi. Bưng xuống đi ăn đi.” Hai người cám ơn lĩnh thưởng, Lương Nhi hai mắt tỏa sáng, quýnh lên muốn đi xuống. Thuần Nhi lại kiên định, tiếp tục hầu hạ Hạ Thụy Hi thay quần áo, trải giường chiếu. Hạ Thụy Hi cười nói: “Thuần Nhi, ngươi không thích ăn điểm tâm sao?” Thuần Nhi thấp giọng nói: “Thích.” “Vậy tại sao lại không muốn cùng Lương Nhi đi ăn đây?” “Tiểu thư chuyện nơi đây còn làm chưa xong.” Hạ Thụy Hi gật gật đầu: “Tốt, ngươi là một người không tồi. Ngày mai ta nói với Lệ Nương, đề bạt ngươi làm nhị đẳng nha hoàn.” Lương Nhi nửa miếng điểm tâm mắc nghẹn trong cổ họng, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Thụy Hi, phát ra thanh âm “A, a” . Phải biết rằng hai người bọn họ bây giờ mới là tam đẳng nha hoàn, tiền tiêu hàng tháng cùng lắm là được hai đồng, nhưng nhị đẳng nha hoàn được năm đồng, trong chuyện này khác biệt rất lớn. Hai nàng vào cùng lúc, không nghĩ tới nhanh như vậy Thuần Nhi được thăng thành nhị đẳng nha hoàn, không khỏi có chút ủy khuất. Hạ Thụy Hi không để ý tới nàng liếc mắt một cái, “Các ngươi lui ra đi. Tối nay không cần gác đêm.” Thuần Lương hai người nhẹ nhàng thổi tắt đèn lui ra ngoài, trở lại trong phòng nhỏ của mình, Lương Nhi đem điểm tâm còn lại đưa cho Thuần Nhi: “Thuần tỷ tỷ, chúc mừng ngươi.” Nước mắt di chuyển trong tròng mắt. Thuần Nhi thấy điểm tâm vẫn còn thừa lại những hai phần ba, liền phân đều thành hai nửa đưa cho Lương Nhi: “Ăn thêm chút nữa đi.” Lương Nhi nói : “Nhị đẳng nha hoàn không phải nên ăn nhiều hơn tam đẳng nha hoàn một chút sao? Tiểu thư thích ngươi, không thích ta.” Thuần Nhi cười rộ lên: “Tiểu thư đối xử với chúng ta là ngang nhau. Ngươi không biết ngươi đã làm sai ở chỗ nào? Vì cái gì tiểu thư không để ý tới ngươi?” Lương Nhi nháy nháy mắt: “Ta quả thật không biết. Vì cái gì nàng một khắc trước còn nhìn ta cười, thưởng cho ta đồ ăn, liền ngay sau đó không thèm để ý đến ta.” “Ngươi đi hỏi nàng nha.” “Ta không dám. Bọn họ sau lưng đều nói nàng vô cũng lợi hại, trước kia thường xuyên trách mắng Uyển Nhi tỷ. Bất quá, Uyển Nhi tỷ cũng rất hung dữ nha, ta sợ nàng.” Lương Nhi tới gần Thuần Nhi ngáp một cái: “Nơi này so với nhà của ta tốt hơn nhiều, được ăn no, được mặc ấm, việc cũng không nhiều, chẳng qua ta nhớ… mẹ và đệ đệ thôi.” Thuần nhi cùng nàng kéo chăn lên:”Tiểu thư thật ra là người tốt. Ngươi sau này không cần cùng bọn họ xuyên tạc luyên thuyên, bọn hắn nói bọn họ, ngươi nghe cũng như không nghe.” Lương Nhi nhắm mắt lại cười nói: “ý của ta chính là. Bọn hắn nói cái gì, ta thay tiểu thư nghe, không phải cũng rất tốt sao? Biết nhiều hơn một ít chuyện cũng không tồi.” Thuần Nhi sửng sốt, thở dài, thổi tắt đèn: “Ngủ đi.” Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Thụy Hi liền canh giữ ở trước phòng hai vợ chồng Hạ lão gia. Nghe thấy Hạ phu nhân ở trong phòng gọi Chân nhi, nàng nhận lấy đò rửa mặt trong tay Chân Nhi, tự tay bưng vào. Hạ phu nhân vừa nhìn thấy nàng, nhíu mày, không nói gì. Hạ lão gia thật ra ý cực kỳ thích nữ nhi tự tay hầu hạ. Hạ Thụy Hi cũng không nói chuyện Âu gia, theo hầu hạ hai người rửa mặt đến dùng cơm, tỏ ra tận tâm tận lực. Sau khi dùng điểm tâm cũng không trở về phòng nghỉ ngơi, đi theo bên người Hạ phu nhân chạy trước chạy sau , học quản lý sổ sách, còn chủ động đi xuống phòng bếp làm một bữa ăn sáng. Nàng vốn có căn bản, người thời đại này còn xa mới có thể so sánh, có một số việc cách nhìn cùng phương thức xử lý cũng vượt ngoài năng lực của thân thể cùng tuổi tác này. Hạ phu nhân nhìn xem, trong lòng rất là vừa lòng, lại không nói ra, ngược lại sai khiến nàng làm việc gấp bội. Lại để cho nàng đi theo chính mình học kĩ thuật thêu thùa một canh giờ, khảo sát văn thơ của nàng, đối với hai mặt này, tuy rằng không phải rất hài lòng, nhưng từ đó có thể thấy so với trước kia tốt hơn nhiều lắm. Trong lòng quyết định chủ ý, cần nhân cơ hội này sửa đổi tính tình nàng một phen thật tốt. Hạ Thụy Hi buổi tối trở lại trong phòng, đã là mệt đến xương sống thắt lưng và chân đều đau, Thuần Nhi đi ra ngoài chuẩn bị nước nóng cho nàng, Lương Nhi thì ân cần chạy tới nắm vai bóp chân. Thấy nàng thần sắc thả lỏng, liền cười nói: “Tiểu thư tối hôm qua thưởng điểm tâm thật sự ăn rất ngon, nô tì chưa từng có nếm qua đò ăn ngon như vậy.” Hạ Thụy Hi “ừ” một tiếng. Lương trẻ lại nói: “Tối hôm qua tiểu thư khen tặng Thuần Nhi tỷ tỷ, nô tì còn cảm thấy thực ủy khuất. Sau lại nghe Thuần Nhi tỷ tỷ nói, mới biết mình sai ở nơi nào.” Hạ Thụy Hi nghe thấy ý bóng gió trong lời nói của nàng, chỉ là vì đem muốn dẫn dắt vào đề thăng chức nhị đẳng nha hoàn, trong lòng âm thầm buồn cười, “Ngươi sai ở nơi nào?” Lương Nhi quỳ đi xuống nói : “Nô tì ở đây chỉ là một kẻ nhỏ bé, cũng quen rồi, kiến thức hạn hẹp. Nô tì tất cả đều là do chủ nhân ban cho, lại chỉ lo làm thế nào có lợi, nhưng không biết việc chính là lòng trung thành. Chủ nhân thích, là có người dùng được, là một người bình thường, không thích nuôi người ăn không ngồi rồi. Tiểu thư, không biết nô tì nói vậy có đúng không?” “Ừ. Vậy ngươi muốn theo ta, ngươi suy nghĩ tính toán như thế nào để trở thành một người hữu dụng?” Hạ Thụy Hi mắt nhìn thấy biểu tình sinh động của Lương Nhi, hiện tại bắt đầu xem năng lực của nàng. Thuần Lương hai nha hoàn này, chính là Hạ phu nhân lựa chọn khắt khe tuyển tới, nàng đối với Hạ phu nhân ánh mắt vẫn nang thêm vài phần hi vọng. Lương trẻ cũng không trực tiếp trả lời, cười nói: “Nô tì hôm qua bị Thuần Nhi tỷ tỷ mắng.” “Chửi, mắng ngươi cái gì?” “Nô tì nghe người ta rảnh rỗi nói chuyện phiếm, Thuần Nhi tỷ tỷ nói, từ nay nô tì không được nghe người ta xuyên tạc luyên thuyên, nghe cũng như không nghe.” “Ừ. Nàng nói không sai. Cái đó gọi là nói dài nói dai thành ra nói dại.” “Chính là nô tì còn có ý khác. Làm chủ tử, cần mắt nhìn tám hướng tai nghe tứ phương, như vậy mới có thể quản gia thật tốt nha! Nhưng thời gian của chủ nhân quý giá, tự nhiên không có khả năng làm được, cho nên, nô tì nguyện ý làm tai mắt của chủ nhân.” Lương Nhi câu sau nói nhỏ cơ hồ không nghe được, nói xong cũng trộm xem sắc mặt Hạ Thụy Hi . Hạ Thụy Hi mỉm cười: “Trong nhà ngươi nguyên lai là làm cái gì?” “Cha nô tì làm môi giới trung gian cho người ta. Sau này bệnh dịch lưu hành, phụ thân không còn, đệ đệ bị bệnh không có tiền khám, mẹ ta không có biện pháp, chợt nghe lời Đại bá mẫu ta, đem ta bán đi.” Hạ Thụy Hi biết cổ đại giao thông, thông tin không phát triển, đa số người buôn bán đều cần một người trung gian đến giới thiệu, sau khi việc buôn bán hoàn thành, người trung gian ở giữa lấy tiền hoa hồng. Làm người trung gian, đa số đều chính mình không phải bỏ vốn, chỉ phải qua lại bôn ba,vất vả kiếm chút lợi nhuận, tài giỏi thì mới sống được, vẫn là cần có chút bản lãnh thật sự, trong đó nhìn sắc mặt lựa lời nói chính là việc tối quan trọng. Lương Nhi là con gái người trung gian, mưa dầm thấm đất, biết cách khác lấy lòng chủ nhân cũng không có gì là kì quái. Hạ Thụy Hi đang nâng nâng tay, Lương Nhi liền biết nàng cần gì, lập tức đưa lên một chén trà nóng, tha thiết mong chờ nàng trả lời. Hạ Thụy Hi đoán, Lương Nhi này, bề ngoài nhìn quê mùa, hình như là một người tùy tiện tiện, nha đầu tham ăn nhát gan, kỳ thật trong nội tâm so với ai khác đều lợi hại hơn. Nhưng lời Lương Nhi vừa nói, quả thật nói trúng tim đen của nàng, bất kể là ở cổ đại hay là hiện đại, cũng cần phải nắm giữ được tin tức riêng. Lương Nhi như vậy, nếu dùng thật tốt, liền là một nhân tài, dùng không tốt, sẽ khiến nhà cửa không yên. Hạ Thụy Hi chậm rãi uống trà, mới nói: “Ngươi nói có chút đạo lý. Bất quá, ta cần nói cho ngươi biết, ở chỗ này làm việc cho ta, trước hết phải là, làm tốt các chuyện trong phòng mình, đây là bổn phận của ngươi. Còn lại, ngươi có thể mang theo cái lỗ tai đi nghe, nhưng không thể mang theo miệng đi khắp nơi nói lung tung. Ta cần ngươi mở miệng đúng lúc, ngươi lại phải biết nên nói như thế nào, ngươi hiểu không?” “Nô tì biết.” Lương Nhi vui sướng nhìn Hạ Thụy Hi, chỉ chờ trong miệng nàng trong lời nói nói ra câu đề bạt nàng làm Nhị đẳng nha hoàn, ai ngờ Hạ Thụy Hi rốt cuộc không nói đoạn dưới, không khỏi thất vọng vạn phần. Vài lần không chịu nổi muốn làm lung tung việc ở trong tay, đều nhịn xuống. Hạ Thụy Hi thu hết vào trong mắt, trong lòng đều có chủ ý. Ngày thứ hai, Hạ Thụy Hi vẫn từ sớm đã đi qua phòng chính hầu hạ vợ chồng Hạ lão gia thức dậy dùng điểm tâm, bắt đầu hết thảy hoạt động như ngày hôm qua.Hạ Thụy Bội vài lần châm chọc nàng, nàng cũng là mỉm cười đối diện, hiện rõ vô cùng khoan dung độ lượng, thấy Hạ phu nhân cau mày. Trở lại trong phòng, Uyển Nhi cắn nhằn liên miên nói cho nàng biết, Lương Nhi không có việc gì làm liền hướng chạy ra ngoài viện, là một người không an phận, còn Thuần Nhi, luôn nhìn về nơi nào đó ngẩn người, kêu nàng làm việc gì cũng không chú tâm, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Có phải nên đưa để Lệ Nương dạy dỗ máy ngày rồi cho quay trở về, nếu không, trong phú này nha hoàn đều nghĩ, làm nhị đẳng nha hoàn lại tốt như vậy. Uyển Nhi thấy mình nói nửa ngày, Hạ Thụy Hi chỉ thản nhiên lên tiếng, trong lòng hơi có chút tư vị không đúng. Chắc có lẽ Hạ Thụy Hi còn hận nàng việc không chịu nói ra nguyên lai chuyện kia, muốn cầu xin lại không biết bắt đầu từ đâu, hiển nhiên Thuần Lương hai người này quan hệ với Hạ Thụy Hi ngày càng thân mật, trong lòng lại càng ghen ghét hai cái nha đầu Thuần Lương này, muốn tìm một cơ hội đem hai người này tách ra. Ngày thứ bảy, Hạ Thụy Hi vội vàng làm xong việc, đang muốn cáo từ trở về phòng, Hạ lão gia rốt cục mở kim khẩu, bảo nàng lưu lại nói chuyện. Hạ Thụy Hi tim đập thình thịch, không biết vận mệnh gì đang chờ đợi chính mình. Tiết mục vừa khóc vừa đòi thắt cổ, nàng diễn không đến, cũng sợ phản tác dụng. Chỉ có thể dùng khổ nhục kế như vậy, tranh thủ một chút tình cảm thương tiếc của Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân. Hạ lão gia nói : “Ngươi đã nhiều ngày vô cùng cố gắng, so với trước kia tính tình tốt lên rất nhiều. Đây mới là tiểu thư Hạ gia chúng ta bồi dưỡng, sau này cần duy trì. Sau này tới nhà chồng, ngươi có tiền đồ, ta và nương ngươi mới được mở mày mở mặt.” Hạ Thụy Hi nhẹ giọng nói: “Cha cùng nương dạy bảo, nữ nhi đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng mà có một yêu cầu quá đáng, xin phụ thân cùng mẫu thân cấp cho một cơ hội.” Hạ phu nhân rõ ràng nói : “Nếu là muốn từ chối chuyện của Âu gia kia, cũng đừng có nhắc lại. Không cần lãng phí vô ích, cũng không phải hi vọng hão huyền.” Hạ Thụy Hi tâm trạng từ từ rớt xuống đất, khiến nàng thấy khó chịu như hụt hơi. Nàng cố gắng đã nhiều ngày, chẳng lẽ thật sự không thể có nổi nửa điểm vãn hồi đường sống sao?