Sau khi tan ca, Tạ Thiên Ngưng bắt xe tới chỗ Ôn gia, Ôn Minh đứng ở ngoài cửa chờ cô, vừa nhìn thấy cô bắt xe đến, hơn nữa khi bước xuống chân đi có chút khó khăn, trong lòng không ngừng đau lòng, đi qua thật nhanh, lo lắng hỏi: "Thiên Ngưng, chân con bị sao vậy, sao chân đi khập khiễng như vậy chứ?" Lúc trước cô đều tự đi bằng xe điện ngầm tới, nhưng hôm nay lại bắt xe, không lẽ chỉ vì chân bị thương thôi sao? "Không có gì, chẳng qua do không cẩn thận nên bị ngã, không cần quá lo lắng" Cô cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, cố làm cho bước đi của mình trông thật bình thường. Mặc dù vậy, cô vẫn còn đi cà nhắc. "Đứa ngốc này, sao không biết chăm sóc bản thân mình cho tốt chứ? Mau vào đi, lát nữa có thể ăn cơm rồi". "Dạ". Sau khi đi vào cổng, Lâm Thục Phân lập tức đi ra nghênh đón Tạ Thiên Ngưng, tay bà nắm lấy tay cô, thân thiện hỏi: "Thiên Ngưng à, cuối cùng cháu đã tới, làm sao lại để mình bị thương vậy chứ?". "Mấy hôm trước do cháu không cẩn thận nên bị vấp té, nhưng bây giờ đã không sao rồi". Bác Ôn cùng bác gái Lâm luôn rất nhiệt tình, làm cô rất cảm động, nếu như bọn họ là ba mẹ thì tốt biết mấy. Chỉ tiếc rằng sau này cô không thể đến đây thường xuyên, thậm chí chắc sẽ không còn trở lại. Sau khi giải quyết xong hôn ước của cô với Ôn Thiếu Hoa, cô sẽ không bao giờ đến nơi này nữa Tạ Thiên Ngưng nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Ôn Thiếu Hoa, trong lòng cảm thấy rối rắm, không biết phải sắp xếp như thế nào. Thiếu Hoa vắng mặt, làm cho cô cảm thấy rất mất mác. Nhưng hắn không có ở đây, cô cũng không cần phải đối mặt nhiều chuyện. Lâm Thục Phân biết cô đang tìm gì, liền kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, cố khuyên cô một phen: "Thiên Ngưng à, bác biết cháu và Thiếu Hoa đã hủy bỏ hôn ước, bác cũng biết cháu thích Thiếu Hoa rất nhiều, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu hai người cứ ép buộc sống bên nhau, nhất định sẽ không có hạnh phúc. Cháu là một cô gái tốt, bác tin rằng sau này cháu sẽ tìm được một người tốt. Bác vẫn sẽ đối xử với cháu như con gái của mình, trước kia thế nào thì bây giờ và tương lai cũng vậy. Bác hy vọng cháu không nên bởi vì Thiếu Hoa hủy bỏ hôn ước, mà không còn cần đến bác gái và bác Ôn nữa". Lúc này nghe hết một trận giảng đạo, Tạ Thiên Ngưng hít thở sâu vào cố gắng cười vui vẻ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười trả lời: "Bác gái, bác yên tâm đi, dù cháu và Thiếu Hoa không có kết hôn, cháu vẫn không quên hai bác đâu. Mấy hôm nay cháu đã suy nghĩ rất nhiều và cũng đã thông suốt, nếu Thiếu Hoa không thích cháu, mà cháu cứ cố bám lấy anh ấy, sẽ gây ra bi kịch cho cả ba người". "Thiên Ngưng. Cháu có thể nghĩ như vậy, bác rất an tâm. Cháu đứng là đứa bé hiểu chuyện, Thiếu Hoa thật không có mắt nhìn, mới để mất đi cháu, đó chính là thiệt hại của nó" Ôn Minh cũng nói ra cảm xúc của mình, về chuyện hủy bỏ đính hôn chỉ có thể cố gắng chấp nhận nó. Kỳ thực ông không muốn hôn ước này bị hủy bỏ. Tiếc rằng chuyện này, không thể ép buộc được. "Bác Ôn, bác gái Lâm, hai bác vĩnh viễn là bậc trưởng bối mà cháu yêu quí nhất, cháu sẽ cố gắng đi tìm hạnh phúc của riêng mình, có lẽ đến ngày đám cưới của Thiếu Hoa và Minh San, cháu sẽ dẫn bạn trai mới của mình tham dự lễ cưới đó". Đầu Tạ Thiên Ngưng dựa vào trên bả vai của Lâm Thục Phân, tựa như đứa con gái đang muốn làm nũng. Khi còn bé, cô luôn đều tìm mẹ để làm nũng, nhưng về sau tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi. Lâm Thục Phân hiền hòa vỗ vỗ đầu của cô, nuông chiều nói: "Phải chi cháu là con gái của bác, thật sự tốt biết bao". "Vậy hãy để cháu làm con gái của bác đi". "Được được được lắm". Lúc này, bỗng nhiên có người đẩy cửa đi vào. Mọi người đều đưa mắt nhìn qua, thấy người trở về, vẻ mặt liền xìu xuống. Ôn Thiếu Hoa mở cửa dẫn theo Tạ Minh San đi vào, phát hiện Tạ Thiên Ngưng ở đây, nhất thời lúng túng dừng lại ở cửa, không biết nên nói gì cho tốt. Hắn không biết hôm nay Tạ Thiên Ngưng sẽ đến, nên mới dẫn theo Tạ Minh San tới.