Phong Khải Trạch ngồi bất động, mặc cho Tạ Thiên Ngưng khóc ở trong ngực của anh, cuối cùng không kiềm chế được vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt trên lưng của cô, muốn cho cô cảm nhận được tình cảm ấm áp được người khác che chở. Anh không muốn nhìn thấy cô khóc, nhưng mà anh biết chỉ có khóc mới làm cho lòng cô dễ chịu hơn, cho nên anh chỉ có thể cho cô mượn bờ vai mình, để cho cô có thể yên lòng dựa vào đó mà khóc. Sau khi khóc xong, anh hi vọng cô có thể quên hết những chuyện đó, tốt nhất là quên hết chuyện của Ôn Thiếu Hoa đi. Tạ Thiên Ngưng khóc một hồi lâu, đến khi ướt đẫm cả bả vai của Phong Khải Trạch, đột nhiên cảm thấy chuyện này không ổn lắm, vì vậy lập tức rời khỏi lồng ngực của anh, không khóc nữa liền tức giận hỏi: "Anh thừa dịp muốn chiếm tiện nghi của tôi hả?" Người đàn ông này thật kỳ quái, mới bắt đầu thì lạnh lùng như núi băng, giờ đột nhiên nhiệt tình như lửa, hơn nữa còn đột nhiên chuyển thành như vậy, trong đó không có gì kỳ lạ chứ. Nếu như anh không bị bệnh thần kinh, thì chính là có ý đồ khác. "Cầu xin em hãy suy nghĩ logic thêm có được không, là em nhào vào trong ngực anh mà, tự nhiên giờ lại nói anh chiếm tiện nghi của em, thật không biết trong đầu của em chứa những gì nữa?" Yêu một cô gái không đủ thông minh, có được tính là đau khổ hay không? Nếu quả thật đây là một loại thống khổ, vậy anh cũng đành phải nhận. "Phong tiên sinh, tại sao đột nhiên anh đối xử tốt với tôi như vậy?" Cô nghiêm túc hỏi, trong mắt mang theo cảnh giác, giống như đề phòng kẻ xấu nào đó. Thấy vào ánh mắt của cô, Phong Khải Trạch hơi buồn bực, trong lòng hờn dỗi mà không thể bộc phát ra được. Vì vậy liền hít sâu vào, để cho bản thân mình bình tĩnh lại một chút, sau đó làm bộ dạng ma quỷ, nghiêng người kề sát vào mặt cô, cười tà nói: "Bởi vì cuộc đời này của em nhất định phải làm người phụ nữ của anh, là người phụ nữ duy nhất của anh. Hơn nữa mạng của em là do anh cứu, cho nên từ bây giờ trở đi toàn bộ mọi thứ của em đều do anh quyết định, không được lệnh của anh thì em không được phép lấy mạng mình ra đùa giỡn." "Hả ——" Cái gì với cái gì? Sao mạng của cô lại là anh cứu? Chẳng lẽ —— "Người cứu tôi không phải là anh chứ?" Mẹ ơi, nếu người cứu cô là anh, vậy người hôn cô và cho cô không khí ở dưới sông lại là anh sao? "Chính là tại hạ." Phong Khải Trạch cười đắc ý, nhíu mày trả lời. "Con gặp phiền toái rồi." Cô vỗ tay lên trán mình, tốt nhất là im lặng với sự thật này. Nói cả buổi, thì ra người cứu cô lại là anh. Thấy dáng vẻ đáng yêu khi tức giận của cô, anh không nhịn được bật cười, nhưng nghĩ tới chuyện cô vì một tên đàn ông khác đi tự sát, phiền muội trong lòng lại dâng lên, không vui hỏi: "Vì người đàn ông phản bội đã vứt bỏ em mà đi tự sát, như vậy có đáng không?" Tạ Thiên Ngưng đang ảo não, chợt nghe những lời này, lửa giận dâng cao, rống to hỏi ngược lại: "Ai nói tôi vì một kẻ phản bội vứt bỏ mình mà đi tự sát chứ?" Mới vừa rồi Ôn Thiếu Hoa nói cô lấy cái chết ra uy hiếp. Giờ người đàn ông này lại nói cô đi tự sát. Bọn đàn ông này đều bị bệnh hết rồi. "Nếu như không phải, vậy tại sao em lại nhảy xuống sông?" Phong Khải Trạch cũng rất tức giận, giận cô vì người đàn ông như vậy mà không quý trọng sinh mạng của mình, liền tranh cãi với cô. Bây giờ trong lòng anh cũng rất khó chịu. "Không phải tôi nhảy xuống sông, mà là tôi không cẩn thận bị ngã xuống sông, đã hiểu chưa đầu heo." Cô không phục liền rống to giải thích, quá giận dữ nên lúc nói chuyện đều phun ra nước bọt văng vào mặt của đối phương. Cô không cho phép người khác hiểu lầm chuyện cô rơi xuống sông là đi tự sát, bởi vì cô muốn nói cho người đời biết, cái tên Ôn Thiếu Hoa kia không xứng để cô phải đi tìm cái chết.