Một khu nhà cao cấp trông như một tòa cung điện thế kỉ trước, toát ra màu đen thần bí, không khí nghiêm trang làm cho người ta không thể nào hô hấp bình thường được, ngay cả không khí giống như đang lưu chuyển chậm lại. Khí hậu và phong cảnh nơi đây có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, cảnh sắc tao nhã làm thanh tịnh lòng người. Cảnh vật xung quanh không nhiễm chút hạt bụi, ngay cả sàn nhà cũng sáng loáng, có thể thấy chủ nhân yêu cầu rất cao với khung cảnh của tòa nhà này. Ngoài cửa lớn là một cánh cổng sắt thông với một lối đi dài, hai bên là mười mấy tên bảo vệ, tất cả đều đang đứng thẳng tắp, tinh thần phấn chấn, giống như đang nghênh đón một người nào đó. Cánh cửa sắt ngoài lối đi dài cấp tốc mở ra để cho một chiếc xe thể thao hiệu Bugatti cao cấp chạy vào, đánh cua một góc cực đẹp và dừng lại dưới cầu thang trước cửa lớn của khu nhà cao cấp. Khi xe dừng lại, bảo vệ đứng ở hai bên liền khom người cúi chào, cung kính nghênh đón người trên xe xuống. Phong Khải Trạch đeo kính đen, người mặc áo da, từ trên xe bước xuống, sau đó gỡ mắt kính ra, lộ ra đôi mắt Dạ Ưng (cú mèo) câu hồn người, ngạo khí giữa hai chân mày không hiển mà lộ, giống như một bá chủ không ai sánh bằng, anh giống như viên trân châu màu đen, cho dù ở trong bóng đêm cũng không thể nào che đậy được ánh sáng của nó. Sự xuất hiện của anh, khiến không khí càng căng thẳng giống như có một tản băng chợt đè xuống, đông cứng tất cả lại. “Thiếu gia.” Người hai bên trăm miệng một lời cùng hô lên, không dám có chút lơi lỏng. Lúc này, Đường Phi từ bên trong nhanh chóng đi ra nhìn người trước mắt, cười vui vẻ: “Rốt cuộc cậu cũng trở về, Phong tiên sinh đang đợi cậu.” Mới vừa rồi Phong đại thiếu gia trực tiếp gọi điện thoại cho hắn, hắn còn tưởng rằng anh không trở về chứ, không ngờ lại đến. Chỉ cần trở về là tốt rồi. “Tôi biết rồi.” Phong Khải Trạch dùng giọng nói cực kì lạnh lùng thốt ra ba chữ tựa như bố thí, sau đó sải bước đi vào bên trong. Trong đại sảnh lộng lẫy, tổng cộng có ba người ngồi, một là Phong Gia Vinh, một là Đới Phương Dung, còn một là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, rất đoan trang ngồi ở đó, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra được đó là một cô gái con nhà danh gia. Từ trước đến giờ Phong gia rất ít khi có khách, hôm nay lại có một cô gái xa lạ xuất hiện, chắc chắn không đơn giản. “Ba, sao ông lại muốn tôi trở về nhanh vậy, có chuyện gì thế?” Phong Khải Trạch không chào hỏi những người có mặt ở đây, đi vào đại sảnh liền trực tiếp ngồi xuống, lạnh lùng đặt câu hỏi, hoàn toàn không nhìn những người xung quanh. Thái độ của anh như vậy, khiến Phong Gia Vinh rất giận dữ, liền dạy dỗ anh: “Mày không thấy ở đây có khách sao, ngay cả câu chào hỏi cũng không có, cho ra nước ngoài đi học nhiều năm như vậy, mày học được cái gì hả?” “Đó là khách của ông, không phải của tôi, không cần thiết phải chào hỏi cô ta.” “Mày_____” Quả thật Phong Gia Vinh tức giận đến nổ tung, Đới Phương Dung cảm thấy chuyện không ổn, vội vàng khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi, khó khăn lắm Khải Trạch mới trở về một lần, hai cha con các người đừng gây nhau nữa. Khải Trạch, để dì giới thiệu với con một chút, đây là thiên kim của Đổng Sự Trưởng tập đoàn Hồng Thị, Hồng Thi Na, khi còn bé các con đã gặp nhau rồi, có còn nhớ không?” Hồng Thi Na lễ phép gật đầu một cái, dịu dàng nói: “Khải Trạch, em là Thi Na, anh còn nhớ không?” “Không nhớ.” Phong Khải Trạch không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cho cô đáp án. Hồng Thi Na, anh thật sự không có chút ấn tượng, trong đầu của anh chỉ nhớ có một người phụ nữ khác phái là Tạ Thiên Ngưng, còn lại đều không nhớ. Không nhớ____ đáp án thật dứt khoát, dứt khoát đến đả thương người khác. Hồng Thi Na khổ sở cúi đầu, thấy lòng mình quặng đau. Một năm kia, lúc anh mười ba tuổi, cô chín tuổi, bọn họ gặp mặt trong một buổi tiệc sinh nhật. Lúc đó anh là một người lạnh lùng, không nghĩ tới mười sáu năm sau, anh lại lạnh như tảng băng như vậy. Chỉ là mười sáu năm sau anh lại là người rất quyết đoán, sức quyến rũ vô cùng.