Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 157
Đúng lúc xe đến.
Phong Khải Trạch dẫn Tạ Thiên Ngưng lên xe, bất chấp vẻ mặt cứng ngắc đau khổ của những người khác, lập tức rời đi, tâm tình thật tệ.
Vốn là một ngày hẹn hò tuyệt vời, là kỷ niệm khó quên, vậy mà tất cả lại bị ông già Phong phá hỏng, trong lòng anh cực kỳ khó chịu.
Xem ra sắp phải đối đầu trực diện rồi.
Tạ Thiên Ngưng ngồi trên xe, nhận thấy vẻ mặt Phong Khải Trạch căng thẳng, rất khó coi, vì vậy liền đưa tay lấy bó hoa hồng ở ghế ngồi phía sau, ôm vào trong lòng, mừng rỡ nói chút lời khuấy động không khí "Hoa hồng xinh đẹp của em vẫn còn ở đây, tốt quá. Con khỉ nhỏ, anh xem, hoa hồng anh tặng em trải qua mưa gió mà vẫn đẹp như vậy." Phong Khải Trạch lái xe, biểu tình không thay đổi trả lời: "Cũng không có ai chạm tới, làm sao có thể mất đi vẻ đẹp?""Con khỉ nhỏ, em biết anh vẫn đang tức giận chuyện hôm nay, anh đừng giận nữa có được không? Dù bữa tối chỉ ăn được một nửa nhưng em thấy chúng ta cũng có lời.""Có lời, là sao?" Nghe cô nói như vậy, cuối cùng trong lòng anh cũng dễ chịu hơn, rất muốn biết cô nói "có lời" là ý gì?"Bữa tối nây chắc hẳn rất đắt, nhưng chúng ta không phải bỏ ra một phân tiền nào cũng có thể vào ăn, hơn nữa em còn ăn được rất nhiều rồi, lỗ chết ông chủ kia. Bữa tối dưới nến chính là bầu không khí của nó mà thôi, cảm giác ấy em đã nhớ kỹ rồi, mặc dù không thể ăn hết, nhưng mà đối với em kết quả cuối cùng còn tốt hơn là chúng ta trả tiền rời đi. Có bữa trưa miễn phí ai lại không ăn, hơn nữa còn là bữa ăn hạng nhất, ha ha -- anh nói xem không phải là chúng ta có lời sao?" Cô rả vẻ tên trộm khôn ngoan cũng vì muốn anh cười một tiếng. Nàng giả trang ra một bộ tặc này thông minh dáng vẻ, vì chính là bác hắn cười một tiếng. Muốn anh vui lên.
Quả nhiên, anh cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
Nhìn anh cười, cô không kiềm chế được nói đùa: "Trời ạ, rốt cuộc anh cũng cười, nếu anh không cười em sẽ khóc mất.""Thiên Ngưng, cám ơn em lúc tâm trạng anh không tốt đã cố gắng làm anh vui vẻ như vậy." Trong lòng anh tràn đầy cảm động và cảm ơn, bởi vì có cô là bạn, tất cả những chuyện không vui đều tan thành mây khói. Anh cũng chỉ là hận Phong Gia Vinh mà thôi, người này anh đã hận nhiều năm như vậy, lúc này cần gì nghĩ đến ông ta quá nhiều?"Anh là chồng tương lai của em, lúc tâm trạng anh không tốt khiến anh vui là chuyện em nên làm, hơn nữa cũng là chuyện em thích làm. Lúc tâm trạng anh tốt, em cũng cảm thấy thật vui.""Xem em nói hay như vậy cho em một phần thưởng, hôn một cái." Anh đưa môi đến, hôn một cái trên mặt cô."Đừng làm loạn, lo lái xe đi, bây giờ là buổi tối, ánh sáng không rõ lắm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, vậy coi như không xong." Nghĩ tới an toàn cô không hề đùa với anh nữa, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. "Tuân lệnh, bà xã đại nhân, anh nhất định lo lái xe, đưa em an an toàn toàn về nhà." Anh trả lời hài hước, sau đó liền nghiêm túc lái xe, không còn nửa điểm phân tâm.
An toàn là nhất, cái này thật sự quan trọng.
Lúc Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng về đến nhà đã là hơn chín giờ tối, cửa sắt đang đóng, nhưng bọn họ cũng không gọi bất kỳ ai ra mở cửa mà cầm cái chìa khóa tự mình mở.
Sau khi hai người xuống xe liền thân mật cùng nhau đi vào cửa chính, thấy bên trong ánh đèn sáng rực rỡ, trong lòng cảm thấy kỳ lại, nghĩ rằng là thím Chu hay người hầu khác làm việc ở bên trong, cho nên cũng không hoài nghi nhiều, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.
Nhưng sau khi cửa lớn mở ra, tất cả những điều trước mắt đều làm họ khiếp sợ không thôi, sững sờ đứng bất động tại chỗ, nhìn đại sảnh một lần nữa.
Tạ Thiên Ngưng hai tay cầm hoa hồng, thấy sảnh trước mắt xa lạ lại vô cùng quen thuộc, kinh ngạc lầm bầm "Trời ạ, không phải em vào nhầm chỗ chứ?"Lúc đi buổi trưa trong nhà không phải như vậy, sao buổi tối quay lại đã thành cái dạng này rồi?
Phong Khải Trạch cũng nghi ngờ không hiểu, nhưng có một điều anh có thể khẳng định, nơi này chắc chắn là nhà của anh, chỉ là anh không biết nhà mình trở nên như vậy?
Trong đại sảnh, thím Chu cùng các hầu nữ cung kính đứng thành một hàng, cúi đầu không dám nhúc nhích, có thể lờ mờ thấy các cô đang run rẩy, giống như sợ hãi điều gì đó?
Hầu nữ cũng không dám ngẩng đầu nhìn loạn, chỉ có thím Chu nghe thấy tiến mở cửa hơi ngẩng đầu , vừa nhìn thấy ông chủ quay về, lá gan lớn hơn, đi lên cung kính nói: "Ông chủ, cuối cùng ngài cũng về rồi.""Thím Chu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Lông mày lưỡi mác của Phong Khải Trạch nhíu chặt, rất không hài lòng với tất cả trước mắt, nghiêm nghị chất vấn thím Chu. "Ông chỉ, buổi trưa hôm nay lúc ngài mới ra ngoài không lâu thì có một phụ nữ tự nhận là vợ ngài, cô ấy lấy thân phận bà chủ ra lệnh cho chúng tôi làm rất nhiều việc, bài trí trong đại sảnh cũng là theo chỉ thị của cô ấy." "Đáng ghét. . . . . ."Phong Khải Trạch thấp giọng mắng, cũng không hỏi là người phụ nữ nào.
Không phải anh không hỏi, mà anh đã biết người này là ai, trừ Hồng Thi Na ra không còn người phụ nữ nào vô sỉ như vậy.
Lúc này, Hồng Thi Na mặc áo ngủ màu trắng xuất hiện tại trên lầu hai, nhắm mắt lại vặn cổ và thân thể, giống như giãn gân cốt, không thấy rõ tình hình lầu dưới liền cao ngạo ra lệnh, "Lập tức chuẩn bị cho tôi một phần ăn khuya, thịt bò bít tết chín bảy phần, một ly sữa nóng, sữa tươi không nên quá ngọt."". . . . . ."Không ai đáp lại lời của cô ta.
Phong Khải Trạch dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người phụ nữ trên lầu, mắt đầy vẻ lửa giận.
Tạ Thiên Ngưng dù cũng tức giận, nhưng còn kinh ngạc nhiều hơn, vì áo ngủ Hồng Thi Na đang mặc bây giờ là của cô."Đó là áo ngủ của em, sao cô ta lại tùy tiện mặc?"Cái này áo ngủ cô còn chưa mặc được mấy lần đã bị người phụ nữ này mặc, tức chết cô rồi.
Hồng Thi Na cảm thấy có gì không đúng liền mở mắt, nhìn xuống lầu dưới, trong nháy mắt giao với ánh mắt đáng sợ của Phong Khải Trạch, thoáng chốc sợ đến phát run, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cười vô cùng dịu dàng, thanh nhã đi từ trên lầu xuống, vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi: "Khải Trạch, anh đã về rồi!"Không có bất kỳ người đàn ông có thể chống lại cô dịu dàng như vậy, cô tin anh cũng không ngoại lệ.
Vậy mà sự thật lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô.
Phong Khải Trạch căm tức nhìn Hồng Thi Na từ trên lầu đi xuống, ác độc chất vấn: "Là ai cho cô đến nơi này giương oai?""Khải Trạch, em, em là vị hôn thê của anh, tới nơi này chắc cũng không có vấn đề gì chứ?" Cô ra vẻ điềm đạm đáng yêu, tận lực tranh thủ tâm lý thích che chở phụ nữ nhu mì của đàn ông.
Nhưng cô không biết trong lòng của một ma quỷ, đối với người chán ghét chưa bao giờ có nửa điểm thương hại."Hồng Thi Na, tôi cho cô biết, vị hôn thê của Phong Khải Trạch tôi là cô ấy, không phải cô." Phong Khải Trạch ôm Tạ Thiên Ngưng, sau đó cầm tay trái của cô đưa lên, lấy chiếc nhẫn ở ngón tay cô ra.
Tạ Thiên Ngưng rất phối hợp với anh, tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo một chút khiêu khích, ôn cười nói: "Tôi chính là vị hôn thê của anh ấy."Nghe được mấy lời này, người hầu trong sảnh đều đã biết đáp án, biết được ai mới thật sự là bà chủ, cho nên không còn sợ Hồng Thi Na nữa, thậm chí còn rất tức giận.
Họ bị người phụ nữ này làm khổ một ngày, có thể không tức sao?
Hồng Thi Na thấy chiếc nhẫn kia, còn có bó hoa hồng kia, lửa giận trong lòng nháy mắt bốc lên, hận không thể cướp chiếc nhẫn kia. Nhưng cô không thể làm, càng không thể ra vẻ tức giân, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giả vờ điềm đạm đáng yêu, đau khổ hỏi: "Khải Trạch, mấy ngày nữa hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành, chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn không thể chấp nhận em sao? Em biết anh còn rất nhiều điều không hài lòng ở em, chỉ cần anh chấp nhận em, em có thể thay đổi."Phong Khải Trạch cười lạnh một tiếng, nhạo báng cô, "Một mình cô tham gia hôn lễ sao, nếu như mất hết danh dự trong hôn lễ cũng đừng trách tôi không nhắc cô trước tôi sẽ không mang thân phận chú rể đến hôn lễ.""Anh sẽ mang thân phận chú rể đến hôn lễ.""Cô có thể khẳng định như vậy soa? Có phải Phong Gia Vinh cho cô Định Tâm Hoàn khiến cho cô có thể tự tin đến thế không?""Em. . . . . ."Sự thật là thế, Phong Gia Vinh đã cam kết với cô, sẽ khiến Phong Khải Trạch xuất hiện tại trong hôn lễ ."Hồng Thi Na,tôi cho cô biết, chuyện của tôi, Phong Gia Vinh không làm chủ được, chỉ có tự tôi mới có thể làm chủ. Bây giờ cô lập tức cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí.""Khải Trạch, em thật sự là không hiểu, rốt cuộc em có chỗ nào kém hơn người phụ nữ này, tại sao anh cứ nhất định chọn cô ta mà không chọn em?" Hồng Thi Na không đi, trong lòng vô cùng bất bình, tràn đầy oán hận với Tạ Thiên Ngưng.
Phong Khải Trạch không trả lời câu hỏi của cô, nghiêm nghị hạ lệnh lần nữa "Cô đi hay không đi?""Em không đi, em mới là vị hôn thê của anh, người phải đi là cô ta."Tạ Thiên Ngưng tiếp xúc được ánh mắt oán hận của Hồng Thi Na, cũng không để trong lòng, to gan phản bác, "Hồng tiểu thư, nói thế nào cô cũng là danh viện, sao làm việc thô tục như vậy? Trên người cô, tôi nhìn không thấy bất kỳ khí chất nào của tiểu thư khuê các danh môn, chỉ thấy là kẻ làm phiền, chết không biết xấu hổ. Nhà trai vẫn chưa gật đầu đồng ý cưới cô, cô lại tự ình cái danh vị hôn thê của anh ấy, cô không thấy rất buồn cười, rất mất mặt sao?" Bây giờ cô không còn sợ tập đoàn Hồng thị, cho nên càng không sợ Hồng Thi Na,Hơn nữa, họ là tình địch, nếu như cô biểu hiện ra ý sợ hãi, vậy đồng nghĩa với thỏa hiệp."Tạ Thiên Ngưng, không tới lượt cô đánh giá tôi, cô có tư cách gì mà đánh giá tôi. Bây giờ mỗi một phân tiền cô tiêu đều là tiền của người khác, cô chẳng khác gì loại phụ nữ hạ tiện." Hồng Thi Na dữ tợn giận dữ mắng mỏ, không cách nào chấp nhận một người thân phận hèn mọn vậy sỉ nhục."Chỗ này còn chưa đến lượt cô nói, cút đi cho tôi." Phong Khải Trạch ra mặt thay Tạ Thiên Ngưng, chỉ vào cửa chính, cường thế ra lệnh, thậm chí đã kích động tự yêu cầu.
Tạ Thiên Ngưng đẩy tay Phong Khải Trạch, tiến lên một bước, cười lạnh, giễu cợt hỏi: "Tiểu thư Hồng Thi Na, xin hỏi cô bây giờ mỗi một phần tiền cô tiêu đều là của cô sao? Nếu tôi đoán không sai, cô sống đến giờ cũng chưa thật sự dựa vào hai tay mình kiếm một xu nào, tiền cô tiêu đều là tiền của ba cô. Chính cô mới là người tiêu tiền của người khác, cô có tư các gì mà nói tôi?" Hôm nay cô ra oai phủ đầu với người phụ nữ này, xem cô ta sau này còn dám lớn lối không?
Truyện khác cùng thể loại
306 chương
41 chương
112 chương
64 chương
78 chương
93 chương
99 chương