Tạ Thiên Ngưng vẫn cứ sững sờ nhìn Phong Khải Trạch rời đi, còn chưa hiểu hết lời anh nói. Từ giờ trở đi, chuyện gì của em cũng đều liên quan tới tôi ------- lời này có ý gì? Anh ta đi đến gần cô, chỉ muốn cho cô mượn chiếc khăn tay, không làm gì khác mà cứ bỏ đi, chứng tỏ anh không phải tên háo sắc. Không phải tên háo sắc thì cũng là kẻ bệnh thần kinh. Bắt đầu từ ngày mai, cô phải giữ khoảng cách với tên thần kinh kia mới được, tránh phải gặp chuyện xui xẻo. Sau khi ngủ một giấc, cô đã quên mất chuyện của cái tên bệnh thần kinh kia, đừng nói xin phép nghỉ. Mới sáng sớm dậy vừa tỉnh dậy, rửa mặt qua loa rồi mặc quần áo cầm theo cái túi đi ra khỏi cửa, dự định đi đến công ty làm việc. Thế nhưng vừa mới ra khỏi cửa, đã có người đứng ở bên cạnh hù dọa, làm cô nhảy dựng lên, bất ngờ liền hỏi: "Anh, tại sao anh lại ở chỗ này?" Trời ơi, cái tên bệnh thần kinh này đúng là khó ứng phó quá đi, tự nhiên mới sáng sớm đã xuất hiện ngoài cửa nhà cô, nếu tim cô không tốt e rằng đã bị anh ta hù chết rồi. Phong Khải Trạch đứng dựa lưng vào tường, hai tay ôm trước ngực, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, mắt đeo kính râm, đẹp trai đến mức không lời nào có thể diễn tả, tuy rằng khắp người toát ra vẻ lạnh lẽo, nhưng bên trong lại toát ra một mùi hương mê hoặc lòng người. Nếu thật sự anh chàng này là một kẻ bị bệnh thần kinh, thật sự rất là đáng tiếc. Nói thật, càng nhìn anh càng thấy hấp dẫn hơn tên Ôn Thiếu Hoa kia rất nhiều. Tạ Thiên Ngưng cứ đứng quan sát người đàn ông trước mắt, chẳng những không ngạc nhiên mà chuyển thành vẻ mặt tán thưởng. Quả thật con người vẫn luôn yêu thích cái đẹp hơn, giữa hoa tươi và phân trâu, tất nhiên họ sẽ chọn hoa tươi. Lúc này, bỗng nhiên cô đã hiểu vì sao Ôn Thiếu Hoa lại chọn Tạ Minh San, bởi vì Tạ Minh là hoa tươi, còn cô chính là phân trâu. Nghĩ đến chuyện mình chính là phân trâu, liền nhăn hai hàng lông mày lại, một bụng thấy rất khó chịu. Có người nào tự nhận mình là phân trâu chứ? Phong Khải Trạch vẫn dựa lưng vào tường, không hề động đậy, trong một phút đồng hồ, anh đã đọc hết các biểu cảm lộ ra trên gương mặt cô, vui buồn đều có, thậm chí còn lộ ra chút khát vọng được yêu. Người phụ nữ này, suy nghĩ thật sự rất phong phú. "Chuẩn bị xong chưa?" giọng nói của anh dù vẫn còn lạnh lùng nhưng trong đó đã lộ ra chút cưng chiều, cẩn thận hỏi. "Chuẩn bị cái gì?" Lấy làm lạ, cô vừa hỏi vừa đề cao cảnh giác hơn. "Tối qua anh đã nói với em là hôm nay xin nghỉ để đi đến bệnh viện kiểm tra, chẳng lẽ em đã quên rồi sao?" "Anh không nói thì tôi cũng quên mất." Cô làm như không có biết gì, từ đầu cô đã không để ý đến chuyện này. Nhìn bộ dạng cô khiến cho anh càng thêm không vui, ngay sau đó liền đi tới trước mặt cô, cảnh cáo nói: "Nhớ rõ, sau này mỗi một câu anh nói, em phải ghi nhớ trong lòng thật kỹ". "Dựa vào cái gì?" Cô không lộ chút sợ hãi nào, liền quay sang hỏi ngược lại anh. “Dựa vào việc anh là người đàn ông của em.” “Hả_____” Lời này khiến cho Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc làm tròng mắt muốn rớt xuống, mặt nổi đầy gân xanh nhìn thẳng về phía người đàn ông lạnh lùng đang mỉm cười rất anh tuấn kia. Anh ta có bị điên không chứ, không ngờ lại dám thổ lộ thẳng thừng với cô như vậy? Theo như cô biết, thì tính tình lúc đầu của anh vẫn tốt hơn bây giờ. “Đồ bệnh thần kinh, anh có điên thì tự điên một mình đi, đừng đến lây cho tôi, tôi còn phải đi làm, không có thời gian để lãng phí với anh, tạm biệt.” Nói xong liền đi ngang qua anh định tiến về phía trước. Nhưng chưa đi được một bước liền bị người kéo lại. Phong Khải Trạch kéo cô lại ôm thật chặt vào trong lồng ngực của mình, nhìn cô uy hiếp: “ Anh cho em hai lựa chọn, một ngoan ngoãn đi theo anh đến bệnh viện kiểm tra, hai là anh sẽ ôm em đi từ nơi này tới xe của anh, sau đó ném em vào trong rồi đưa em đi thẳng đến bệnh viện.” Chuyện mà anh đã quyết định, không ai có thể thay đổi.