Phong Khải Trạch đem mọi chuyện kể rõ ra cho người nghe, mọi người nghe liền hưng phấn, vẫn cảm thấy có chút hả hê, hận không thể chạy đến xem tình cảnh hiện tại của Hồng Thi Na? Hồng Thi Na bị treo ngược giữa không trung cả một đêm, cho đến tản sáng có người đi qua đường nhìn thấy cô, sau đó liền đến cứu cô, rồi đến chỗ phòng sắt cứu những người trong đó ra. Hồng Thiên Phương vừa ra khỏi phòng sắt, vội vàng đi tìm con gái, giải thích rõ cho cô biết, "Thi Na, những lời tối hôm qua cha nói đều không phải sự thật, cha đã đánh cuộc Phong Khải Trạch sẽ không dám giết con, thật ra cha rất yêu con." "Đánh cuộc, thì ra ông đem tánh mạng của tôi ra đánh cuộc." Hồng Thi Na bị treo cả một đêm, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, nhất là ánh mắt kia, ngoại trừ oán hận không còn gì cả, tuy nhiên ánh mắt oán hận này lại không phải đối với người khác, mà là cha của mình. Bị treo cả một đêm, hơn nữa còn bị treo ngược ở giữa không trung cả đêm, cô vừa lo lắng mình sẽ té xuống, lại vừa nghĩ đến những lời cha của mình nói, mỗi một lần nghĩ, cô càng tăng thêm một phần oán hận, hiện tại ngoại trừ hận thù, cô chẳng còn gì cả, mà buồn cười nhất là cô không còn hận Phong Khải Trạch, trái lại còn cảm kích anh, nếu như không phải anh hành xử cực đoan, sợ rằng cả đời cô cũng không biết địa vị của mình trong lòng cha cô lại thua kém tiền bạc. Cô không thể tiếp nhận Phong Khải Trạch xem Tạ Thiên Ngưng còn quan trọng hơn cô, cho nên cô mới không ngừng cố gắng đoạt lại, kết quả đến cuối cùng mới biết, người vẫn luôn nói yêu thương cô, cư nhiên xem tiền còn quan trọng hơn cả tính mạng của cô. Đây hết thảy cũng quá buồn cười, buồn cười đến mức khiến lòng phải quặng đau. Hồng Thiên Phương không ngờ tói hận ý của Hồng Thi Nalạimãnh liệt thế, đành phải ra sức giải thích giúp chính mình, giảm đi oán hận trong cô, "Thi Na, cha biết những lời hôm qua của cha đã đả thương con rất nhiều, nhưng tất cả đều không phải sự thật, cha chỉ nói để Phong Khải Trạch nghe, để nó nghĩ con ở trong lòng cha không hề quan trọng, như vậy nó sẽ thả con ra. Và sự thật chứng minh, cha đã thắng, hiện tại không chỉ con không sao, gia sản Hồng gia đã được bảo vệ, không phải sao?" "Thắng cuộc, trận cá cuộc này ông lấy tánh mạng của tôi ra cược , lỡ ông đánh cuộc thua thì sao?" . "Hiện tại đã thắng, không phải sao?" "Tôi đang nói lỡ như, chẳng lẽ trước khi ông đặt cược, đã xác định mình sẽ thắng sao? Nếu thua, tôi bị té từ trên cao xuống tan xương nát thịt thì sao, ông có nghĩ đến chuyện mình thua cuộc chưa?" Hồng Thi Na càng nói càng tức giận, càng không thể nào tha thứ cha mình. Bất kể ông viện cớ gì, thì ông đã bằng lòng lấy tánh mạng của cô ra cược, chứng minh ông vẫn không yêu cô nhiều, ở trong lòng ông, quả nhiên tiền là quan trọng nhất. "Thi Na, hiện tại hiển nhiên đã thắng, con không cần suy nghĩ nhiều như vậy, có được hay không?" "Tôi bị treo cả đêm, ông có biết một đêm này tôi nghĩ gì không? Mỗi một phút, mỗi một giây, ta đều ở trên bờ sinh tử, ngay cả khép hờ con mắt tôi cũng không dám, chỉ sợ mình sẽ rơi xuống, lỡ như sợi giây trói đứt, vậy tôi chỉ còn một con đường chết, ông có nghĩ đến kết quả này chưa?" "Hết thảy đều đã qua, đừng nghĩ đến chuyện này nữa." "Chuyện đã là quá khứ, nhưng trong lòng của tôi đã lưu lại vết sẹo không thể xóa nhòa, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ông, tôi mãi mãi sẽ không quên, chỉ vì tiền tài mà ông lấy sinh mệnh tôi ra đánh cuộc, ông và Phong Gia Vinh không có gì khác nhau." "Thi Na, vì sao con có thể nghĩ như vậy, cha vì con và anh trai con, đã hy sinh bao nhiêu thứ, chẳng lẽ các con còn không thấy sao? Lúc đầu con bắt Tạ Thiên Ngưng, thiếu chút nữa phải đi ngồi tù, cũng là cha cứu con, con phải rõ chứ. Nếu như tối hôm qua đáp ứng Phong Khải Trạch,con có biết Hồng gia chúng ta sẽ rơi vào tình trạng thế nào không, đó là vĩnh viễn không thể đứng dậy, con có biết không? Con đừng có tùy hứng nữa, có được không?" Hồng Thiên Phương mãnh liệtphản bác, càng nói càng tức giận, tức vì con gái của mình lại chẳng hiểu nổi khó khăn của mình. "Tôi không biết, tôi chỉ biết, trong lòng ông, tôi không quan trọng bằng tiền, không chỉ có tôi, cả anh hai nữa, nếu thực lòng ông muốn mau chóng cứu anh hai ra, thì lúc Phong Gia Vinh yêu cầu ông lấy tài sản Hồng Gia ra trao đổi thì ông hẳn không chút do dự đã đồng ý rồi, nhưng ông lại không bằng lòng, bất kể là lý do gì thì vẫn không thể che đậy được tiền bạc trong lòng ông còn quan trọng hơn chúng tôi." "Không phải như thế, cha chỉ muốn đem giảm nguy hại đến mức thấp nhất, chứ không phải đem tiền ra so sánh với các con xem cái nào quan trọng hơn." "Giảm tổn hại đến mức thấp nhất, nói sao thật dễ nghe, có muốn không tôi đem ông treo ngược ở lầu dưới, sau đó cùng người khác làm giao dịch tới cứu ông, khi người kia lựa chọn không cứu ông, ông sẽ có cảm nhận thế nào?" "Cha đã nói, những lời này đều là giả, cha chỉ đánh cuộc Phong Khải Trạch sẽ không dám giết con." "Tôi cũng đã nói, nếu ông đánh cuộc thua thì sao?" "Thi Na, con đừng nói lỡ như gì nữa được không, nếu giờ đã không sao, sao chúng ta không quên chuyện này đi chứ?" "Thật xin lỗi, tôi không quên được, tôi vĩnh viễn cũng không quên được cảm giác sợ hãi của tối hôm qua, vĩnh viễn cũng không quên được mỗi một câu ông nói, bất kể là thật hay giả, những lời này đã tổn thương đến tôi, làm tôi không cách nào quên, cả đời cũng không thể." Bất kể Hồng Thiên Phương nói thế nào, Hồng Thi Na vẫn không chịu tha thứ cho ông, ánh mắt vẫn luôn sắc bén như vậy. Sau khi nghỉ ngơi được một chút, tứ chi liền có chút sức lực, tiếp đó liền rời đi không hề lưu lại nữa, trong lòng nghĩ xem kế tiếp mình phải làm gì? Cô muốn rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không trở về nữa, bởi vì cô không muốn gặp lại những người tại nơi này, nhất là Hồng Thiên Phương, ngoài miệng nói yêu thương cô, thật ra thì trong lòng căn bản không hề yêu cô, nhưng mà một người muốn ra bên ngoài phát triển, tiền không thể thiếu được, cho nên cô phải mau chóng lấy được thật nhiều tiền. Hồng Thiên Phương nhìn bóng lưng con gái rời đi, lấy tay vỗ trán của mình một cái, bất đắc dĩ vừa lo vừa buồn, căn bản không biết nên nói gì cho phải. Rõ ràng thắng cuộc là một chuyện tốt, sao lại cảm thấy chuyện càng loạn hơn, con gái ông từ trước đến nay khá hiểu chuyện, lại khá thông minh, ắt hẳn phải hiểu rõ nổi khổ tâm vào tối hôm qua của ông chứ, sao phản ứng của nó lại khác xa với suy nghĩ của ông chứ? Chả lẽ nó cần thời gian để tiếp thu, có lẽ mấy ngày nữa sẽ bình thường lại thôi. Sau đó 15 người bị giam chung với Hồng Thiên Phương, thấy Hồng Thi Na rời đi, lo lắng những thiệt hại của mình sẽ thành công cốc, lập tức hướng Hồng Thiên Phương đòi tiền, "Ông Hồng, thù lao của chúng ta đâu, cả chuyện ông nói sẽ bồi thường tổn thất nữa? Đừng quên, Phong Khải Trạch đều đã ném hết điện thoại của chúng tôi, mà ông đã nói sẽ bồi thường chúng ta đó." Hồng Thiên Phương đang rầu rỉ chuyện con gái, vừa nghe đến những người đòi tiền ông, còn nhắc đến chuyện thất bại, tâm tình không tốt, liền rống to nói, "Đòi tiền sao, chuyện còn chưa giải quyết xong, không có tiền đâu." Lời này đã chọc giận tất cả mọi người, không còn ôn hòa nói chuyện nữa, mà là nghiêm nghị chất vấn: "Ông Hồng, lời này rất không có lương tâm đó, anh em chúng tôi đã mạo hiểm vì giúp ông làm nhiều chuyện xém phải đi tù, ông lại nói không có tiền, ông không cảm thấy rất quá đáng sao?" "Ai kêu các người không giải quyết xong chuyện này, mục đích của tôi còn chưa đạt tới, cho nên các người cũng đừng mong nhận được một đồng nào." "Ông Hồng, đó là mục đích của ông không có đạt thành, còn chúng tôi chỉ lo chuyện bắt giam người, chúng tôi chẳng qua chỉ làm theo lời ông nói thôi, thế thì chúng tôi có lỗi gì?" "Bất kể các người có lỗi gì, tóm lại mục đích của tôi chưa đạt được, một đồng cũng không cho các người." Mười lăm người lần này rất tức giận, bao vây lấy Hồng Thiên Phương, không để cho ông đi, uy hiếp ông giao tiền, "Hồng Thiên Phương, hôm nay nếu ông không giao thù lao cho chúng tôi, chúng tôi liền đánh ông thành tàn phế, sau đó đến đồn cảnh sát tố cáo chuyện của ông, nói ông bắt cóc tống tiền, kẻ bị tống tiền chính là Phong Khải Trạch, tôi nghĩ Phong Khải Trạch sẽ vui và cùng chúng tôi tố cáo hành động ông." Hồng Thiên Phương bị hù sợ, nhưng vẫn không chịu thua, "Tố cáo tôi, đừng quên, các người cũng có phần, nếu như tôi ngồi tù, các người cũng sẽ ngồi tù theo." "Chúng tôi chẳng qua chỉ nghe lệnh làm việc, hơn nữa tự thú sẽ không bị xử nặng, còn ông, nói không chừng là ở trong tù chờ chết." "Các —— các người ——" "Bớt nói nhảm đi, giờ đưa thù lao cùng bồi thường tổn thất cho chúng tôi, bằng không chúng tôi sẽ không để cho ông đi." "Trên người tôi căn bản không có nhiều tiền như vậy, cho dù đưa cho các người thù lao cùng bồi thường tổn thất, cũng phải đi tới ngân hàng mới được." "Vậy thì đi ngân hàng ngay bây giờ, chúng tôi đưa ông đi." Hồng Thiên Phương do dự một chút, vì không để cho chuyện trở nên rắc rối hơn, vẫn quyết định chi ra ít tiền, "Được, đi thôi, các người cùng đi với tôi đến ngân hàng một chuyến." Trước tiên đuổi những người này đi, sau đó trở về cầu con gái tha thứ, rồi nghĩ cách cứu con trai ra, hi vọng tất cả đều được thuận lợi. Hồng Thi Na về đến nhà, nằm ở trên giường của mình ngẩn người, rõ ràng một đêm không ngủ, nhưng giờ cô lại không hề buồn ngủ, thậm chí rất ghét phải ở lại nơi này, suy nghĩ một chút, ngồi dậy, quét nhìn căn phòng một lần, trong lòng nổi lên một ý niệm, hơn nữa lại lập tức hành động, chạy đến phòng Hồng Thiên Phương, đi đến tủ bảo hiểm, biết được mật mã bảo hiểm, liền lập tức mở tủ bảo hiểm ra, thấy bên trong có rất nhiều tài liệu quan trọng, còn có giấy tờ mua bán nhà của khu nhà cấp cao, còn có một viên kim cương giá trị liên thành, còn có một chút tiền mặt. Tài liệu quan trọng kia cô không lấy, chỉ lấy tiền mặt, kim cương cùng giấy tờ mua bán nhà, sau đó trở về phòng của mình, đem những đồ đạc đáng giá toàn bộ lấy đi, kèm theo hai bộ quần áo để thay đổi, vội vàng rời đi. Đem nhà cùng kim cương bán đi, lấy được khoản tiền đủ cô sinh sống ở bên ngoài, cộng thêm cô còn có một chút tiền gửi ở ngân hàng, vậy đủ rồi. Nếu như không phải thời gian quá gấp rút, cô nhất định sẽ lấy nhiều hơn, nhưng vì cô không muốn gặp lại Hồng Thiên Phương, một khắc cũng không muốn ở tại nơi đau lòng này, cho nên cô lựa chọn rời đi, hơn nữa còn lập tức rời đi. Sau khi Hồng Thiên Phương vừa từ ngân hàng lấy tiền đuổi mười lăm người kia đi, lúc này mệt mỏi về đến nhà, xụi lơ ngồi ở trên ghế sa lon, tạm thời cái gì cũng không nghĩ tới, nhắm mắt dưỡng thần, cả người có vẻ rất mệt mỏi, vốn chỉ muốn ngồi nghỉ một chút, kết quả lại ngủ thiếp đi. Người làm nhìn ra được tâm tình của ông không tốt, cho nên không dám đi quấy rầy, để ông ngủ tại đó, thẳng cho đến khi ông đột nhiên tỉnh dậy. Cả Hồng gia, tràn ngập làn khí lạnh lẽo, giống như sắp sụp đổ.