Hồng Thi Na không ngờ tới mới nói có một nửa, đối phương cư nhiên chủ động tắt máy, hơn nữa nghe trong giọng nói Phong Khải Trạch rất kiên quyết, chắc sẽ không đáp ứng yêu cầu của cô, nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là lui từng bước, gọi lại lần nữa. Phong Khải Trạch thấy điện thoại di động lại vang lên, vốn định trực tiếp tắt máy không nghe, nhưng Tạ Thiên Ngưng lập tức gọi anh, "Khỉ con, nghe đi, xem Hồng Thi Na muốn nói gì, có lẽ cô ta sẽ lui bước đó?" "Anh nói trước, nếu như cô ta vẫn muốn em đi một mình, anh tuyệt đối không đồng ý." Phong khải trạch không lập tức nghe, mà nói rõ lời phản đối của mình trước. "Anh cứ nghe trước rồi hãy nói." "Em đồng ý trước rồi anh mới nghe." Cô thật sự không thể chóng đối lại anh, đành đáp ứng, "Được rồi, em đồng ý." Nhận được đáp án của cô, anh mới nhấn nút trả lời, hơn nữa còn tự mình nghe, không để cô động tay động chân vào, "Hồng Thi Na, cô muốn Thiên Ngưng đi một người, nằm mơ đi, có bản lãnh cô đem Tạ Chánh Phong giết đi, tôi sẽ dùng cách khác để báo thù cho ông ta, cô ở đó mà chờ xuống địa ngục đi." Sau khi Hồng Thi Na gọi điện lại, phát hiện đối phương rất lâu không nghe máy, định tắt đi, ai ngờ lúc này lại kết nối, vì vậy liền đặt vào bên tai nghe, khi nghe câu đầu tiên y như ma quỷ cảnh cáo, nhất thời trong lòng bị dọa sợ đến mức hai tay run rẩy, mất thời gian rất lâu mới giữ vững bình tĩnh, có dũng khí nói chuyện, "Phong Khải Trạch, chả phải tôi đã nói, lời cảnh cáo này tôi đã nghe quá nhiều, mệt mỏi khi nghe nó rồi." "Nghe chán thì đó là chuyện của cô, không phải chuyện của tôi, cô muốn nói gì thì nói đi, không tôi cúp máy, cô nên biết đâu là điểm dừng cuối cùng của tôi, nếu như cô cứ muốn phá bỏ ranh giới cùng của tôi, thì tôi cũng không muốn nghe cô nói nhảm." Thái độ Phong Khải Trạch rất kiên quyết, trong lòng chỉ muốn bảo vệ cho Tạ Thiên Ngưng, còn những chuyện khác làm được thì làm bằng không mặc kệ nó. "Vậy cũng tốt, tôi lui bước, tối mai tám giờ, anh cùng Tạ Thiên Ngưng mang theo cổ phần chuyển nhượng đến,địa điểm cụ thể tôi sẽ thông báo cho hai người ——" "Cô đừng mơ, tôi sẽ không để cho Thiên Ngưng đi mạo hiểm , cô từ bỏ đi." Hồng Thi Na biết Phong Khải Trạch muốn cúp điện thoại, vội vàng kêu lại, "Chờ một chút." Phong Khải Trạch đặt ngón cái ở nút tắt máy, nghe được đối phương la lên, vì vậy dừng lại động tác, lạnh lùng nói ra: "Cô còn gì muốn nói thì nói nhanh một chút, nếu như muốn Thiên Ngưng cùng đi mạo hiểm, vậy không cần bàn nữa. Hồng Thi Na, tôi cho cô biết, nếu như Tạ Chánh Phong thật sự chết ở trong tay cô, tôi sẽ bắt cả nhà ba người của cô chôn cùng, tôi nói được làm được, cái này không phải cảnh cáo, mà là sự thật." "Anh ——" "Đừng lãng phí thời gian, có lời gì mau nói, nếu như cô còn dám nói một lần nữa để Thiên Ngưng đi, tôi lập tức cúp máy, hơn nữa sẽ không nhận thêm bất kỳ cuộc gọi nào, tất cả hậu quả bản thân cha con cô tự chịu." "Này ——" "Chớ này nọ gì, mục đích các người bắt đi Tạ Chánh Phong đi không phải đơn thuần chỉ muốn đối phó chúng tôi, nếu cô còn lãng phí thời gian, tôi bảo đảm cô chẳng được gì cả." "Tôi ——" cô vốn muốn mượn cơ hội lần này trả thù Tạ Thiên Ngưng, dùng mọi lời lẽ hành động để hại cô ta, không ngờ Phong Khải Trạch lại bảo hộ cô ta chặc như vậy, nói sao cũng không muốn thối lui, vì cứu anh trai, cô đành lui từng bước nữa, "Được, vậy một mình anh đi, nhớ chuẩn bị đầy đủ 60% cổ phần Phong thị đế quốc." "Hừ." Phong Khải Trạch lười phải nhiều lời, trực tiếp cúp máy. Tạ Thiên Ngưng luôn ngồi bên cạnh nghe, lòng liền run sợ, mặc dù cuối cùng chỉ nghe đượcmột chữ ‘ hừ ’, nhưng cô biết Hồng Thi Na đã thỏa hiệp, mà khỉ con cũng đã đồng ý yêu cầu đối phương, chẳng qua cô không biết là yêu cầu gì, "Khỉ con, Hồng Thi Na nói gì?" "Cô ta bắt anh tối mai tám giờ, đi một người làm theo những chỉ thị của cô ta." Phong Khải Trạch bình thản trả lời, căn bản không cảm thấy đi một mình có gì nguy hiểm. Anh không cảm thấy nguy hiểm, nhưng cô thì có, lo lắng nói: "Cái gì, một mình anh đi, này không được, quá nguy hiểm, lỡ Hồng Thi Na giăng bẫy ra, anh chẳng phải là ——" "Yên tâm đi, anh tự có cách ứng phó, chỉ cần anh có thể gặp được Hồng Thi Na, anh sẽ khiến cô ta phải hối hận về những chuyện xảy ra hôm nay." "Khỉ con,em biết anh sẽ không cho em đi cùng, mà dù em có đi cũng sẽ chẳng giúp ích được gì cho anh ngược lại sẽ càng liên lụy đến anh, cho nên em sẽ không đi mà nhất định ở nhà chờ anh trở về. Cho nên hay là anh tìm thêm vài người đi cùng anh đi." "Có một số việc không phải nhiều người là có thể giải quyết, anh đi một mình là được rồi, em hãy an tâm ở nhà chờ tin tốt của anh." "Nhưng mà ——" "Anh là người thế nào, em cũng rất rõ mà, chỉ có anh mới uy hiếp được người khác, chứ không người nào có thể gây hại cho anh, em không cần quá lo lắng, ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tức tốt của anh. Anh đi trước để lo chuyện chuyển nhượng cổ phần, sẵn chuẩn bị vài thứ." Phong Khải Trạch trấn an Tạ Thiên Ngưng xong, sau đó xoay người rời đi, lúc đi còn âm thầm tịch thu luôn di động của cô, tránh Hồng Thi Na lại gọi tới đây. Lần này, anh sẽ khiến cho Hồng Thi Na không còn dám gây sóng gió gì nữa. . Tạ Thiên Ngưng nhìn bóng lưng Phong Khải Trạch rời đi, biết không thể ngăn được anh, đành chờ đợi trong lo lắng, cái gì cô cũng không thể làm và cũng không muốn làm, bởi vì cô biết rất rõ tình cảnh hiện giờ của mình, cũng hiểu trách nhiệm hiện giờ của mình chính là bảo vệ tốt đứa con trong bụng. Đới Phương Dung biết cô đang suy nghĩ gì, vì muốn cô an tâm, đành nói vài lời để cô an tâm, "Thiên Ngưng, bản lãnh của Khải Trạch thế nào con còn không biết sao, Hồng Thi Na vẫn luôn hại nó, nhưng có lần nào thành công đâu? Hơn nữa, bây giờ con lo sớm làm gì, tối mai Khải Trạch mới đi gặp Hồng Thi Na, chứ không phải tối hôm nay, con lo cái gì?" "Tuy là nói thế, nhưng con vẫn thấy lo. Mẹ, mẹ nghĩ xem chúng ta có thể làm được chút gì cho khỉ con không?" "Điều con có thể làm là ngoan ngoãn đợi ở nhà, đừng để nó thêm lo lắng, theo tính tình Khải Trạch, giữa con và Tạ Chánh Phong, nó nhất định sẽ chọn con, nếu như con xảy ra chuyện, nó nhất định sẽ mặc kệ chết sống của Tạ Chánh Phong, điểm này conrất rõ mà." "Con hiểu." Tạ Thiên Ngưng mang theo tâm tình phức tạp trả lời, vui vì Phong Khải Trạch yêu cô, khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng lại càng cảm thấy lo lắng cho chú, cô không thể lựa chọn giữa khỉ con và chú của mình, cho nên cô nhất định phải ngoan ngoãn ở nhà chờ tin. Cô tin khỉ con, anh là người nói được là làm được, nếu nói anh có thể cứu chú về, liền nhất định có thể. Hồng Thi Na sau khi cúp điện thoại, trong bụng tràn đầy tức giận, vốn cho có thể dùng Tạ Chánh Phong đạt được mục đích của mình, không ngờ tới sẽ có kết quả như thế, là cô quá coi thường Phong Khải Trạch, càng không tính đến tầm quan trọng của Tạ Chánh Phong. Không sao, sau này vẫn có thể tìm Tạ Thiên Ngưng tính sổ, chuyện bây giờ là cần mau chóng cứu anh hai ra. Dựa theo thời gian Hồng Thừa Chí bị bắt đi cũng đã đúng một tháng, từng ngày từng ngày trôi qua lại càng thêm gian khổ, hiện tại mỗi ngày chỉ có thể ăn chút thức ăn, một chén nước, còn lại đều không, mỗi ngày phải ở trong lao tù hôi thối, khiến hắn sắp điên lên. Lúc trước hắn còn có sức lực hô to, hiện tại ngay cả đứng cũng không nổi, chớ nói chi là la. Trong khoảng thời gian này Phong Gia Vinh không chịu nghe điện thoại của Hồng Thiên Phương, cũng không muốn gặp mặt ông ta. Hiện tại đã là một tháng, lại phải tới gặp Hồng Thừa Chí, tiếp tục chia rẽ tình cảm cha con họ, "Nhóc con, cậu không phải nói cha cậu rất thương cậu sao, đến bây giờ cũng không thấy ông ta đến cứu cậu nha." "Sẽ không, cha nhất định sẽ tới cứu tôi, nhất định sẽ." Hồng Thừa Chí hiển nhiên đã nản lòng thoái chí, nhưng lại không muốn thừa nhận mình thua. Hắn đã sớm từ bỏ, trong khoảng thời gian này, chỉ cần hắn nhắm mắt lại ngủ, sẽ nghĩ đến cha của mình, nghĩ đến ông vì tiền mà không cần đứa con trai này, làm hắn không nản lòng thoái chí mới là lạ, hôm nay hắn không chỉ nản lòng thoái chí, còn sinh lòng oán hận. "Ông ta nói cần một chút thời gian suy nghĩ, nhưng đã qua lâu như vậy rồi, còn chưa nghĩ xong, đủ để chứng minh ông ta không định dùng tài sản của mình đổi lấy cậu, cậu còn muốn tin tưởng ông ta sao?" "Tôi ——" "Hồng Đại thiếu gia, cậu xem cậu bây giờ đã thành dạng gì, so với tên ăn mày còn không bằng, chẳng lẽ cậu không cảm thấy rất xấu hổ sao?" "Không nên nói nữa, không nên nói nữa." "Cho dù tôi không nói, sự thật vẫn là sự thật, điều này không thể chối cãi. Cha cậu và em cậu không biết gần đây bận rộn chuyện gì, cứ thần thần bí bí, tôi định tắt máy mấy ngày xem ông ta có thể vì đứa con trai mình mà chạy đến tìm tôi không. Kết quả là ông ta không có tới, hại tôi cứ ngày ngày phải ra cửa chờ ông ta, thật là lãng phí thời gian. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không mở cửa nữa, cũng đổi luôn số điện thoại, để cho cha cậu không thể liên lạc được với tôi nữa, về phần cậu cứ tiếp tục ngu ngốc ngồi ở chỗ này chờ đi, bất quá cậu yên tâm. Từ bây giờ, sẽ đối xử với cậu tốt hơn zưa một chút, cha cậu không còn quan tâm đến cậu, vậy tôi cần gì phải làm khó dễ cậu nữa chứ?" Phong Gia Vinh nói, để cho Hồng Thừa Chí đau lòng sinh giận, càng sinh thêm oán hận mãnh liệt, hắn cắn răng nghiến lợi, nói những lời giả lòng"Sẽ không , cha sẽ không thể không quan tâm đến tôi, sẽ không ." Hắn kính trọng cha như vậy, thương yêu em gái như vậy, tại sao bọn họ lại mặc kệ sống chết của hắn, tại sao? "Đứa ngốc này, cho tới bây giờ còn định lừa mình dối người sao, mặc dù tình cảm cha con của chúng tôi không được tốt, nhưng bất kể là chuyện gì, dù nó thích chống đối tôi ở mọi nơi thì tôi cũng không hề tổn thương đến nó. Cậu nhóc à, đây mới là tình thương của cha, những lời mà cha cậu hay nói thương cậu cũng chỉ là lời cửa miệng, chờ khi gặp chuyện không may xảy ra, thì những lời yêu thương kia đều tan biến mất." "Câm miệng, tôi không cho phép ông nói những lời này nữa, tôi không muốn nghe." "Lâu lâu tôi mới tới một lần, không nói nhiều thêm chút thì làm sao được? Nếu như tôi đoán không sai, nhất định cha cậu muốn đánh bại tôi trước sau đó mới chịu cứu cậu ra ngoài, chứ không chịu dùng cách đơn giản nhất để cứu cậu ra. Mặc dù có hy sinh một chút nhưng ông ta lại không muốn mất đi tiền tài của mình, vậy sao gọi là thương cậu chứ? Vả lại, bằng thực lực Hồng Gia của các người, muốn đánh bại tôi chỉ e là không dễ dàng như vậy đâu. Có khi các người phải chờ dài dài, hoặc là mất hết tất cả những gì mình có. Theo tôi nghĩ chuyện mất tất cả có thể sẽ xảy ra rất lớn. Về phần chờ đợi kia, thì tôi cũng không biết các người phải chờ đến bao lâu, có thể là một năm, hai năm, mười năm, thậm chí cả đời cũng không chừng." "Cút ——" "Ha ha ——" Phong Gia Vinh thấy trong mắt Hồng Thừa Chí nồng nặc hận ý, biết mục đích của mình đã đạt, nên không nói nhiều, cười to rời đi.