Tạ Thiên Ngưng xuống tắc xi liền đi thẳng về nhà trọ của mình, bởi vì đầu gối bị thương cho nên bước đi không nhanh, hơn nữa còn chân thấp chân cao, lúc đầu còn tạm ổn, nhưng đi nhiều phải cố hết sức, đầu gối thì ngày càng đau hơn. Phong Khải Trạch vẫn đi theo sau, nhìn mỗi bước đi cô đều phải nhịn đau, trong lòng đau xót, nghĩ muốn tiến đến giúp cô, lại không biết nên mở miệng thế nào mới phải. Hai người bọn họ vừa thấy mặt, nhất định là xăng gặp lửa, cháy vô cùng rừng rực, anh chỉ sợ chưa kịp nói lời nào thì cô đã mở miệng mắng liên tục. Điều này có thể trách ai? Chỉ trách anh cho cô ấn tượng đầu tiên quá kém, không biết nếu nói cho cô biết, anh là con khỉ nhỏ, tình huống có thể khá hơn một chút hay không. Dường như tính tình của cô đã kém đi nhiều. Không nhịn được, kêu to một tiếng. "Quả táo hung dữ." Vừa đúng lúc Tạ Thiên Ngưng muốn lấy chìa khóa ra để mở cửa, chợt nghe được biệt danh từ rất lâu trước kia, vô cùng quen thuộc, làm cô khiếp sợ không thôi, dừng lại động tác, từ từ xoay người trở lại, trợn to hai mắt, không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt, gằn từng chữ, hỏi: "Anh vừa gọi tôi là gì?" "Khuôn mặt của em tròn trịa, tính tình lại hung dữ như vậy, cho nên anh đặt cho em một biệt danh, gọi là quả táo hung dữ." Phong Khải Trạch đi tới, giả bộ như không biết gì, đơn giản giải thích, cũng không đề cập đến thân phận của mình. "Bệnh thần kinh, tôi cảnh cáo anh, không cho phép gọi tôi là quả táo hung dữ, có nghe hay không?" Tạ Thiên Ngưng phản ứng mãnh liệt hơn nữa, giống như toàn bộ tức giận đều phát hết ra ngoài, khiến lòng Phong Khải Trạch đột nhiên cảm thấy bất an, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao?" "Bởi vì tôi ghét cái biệt danh này." "Em ghét cái biệt danh này, hay là ghét người đặt cho em cái biệt danh này?" "Cả hai đều ghét, tôi ——" Nói được một nửa, đột nhiên cô cảm thấy rất không thích hợp, bèn nhanh trí hỏi: "Bệnh thần kinh, anh đi theo tôi đến nơi này là có ý đồ gì?" Ban đêm, một tên con trai đi theo một cô gái đến trước cửa nhà cô ấy, nhất định là có ý đồ khác. Xem đi, rốt cuộc lộ ra cái đuôi hồ ly, ngoài mặt nói không cần 500 tệ kia của cô, trên thực tế kiếm cớ quấn lấy cô, tùy thời xuống tay. Anh ta cũng không phải là muốn —— Tạ Thiên Ngưng nghĩ đi nghĩ lại, hai tay liền giơ lên đặt ở trước ngực, bộ dáng đề phòng sắc lang. Phong Khải Trạch thấy bộ dạng tức cười của cô, không nhịn được bật cười. Nhìn nụ cười tràn đầy chế nhạo của anh, cô nhướng mày, không vui hỏi: "Anh cười cái gì?" "Này, đã bao lâu em không có soi gương rồi hả ?" Hắn nỗ lực nín cười, nhưng vẫn không ngừng được, mang theo một tia cười nhạo, hỏi dò cô. Không phải hắn cố ý cười nhạo cô, mà là thật sự rất muốn cười. Trước cho rằng cô không phải người hắn đang tìm, cho nên một chút cảm giác cũng không có, hiện tại đã biết, liên tưởng với khi cô còn bé, thật đúng là rất khác nhau. "Tôi soi gương hàng ngày a, có cái gì không đúng sao?" Cô có chút ngốc nhưng mạnh mẽ trả lời, còn có một chút hồn nhiên giống như chồi cây non mới nhú lên. Nhìn cách ăn mặc quần áo so với độ tuổi của cô, thật sự không thích hợp với dáng vẻ của một cô gái trẻ. "Uổng công em soi gương hàng ngày, vậy em nhìn mình trong gương, có cảm giác bản thân mình có một chút thiếu nữ tính hay không?" Nghe xong, Tạ Thiên Ngưng rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh, giận đến nhướng mày trợn mắt, rồi thật lâu sau mới hạ giọng điệu thấp xuống, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa, không để ý tới người đàn ông xa lại với cô, trước khi vào cửa còn tức giận phun ra một câu. "Bệnh thần kinh tiên sinh, nếu cảm thấy tôi không có chút nữ tính nào, vậy thì cách xa tôi ra một chút, đừng có xuất hiện trước mặt tôi, càng nhìn càng thấy chướng mắt." Nói xong, không đợi đối phương đáp lời, đóng cửa thật mạnh.