Phong Khải Trạch nghe hai cha con họ cải vả, lòng âm thầm cười trộm, bất quá không có biểu hiện ra, càng sẽ không như Hồng Thi Na làm đảo ngược trình tự, lấy đại sự làm chủ, "Hai người đừng có ồn ào nữa, rốt cuộc chịu thả người ra không?" Lại chỉ có một người đáp."Không thả." Hồng Thi Na trả lời ngay, sau đó lại cùng Hồng Thiên Phương cải nhau một trận, càng cãi càng lớn, hơn nữa còn chẳng ai nhịn ai, mặc dù biết hôm nay mục đích chính là đoạt lấy cổ phần, nhưng vì lòng muốn mau chóng báo thù, nên trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa nhắc tới, chỉ muốn cãi với Phong Khải Trạch, "Phong Khải Trạch, anh cho rằng tôi ngốc lắm sao? Nếu như thả Tạ Chánh Phong, tôi còn gì để uy hiếp anh?" "Hai tay tôi giờ đã bị trói, người đang trong tay các người, cô còn lo lắng gì?" Phong Khải Trạch bình tĩnh trả lời, hai tay bị trói chung một chỗ. Thế nhưng ở ngoài sau lưng anh, lại không ai phát hiện ra một cánh tay đag chuyển động rất nhỏ, một chút lại động rồi chút lại ngừng, chắc có lẽ cũng vì thế cho nên mới không bị ai phát hiện. "Hai tay của anh quả thật đã bị trói, nhưng tôi vẫn thấy không an tâm, hôm nay anh đã rơi vào tay tôi, cho dù có giết anh đi, hủy thi diệt tích cũng sẽ không ai phát hiện." "Cô vẫn không chịu thả người ra có phải không?" "Tôi không thả, anh có thể làm gì được tôi?" "Cô không thả người, thì đừng mơ có được cổ phần." "Bắt được anh, sẽ dụ được Tạ Thiên Ngưng đến, còn sợ không lấy được cổ phần sao?" "Cô có muốn thử một chút." ". . . . . ." Hồng Thiên Phương nghe nửa ngày, vẫn không nghe thấy trọng điểm, sốt ruột, lần nữa nhắc nhở: "Thi Na, đừng có dây dưa nữa, mau làm chuyện đại sự trước." "Được, làm đại sự." Hồng Thi Na phụ diễn một câu, sau đó đi tới bên cạnh Phong Khải Trạch, nhưng vẫn cứ nói nhảm, "Phong Khải Trạch, lúc trước đều là anh chiếm ưu thế, khiến tôi chẳng còn mặt mũi nào, hôm nay luân chuyển, đến tôi cho anh nếm thử mùi vị thất bại." Phong Khải Trạch không có bị lời Hồng Thi Na hù sợ, khinh thường cười lạnh, giễu cợt nói: "Cha cô bảo cô làm chuyện đại sự, vì sao cô cứ ở đây nói nhảm hoài chứ? Thả Tạ Chánh Phong, tôi ở lại đây cùng các người bàn về chuyện cổ phần, còn như không thả người thì miễn bàn." "Tôi không thả, anh có thể làm gì được tôi?" "Thả người." Hồng Thiên Phương đột nhiên ra lệnh thả người, không muốn Hồng Thi Na lãng phí thêm thời gian. "Cha, cha lo lắng gì chứ?" Hồng Thi Na vô cùng bất mãn. "Con không lo nhưng cha lo, cha phải mau chóng đi cứu anh hai con, nếu như có chuyện gì xấu xảy đến, thì con không còn là con gái của cha nữa." "Bây giờ đã khuya, Phong Gia Vinh cũng đã ngủ, cha dù có muốn cứu anh hai, cũng phải đợi đến sáng sớm ngày mai, chỉ cần đêm nay chúng ta đoạt được cổ phần vào trong tay, thì không cần sợ gì nữa cả." "Sau khi lấy được cổ phần, con thích làm gì thì làm cha đều mặc kể. Thả Tạ Chánh Phong." Hồng Thiên Phương lần nữa hạ lệnh. Sau khi nghe được lệnh, người áp giải Tạ Chánh Phong liền thả ông ra, đồng thời cũng mở cửa ra, để cho ông đi ra ngoài. Tạ Chánh Phong không đi, lo lắng nhìn Phong Khải Trạch, "Cậu ——" "Chú đi mau đi." Phong Khải Trạch không muốn ông nói nhiều, bảo ông mau chóng rời đi. "Nhưng còn một mình cậu." "Một mình vẫn tốt hơn là hai người cùng ở lại." "Được rồi, tôi đi." Tạ Chánh Phong tựa hồ hiểu được dụng ý của Tạ Chánh Phong, vội vàng rời đi, trong lòng nghĩ xem có nên mang cứu binh đến không. Chỉ tiếc trên người ông không có điện thoại, nên không có cách nào báo cảnh sát. Tạ Chánh Phong ra khỏi lầu cuối, có người lập tức đem cửa khóa lại, tất cả mọi người cảnh giác nhìn Phong Khải Trạch, chú ý đến nhất cử nhất động của anh. Phong Khải Trạch thấy Tạ Chánh Phong đã ra khỏi cửa, sau đó liền bước đến bên cạnh. Hồng Thi Na vừa nhìn thấy Phong Khải Trạch cử động, lập tức ngăn anh, "Anh muốn làm gì? Anh còn dám ra vẻ, tôi lập tức sẽ cho người đánh anh một trận, để anh đứng nói không nổi." "Tôi chỉ muốn nhìn xuống xem, Tạ Chánh Phong có được an toàn rời khỏi đây hay chưa mà thôi." Phong Khải Trạch chẳng để tâm đến lời cảnh cáo của Hồng Thi Na chút nào, tiếp tục đi về phía trước, cũng không tránh né mà trực tiếp dùng thân đụng mạnh vào Hồng Thi Na, nhìn xuống lầu cuối, mặc dù có chút tối mịch, nhưng nhờ ánh trăng, anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng chung quanh, không bao lâu liền thấy Tạ Chánh Phong từ lầu một chạy ra, trốn lẫn vào trong màn đêm. "Hiện tại anh có thể yên tâm rồi." Hồng Thi Na cũng đi tới, cùng nhau nhìn xuống dưới xem Tạ Chánh Phong, cố ý dùng giọng điệu dịu dàng mê hoặc. Phong Khải Trạch hơi xoay người, đối mặt với Hồng Thi Na, cố ý nhắc chuyện Hồng Thi Na muốn nghe nhất, "Hình như cô muốn giải quyết ân oán vào tối nay có đúng không." "Không phải hình như mà là chắc chắn, tối hôm nay tôi muốn tính món nợ cũ với anh, chờ cả Tạ Thiên Ngưng cũng tới, tôi cũng tính sổ luôn cả cô ta, anh nói xem cảm giác thế nào hả?" "Không ra gì." "Mặc dù anh ngoài miệng nói thế, nhưng tôi biết anh đang sợ, Tạ Thiên Ngưng là nhược điểm của anh, nếu cô ta xảy ra chuyện, anh nhất định vô cùng đau khổ, nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của hai người, tôi đây thấy rất vui, ha ha ——" "Cô cười đủ chưa?" "Còn chưa đủ, tôi vẫn còn muốn cười nữa, đảo tới đảo lui rốt cuộc các người cũng không thể nào vượt qua được tôi cả? Phong Khải Trạch, anh bây giờ đã thấy hối hận vì lúc đầu không chịu lấy tôi rồi có đúng không? Ha ha ——" Hồng Thi Na càng cười càng lớn, giọng điệu có chút đắc ý vênh váo, liền bây giờ quên mất luôn cả chuyện quan trọng cần làm. Phong Khải Trạch vẫn bình tĩnh như cũ, chẳng chút sợ hãi, trông vô cùng tĩnh táo, thấy Hồng Thi Na cười như vậy, không hề nhúc nhích, lạnh lùng nói: "Vậy thì chờ cô cười đủ rồi hãy nói, có lẽ sau này cũng không còn cơ hội như thế nữa rồi." "Lời này của anh là có ý gì?" "Ý nằm ở trên mặt chữ, cô cứ tiếp tục cười đi." "Tôi hỏi anh lời này là có ý gì, mau trả lời tôi." Hồng Thi Na kịch liệt ra lệnh, biết rõ thế cục bây giờ do mình khống chế, nhưng vẫn có một loại cảm giác sợ hãi, ngay cả chính cô cũng không biết mình đang sợ cái gì. Không được, cô không thể mất bình tĩnh trước trận đấu,không thể để mình khiếp sợ, bằng không sẽ phá hư thành đại sự. Hồng Thiên Phương nhìn hồi lâu vẫn toàn là lời nói nhảm nhí, không chịu nổi giận dữ hét: "Hồng Thi Na, nếu như con không muốn làm thì biến, để cha tự làm." Hồng Thi Na bị chửi có chút khó chịu, phản bác: "Cha, con không phải đã nói rồi sao, chúng ta có cả buổi tối, sợ gì chứ?" "Con không lo nhưng cha lo, mau nói về chuyện cổ phần đi, nếu con còn nói nhảm nữa, vậy thì cút cho cha, để cha tự mình giải quyết. Lúc đầu chọn con, bởi vì con thông minh và hiểu chuyện hơn anh hai con, sao đến lúc cuối cùng con lại hồ đồ phạm phải sai lầm thế chứ?" "Được, con sẽ nói về chuyện cổ phần." Hồng Thi Na bị chửi có chút khó chịu, vì nghĩ cho đại cục, không thể làm gì khác hơn là tạm thời gạt ân oán sang bên, nói vào chánh sự, "Phong Khải Trạch, đồ chúng tôi muốn chắc anh đã rõ, vậy anh —— a ——" Phong Khải Trạch đột nhiên ra tay, kéo Hồng Thi Na lại, bóp chặt cổ cô, uy hiếp Hồng Thiên Phương, "Hồng Thiên Phương, không được phép cử động, bằng không tôi sẽ bỏ tay con gái ông ra." Hồng Thiên Phương nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến tình cảnh lại nghịch chuyển, bây giờ vừa tức vừa giận lại không có chỗ trúc, mặc dù lo cho con gái mình sẽ bị đẩy xuống dưới lầu, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua, "Phong Khải Trạch, nếu như cậu bỏ Thi Na ra, đó chính là tội mưu sát, với tội danh này e rằng sẽ không nhỏ đó." "Các người nhiều người vây quanh một mình tôi, cho nên chỉ cần ở trước mặt cảnh sát nói rằng tôi tự vệ, cũng sẽ không có ngườihoài nghi đi." "Cậu——" "Bảo người của ông lui ra, vạn lần không được tới gần, nếu không tôi sẽ tự vệ đó." Phong Khải Trạch làm bộ đem Hồng Thi Na đẩy xuống lầu dưới, làm dọa Hồng Thiên Phương sợ. "Mau lui về phía sau một chút, không nên tới gần." Hồng Thiên Phương không còn cách nào,đành để cho người lui về phía sau, tức giận nhìn hai người phía trước. Hồng Thi Na run rẩy nhìn xuống, độ cao mười mấy tầng lầu , dọa cô sợ đến phát run, liền nhìn cũng không dám nhìn lại, kkhiếp sợ hỏi: "Anh, sao anh có thể thoát khỏi sợ dây đó?" Tay phải Phong Khải Trạch giữ chặt cổ Hồng Thi Na, mà chiếc nhẫn vừa đúng nằm ở trên ngón giữa tay phải, vì vậy cầm chiếc nhẫn nâng cao đến cổ của cô, hơi dùng lực, cắt ra vết khiến cổ cô chảy máu, sau đó đổi tay trái giữ cổ cô, đem chiếc nhẫn giơ ra trước mặt cô, nói, "Đáp án chính là cái này." "Chiếc nhẫn của anh." Hồng Thi Na vô cùng kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn chiếc nhẫn kỳ quái, nhìn ở cự ly gần, mới phát hiện ở mặt trên trang bị một chiếc bánh xe cực bén, mặc dù bánh xe nhỏ, nhưng vẫn có thể chầm chậm cắt đứt sợi dây, "Anh thật gian xảo." Cô chỉ gọi người lục soát toàn thân anh, tìm những đồ dùng phát tín hiệu hoặc máy nghe lén, điện thoại, cho nên không để ý đến chiếc nhẫn kỳ quặc kia, quả là đã tính sai một bước. "Đối phó với hạng lòng dạ đàn bà nham hiểm như rắn rết của cô, gian xảo tựa hồ còn chưa đủ, phải còn độc ác hơn nữa kìa." Phong Khải Trạch tăng thêm lực đạo ngón tay, hung hăng bóp chặt cổ Hồng Thi Na, thật muốn bóp cho cô chết ngay, để sau này cô không còn dám làm mưa làm gió nữa "Anh ——" "Tôi vừa mới nói, chờ cô cười xong, có lẽ sau này cũng không còn cơ hội như thế, tôi đã bảo đảm,từ nay cô sẽ không còn cơ hội để cười nữa mà." "Phong Khải Trạch, anh, anh muốn làm gì?" Hồng Thi Na lần nữanhìn xuống lầu dưới, với độ cao này khiến cô vô cùng sợ hãi, hàm răng đều run lặp cặp, rất hối hận đã đi tới lầu chót. Cô mới vừa rồi không nên đắc ý vênh váo, biết rõ Phong Khải Trạch là một nhân vật lợi hại, thế mà cô lại quên đi, nên bây giờ mới tự mình chuốt khổ. "Tôi nói rồi, sẽ không để cho cô có cơ hội cười nữa, cô nói xem tôi muốn làm gì nào?" . "Không, anh không thể làm như vậy, nếu như giết tôi, anh sẽ chạy không thoát tội, anh sẽ phải trả cái giá rất đắc đó. Tạ Thiên Ngưng lại sắp sinh, chẳng lẽ anh muốn cho con anh vừa sanh ra thìnhìn thấy cha nó ngồi tù sao?" "Tự vệ cũng không lớn a, với hạng người bỏ đi như cô, còn chưa đáng giá để trả giá đắc đâu, đối với tôi mà nói, giải quyết cô dễ như bẻ một cái cây vậy." "Anh ——" "Có phải giờ cô đã hối hận vì những gì mình nói nhảm vừa rồi hay không?" Phong Khải Trạch lại kéo Hồng Thi Na lui về phía sau, đè cô lên trên lan can, để cho hơn nửa lưng của cô đều ở bên ngoài. "Không muốn, không muốn ——" Hồng Thi Na cảm thấy sau lưng lạnh, lúc này sắc mặt đã sợ đến trắng bệch, biết Phong Khải Trạch sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, không thể làm gì khác hơn là hướng cha mình cầu cứu, "Cha, cứu cứu con." Cô không muốn chết.