Bất ngờ được ở trong một căn phòng quá sang trọng, khiến cô có chút không quen, cả ngày ngoại trừ ăn cùng ngủ ra, phần lớn đều ngồi chơi một chỗ, sống như vậy thật có chút lãng phí. Cứ tiếp tục kéo dài cô sẽ chết vì chán mất. Không chỉ vậy, sáng sớm hôm nay Phong Khải Trạch đã vội đi ra ngoài, nói là có chuyện rất quan trọng cần phải giải quyết, để cô một mình nhàm chán ở nhà."Bà chủ, đã đến giờ dùng cơm, lúc nãy ông chủ có gọi về dặn dò, nhất định phải để bà ăn cơm đúng giờ." Thím Chu bước vào đại sảnh, cung kính nói chuyện với người đang ngồi xếp bằng trên ghế sa lon. Tạ Thiên Ngưng ngồi rất bất nhã, hai chân trắng đặt hết lên trên ghế, ôm chặt cái gối trong ngực, ngẩng đầu xem TV, từng biểu hiện của cơ mặt đều lộ ra sự nhàm chán, sau khi nghe thím Chu nói, hồi lâu mới có lời đáp uể oải: "Ờ..."Haizz, ăn cơm một mình sao, thật chán."Bữa ăn hôm nay bà chủ thấy có vừa miệng không, nếu có chỗ nào không vừa ý cứ nói rõ, chúng tôi nhất định sẽ điều chỉnh lại." Thím Chu đứng chực ở một bên, thận trọng hầu hạ, chỉ sợ mắc phải sai sót gì."Thím Chu không cần phải thế, đừng coi tôi như một kẻ đáng sợ, cứ làm đại là được. Đối với chuyện ăn uống tôi cũng không có kén chọn lắm, miễn sao no bụng là được.""Bà chủ, ông chủ đã dặn, tất cả đều phải hợp ý bà chủ, một chút không được sơ sót.""Hôm nay anh ta không có về, thím cứ yên tâm đi. Hơn nữa nhiều đồ ăn như vậy, mình tôi ăn cũng không hết, hay là thím cùng ăn với tôi đi, kêu mấy cô phụ bếp lên đây ăn chung luôn!"Tạ Thiên Ngưng thân thiện mời mọc, tựa như đang nói chuyện với người quen. Nhưng với thím Chu mà nói, đó là chuyện vô cùng đáng sợ, vội vàng cự tuyệt: "Cảm ơn bà chủ, nhưng chúng tôi đã ăn rồi, bà chủ cứ tự nhiên đi.""Thím đừng gạt tôi, tôi chắc chắn thím chưa có ăn cơm. Thím Chu cứ xem như giúp tôi ăn cơm đi, tôi ngồi ăn một mình chán lắm, hơn nữa, nhiều món ăn như vậy, sao tôi có thể ăn hết được, ngồi xuống ăn chung đi." Tạ Thiên Ngưng vẫn tiếp tục lôi kéo thím Chu ngồi xuống ăn. Nhưng thím Chu vẫn không dám, kiên quyết không ngồi xuống, thậm chí có chút hốt hoảng: "Bà chủ à, tôi nghĩ tôi nên xuống ăn cơm ở phòng bếp thì hay hơn.""Tại sao?""Không có gì, do thói quen thôi. Trước giờ tôi đều ăn cơm ở đó, nếu như ăn ở đây, nhất định tôi sẽ ăn không vô."Vì giữ công việc này, dù ở bất cứ tình huống gì, bà cũng không thể phạm sai lầm, cho nên luôn luôn cẩn thận làm việc, để tránh phạm lỗi."Được rồi, vậy tôi ăn một mình." Tạ Thiên Ngưng không níu kéoThím Chu nữa, cầm chén đũa lên, ngồi ăn một mình. Cô hiểu được khó xử của thím Chu, ăn cơm trong lo sợ thấp thỏm như thế, thật sự rất khó ăn. Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên. Tạ Thiên Ngưng đặt chén đũa xuống, cầm điện thoại di động lên, nhìn màn hình, thấy Đinh Tiểu Nhiên gọi tới, vì thế nhanh chóng bắt máy, nghe đầu dây bên kia nói xong, mặt cô liền trầm xuống, sau đó nhẹ giọng nói: "Đợi mình nửa tiếng, mình lập tức tới ngay."Nói xong, liền cúp điện thoại, không tiếp tục ăn nữa, vội vã chạy lên lầu thay quần áo. Thím Chu thấythức ăn vẫn còn y nguyên trên bàn, sốt ruột nói: "Bà chủ vẫn chưa ăn cơm mà! Ông chủ đã nói nhất định phải cho bà chủ ăn cơm đúng bữa.""Thím Chu, bà cùng mấy cô kia ăn hết đi, tôi đi ra ngoài ăn cơm với bạn." Lúc này Tạ Thiên Ngưng đang ở trên lầu nói vọng xuống, nói xong liền chạy vô trong phòng thay quần áo. Thím Chu lo sợ nhíu mày, trong lòng thấp thỏm vô cùng. Chuyện ông chủ đã dặn, nếu như làm không tốt, bà chắc chắn sẽ bị phạt, nhưng bà chủ không chịu ăn cơm, bà còn có thể làm được gì? Thôi vậy, dù sao ông chủ rất nghe lời bà chủ, chỉ cần bà chủ không tức giận là được. Chưa đầy 10 phút, Tạ Thiên Ngưng đã thay xong quần áo, cầm túi xách, mang giày cao gót chạy nhanh xuống lầu dưới. Thím Chu đang dọn dẹp thức ăn trên bàn, nghe tiếng chân vội vàng của cô, sợ hết hồn, vội để việc xuống, đi ra trước nhắc nhở: "Bà chủ đi chậm lại, ngã bây giờ.""Không sao đâu, tôi không phải đồ thủy tinh, không dễ ngã như vậy. Thôi giờ tôi đang bận, lát nói sau, bye bye."Tạ Thiên Ngưng vẫn cứ thế, hối hả chạy đi mất dạng."Haizz". Thím Chu chỉ đành thở dài, không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục thu dọn. ----Đinh Tiểu Nhiên đứng một mình ở ven đường, khuôn mặt nhợt nhạt buồn bã, ngơ ngẩn nhìn dòng người qua lại, trông giống như đang chờ ai đó, tuy cô đã cố gắng che giấu nổi đau khổ trên khuôn mặt, nhưng vẫn không thể che đậy những thương tổn trong lòng mình. [Tiểu Lục : tớ đọc xong ko hỉu ý bà tác giả là sao =”= biểu hiện đau khổ ra ngoài lại cố che giấu ra ngoài nhưng ko giấu bên trong. Hại não tớ à? >"