Phong Khải Trạch bị trói hai ngày, không thay đổi tư thế, cả người tê dại, hơn nữa một giọt nước cũng không được uống, bây giờ đã đói bụng đến mức vô lực rồi, chỉ dựa vào nghị lực mà gắng gượng qua. Từ lúc bị bắt cóc đến nay. Đã hai ngày rồi, trong hai ngày này thế giới của anh chỉ toàn là màu đen, lỗ tai lại bị bịt chặt, nếu không phải là âm thanh lớn, thì anh không thể nào nghe thấy được, cho đến bây giờ anh cũng không thể nào biết được kẻ nào đã bắt cóc anh, mặc dù anh suy đoán người đó là Ôn Thiếu Hoa, nhưng không tận mắt chứng kiến, cũng không khẳng định chắc chắn được. Đối phương muốn bắt cóc hắn, là vì tiền hay là vì báo thù? Hai ngày nay Ôn Thiếu Hoa vẫn luôn ở trong đống hoang tàn nhìn Phong Khải Trạch, thức ăn cũng có chuẩn bị, nhưng chỉ đế mình ăn, không cho anh ăn, bỏ đói anh hai ngày, dùng những thủ đoạn nực cười này để trả thù Phong Khải Trạch vì tất cả những chuyện anh đã làm. Thời điểm này không báo thù, vậy thì chờ đến khi nào mới trả thù được đây? Hắn ta thật sự muốn đoạt lại Tạ Thiên Ngưng, bởi vì hắn đã không còn phủ nhận mình vẫn còn thích cô gái này, nhưng hiện tại trong lòng cô gái này chỉ có Phong Khải Trạch, chỉ sợ đoạt lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế thì cứ lấy tiền rồi hưởng sung sương sau này, chẳng phải tốt hơn sao? Đường Phi đột nhiên xuất hiện, làm Ôn Thiếu Hoa sợ hết hồn, còn tưởng rằng là ai tới, sau khi biết rõ là hắn, oán trách, "Anh đến sao không gọi điện báo cho tôi một tiếng, muốn hù chết tôi sao?" "Ôn Thiếu Hoa, anh cũng hơi quá đáng rồi đó, sao không cho hắn ăn uống, anh muốn hắn chết đói sao?" Đường Phi thấy sắc mặt Phong Khải Trạch tái xanh, đôi môi khô nứt, nhìn cũng biết anh đã lâu không được uống nước rồi, với việc này hắn ta rất tức giận, hận không thể đánh Ôn Thiếu Hoa một trận. Nếu như không phải vì mười tỷ này, hắn tuyệt đối sẽ không đối xử với Phong Khải Trạch như vậy, coi như trói anh lại, cũng không bỏ đói anh như thế. Ôn Thiếu Hoa đánh chết, dám làm như vậy, hắn nhất định không tha cho hắn ta. Bây giờ Ôn Thiếu Hoa đã không còn e sợ Đường Phi nữa rồi, còn có chút phách lối, cười lạnh nói: "Tôi chính là muốn bỏ đói hắn, vậy thì sao? Lúc trước nó đối xử với tôi như thế nào, anh cũng biết, những chuyện đó tôi không thể nào nuốt trôi đươc, thật vất vả mới có một cơ hội xả giận, ông nói làm sao tôi có thể bỏ qua được?" "Anh cũng không cần quá đáng như vậy chứ?" Đường Phi không chịu nổi Ôn Thiếu Hoa phách lối như vậy, một tay nắm lấy áo hắn, rống to cảnh cáo hắn. "Đường Phi, tôi nói cho anh biết, anh cũng không quá đáng à? Chúng ta bây giờ là người ngồi trên một chiếc thuyền, nếu như thuyền lật, tôi rơi xuống nước, thì anh cũng giống vậy thôi." Ôn Thiếu Hoa dùng sức đẩy tay Đường Phi ra, vẫn kiêu ngạo như cũ, so với trước kia hắn càng thêm điên cuồng. Bây giờ hắn ta đã chọn con đường này, thì không thể quay đầu lại nữa, nên cần gì phải khúm núm nữa? "Đúng là bây giờ chúng ta đang trên cùng một chiếc thuyền, nếu như anh làm con tin chết đói, vậy ngày mai lấy gì để đi đổi tiền?" "Yên tâm, đói hai ngày không chết được đâu, cùng lắm thì kiệt sức mà thôi. Như vậy cũng tốt, toàn thân nó vô lực, ngày mai lúc chúng ta lấy tiền nó sẽ không có khả năng mà đánh lại, lúc đó chùng ta có thể chạy trốn đi." "Mặc kệ nói thế nào đi nữa, tôi và anh ta cũng từng là bạn bè, anh không cho anh ta ăn, tôi cho." Đường Phi lười phải nhiều lời, dứt khoát tự mình làm, thấy bên cạnh có nước và thức ăn, vì vậy cầm lên, sau đó đi đên bên cạnh Phong Khải Trạch, chỉ lấy băng dính trên miệng anh ra, không nói câu nào, cho anh chút gì đó. Mặc dù Phong Khải Trạch cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không từ chối ăn một chút, uống một chút, sau đó âm trầm lạnh lùng chất vấn: "Anh là ai?" Đường Phi không trả lời, chỉ cho anh ăn chút gì đó, thấy anh có vẻ no rồi thì dừng lại, lại dùng băng dính dán miệng anh lại, sau đó đứng lên, nhìn anh vài lần, hình như có chút mềm lòng, nhưng ngay lập tức bị bóp chết. Lúc này hắn không thể mêm lòng, mềm lòng tương đương với trắng tay, chuyện đã đến mức này rồi, hắn không thể quay đầu lại nữa. Ôn Thiếu Hoa đứng ở một bên nhìn, chờ Đường Phi đi tới, lúc này mới giễu cợt nói: "Không ngờ anh cũng còn tình nghĩa như vậy, nếu đã có tình có nghĩa như thế, vậy cần gì phải làm những chuyện này?" "Chuyện của tôi, không cần anh lo, anh chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi, những chuyện còn lại, tạm thời anh không cần quan tâm." Đường Phi tức giận, càng ngày càng ghét cái bản mặt nhỏ mọn của Ôn Thiếu Hoa, nếu như không phải suy nghĩ cho chuyện lớn, hiện tại nhất định hắn sẽ đánh hắn ta. Không sao, qua ngày mai, hắn ta sẽ không phách lối nổi nữa. "Mặc kệ anh nói thế nào, nói chuyện chính đi, ngày mai phải làm như thế nào?" Ôn Thiếu Hoa cũng không muốn lúc này trởmặt với Đường Phi, chỉ muốn thuận lợi lấy được năm tỷ, sau đó rởi đi. "Sáng sớm ngày mai anh gửi tin nhắn cho Tạ Thiên Ngưng, nói cô ta chuẩn bị tiền mặt, buổi trưa lên đường, gần đến chỗ hẹn thì anh gửi tin nhắn báo địa điểm cho cô ta, đến nơi nào mà khó tìm vào. Tôi sẽ âm thầm đi theo cô ta, nếu như có động tĩnh gì, lập tức thông báo anh. Trên đường đi bảo cô ta để tiền ở chỗ nào đó, sau đó chúng ta đi lấy tiền, để cho cô ta tự mình đến đây tìm người, như vậy chúng ta có thể có đủ thời gian để chạy trốn, hiểu chưa? Chờ lúc Tạ Thiên Ngưng tới đây tìm Phong Khải Trạch, coi như cô ta cứu người, không thể thấy được bộ mặt thật của chúng ta, sau đó thì cũng không làm gì được chúng ta." "Chiêu này quả nhiên thật là cao kiến, thần không biết quỷ không hay lấy tiền đi. Mặc dù làm như vậy có hơi tiện nghi cho Phong Khải Trạch, nhưng chỉ cần có thể rhuận lợi lấy tiền đi là được rồi." "Còn nói tiện nữa, anh hành hạ anh ta thành ra như thế này, còn bảo tiện nghi sao?" Đường Phi bực tức nói, vốn là không muốn để cho Phong Khải Trạch còn sống trở về, tránh sau này xảy ra chuyện phiền toái, nhưng suy nghĩ một chút, làm như vậy cũng không ổn, ngộ nhỡ xảy ra án mạng, giữa chừng xảy ra chuyện gì đó, thì mọi chuyện sẽ hỏng bét hết. Vì lợi ích lấu dài mà suy nghĩ, Phong Khải Trạch không thể chết được, xem ra chỉ có cách sử dụng ít tiền để bịt miệng tên Long kia thôi. "Dù sao tôi cũng trả thù đủ rồi, không sao, cứ theo anh nói làm." Ôn Thiếu Hoa không tranh cãi với Đường Phi, nhưng trong lòng lại xuất hiện một ý tưởng xấu xa. Ngày mai sau khi dẫn Tạ Thiên Ngưng vào một con đường ngoằn ngoèo, hắn liền chặt đứt một chân của Phong Khải Trạch, sau đó sẽ đi cùng Đường Phi lấy tiền, lúc này mới có thể giải toả tất cả oán hận của hắn. "Vậy thì tốt rồi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi tìm Tạ Thiên Ngưng, nhất cử nhất động của của cô ta, tôi sẽ thông báo cho anh biết, đã đến thời khắc mấu chốt, anh đừng hành động lung tung nữa." "Anh yên tâm, tôi biết chuyện nghiêm trọng đến mức nào, sẽ không náo loạn nữa đâu ." "Ừ." Mặc dù Đường Phi không tin tưởng lời Ôn Thiếu Hoa nói, nhưng cũng hết cách rồi, chỉ có thể rời đi, nếu như hắn không đoán sai, Phong Khải Trạch vẫn còn phải chịu chút đau khổ nữa. Chịu chút đau khổ thì chịu chút đau khổ, còn hơn mất mạng trở về. Ôn Thiếu Hoa nhìn bòng lưng Đường Phi đi xa, tà ác cười xấu xa, sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn trên người Phong Khải Trạch, cười mờ ám. Mặc dù hắn không giành Tạ Thiên Ngưng về được, nhưng hắn có thể làm chồmg cô mất đi một chân mà, cứ như vậy, trong lòng rất khoái chí. Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Tạ Thiên Ngưng đã nhận được tin nhắn của bọn cướp, bào cô phải chuẩn bị tiền xong trước mười hai giờ trưa, chờ đợi yêu cầu tiếp theo của bọn chúng. Tạ Thiên Ngưng không do dự, đang định đến ngân hàng chuẩn bị tiền, ai ngờ Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên đã đem tiền đến nơi rồi, cô cực kỳ cảm kích, "Tử Cường, Tiểu Nhiên, cám ơn hai người." "Chúng ta là chị em tốt, chị không cần phải khách khí như thế. Chị giúp em nhiều như vậy, em cũng nên giúp chị một chút chứ, chỉ là em không giúp đỡ gì nhiều lắm." Đinh Tiểu Nhiên có chút xấu hổ, mặc dù ngày hôm qua đi theo Dư Tử Cường đến ngân hàng Thiên Tường, nhưng lại không biết mình có thể làm gì, không thể làm gì khác hơn là ngồi ngốc ở đó, sáng sớm cùng anh tới đây đưa tiền. "Đối với chị mà nói như thế này đã đủ rồi. Tử Cường, cũng cám ơn em." "Em còn nợ Chị một phần ân tình, lần này giúp chị là chuyện đương nhiên, chị không cần cám ơn em, hơn nữa, những thứ này là tiền của chị, khách hàng muốn lấy tiền, em đây là chủ tịch ngân hàng lại không cho sao?" Dư Tử Cường nói xong rất hài hước, thật ra thì hôm nay là anh cố ý đến giúp đỡ. "Hai người bỏ công việc trong tay tới giúp tôi, thật sự tôi không biết nên nói cái gì cho phải, cám ơn hai người." Hiện tại trừ nói cám ơn, cô thật không biết nên nói gì nữa. "Được lắm, đừng nói cám ơn nữa, bây giờ nên bàn tiếp theo nên làm gì bây giờ? Thiên Ngưng, bây giờ chị là phụ nữ mang thai, lúc đến chỗ bọn ướp đổi người sẽ rất nguy hiểm hay để cho em đi thay đi, em có thể chạy có thể nhảy, nếu như xảy ra chuyện gì còn có thể ứng phó." Đinh Tiểu Nhiên xung phong nhận việc, nhưng lập tức gặp phải sự phản đối của Dư Tử Cường, "Đi cái gì mà đi, chị cho mình là siêu nhân hay sao? Tôi đi." "Cậu cũng cho mình là siêu nhân ư, đi cái gì hả?" "Dù sao tôi đi vẫn tốt hơn chị đi." "Cững chưa chắc nha, ai biết được, ngộ nhỡ trông khá thế mà không dùng được thì sao đây?" "Nếu không bây giờ chúng ta đánh nhau một trận, xem ai lợi hại hơn?" "Đánh thì đánh, ai sợ ai à?" Đôi oan gia này lại muốn gây gổ nhau rồi, Tạ Thiên Ngưng không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ bọn họ, "Tiểu Nhiên, Tử Cường, hai người đừng làm loạn thêm nữa được không?" "Hôm nay tôi nể mặt Thiên Ngưng, nên sẽ không đánh nhau với cậu." Đinh Tiểu Nhiên ngồi bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, thở phì phò trừng mắt liếc Dư Tử Cường, sau đó hai tay ôm ngực, tầm mắt để qua một. "Hôm nay tôi cũng nể mặt Thiên Ngưng, không đánh nhau với chị." Dư Tử Cường ngồi khác khác, cũng dời tầm mắt qua một bên. Hai người thật giống hai kẻ dở hơi. Đới Phương Dung nhìn thấu tất cả, vì vậy cười trộm nói, "Để tôi xem hai người cò sát với nhau bao lấu đế tao ra tia lửa tình yêu nào." "Tôi mà cọ sát với cậu ta ra tia lửa tình yêu à, cọ ra thuốc nổ thì đúng hơn." Đinh Tiểu Nhiên lại đem tầm mắt đặt trên người Dư Tử Cường, ác ngoan nhìn anh chằm chằm. "Ngược lại tôi lại cảm thấy rất đáng mong chờ." Hơn tà tà cười cười, nhíu nhíu mày, phóng điện với cô. Lúc này, thìm Chu đi vào, dập tắt sự ồn ào của hai người, "Phu nhân, Đường tiên sinh lại tới." Không đợi Tạ Thiên Ngưng trả lời, Đới Phương Dung ngược lại ra lệnh trước, "Đuổi ông ta đi đi, đừng để cho ông ta đi vào." "Mẹ ——" "Bây giờ mẹ không muốn gặp Đường Phi và Phong Gia Vinh chút nào, dù sao me cũng không muốn cho bon họ vào." "Được, thím Chu, bà nói với Đường Phi, bây giờ tạm thời chúng tôi không tiếp khách, bào anh ta trở về." "Phu nhân, Đường tiên sinh nói anh ta theo lệnh Phong tiên sinh đến, nếu như không thể vào cửa chính, anh ta sẽ trèo tường vào, cho nên ——" Thím Chu do dự nói, cảm thấy mở hay không mở cũng khác gì lắm. "Thôi, bà mờ cửa cho anh ta vào đi." Tạ Thiên Ngưng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là bảo Chu thẩm đi mở cửa, sau đó khuyên nhủ Đới Phương Dung, "Mẹ, mẹ coi anh ta không tồn tại là được rồi.". "Xin lỗi, mẹ không chỉ muốn anh không tồn tại, mẹ còn muốn coi anh ta như cái túi trút giận." Đới Phương Dung biết không ngăn cản được Đường Phi vào, cho nên sẽ không nói nữa, dứt khoát cho hắn đi vào. Bà thật muốn xem Phong Gia Vinh định làm gì?