Thẩm Hạo Khanh trở lại bệnh viện thay băng vết thương.
Sau khi bác sĩ dặn dò hắn vài câu thì có việc gấp nên rời đi trước, trong phòng hiện tại chỉ còn hắn và một cô y tá.
Cô ta nhìn thấy vẻ ngoài Thẩm Hạo Khanh tuấn tú, nhìn qua là biết thân phận không phải tầm thường.
Vốn đã có hào cảm, cô ta bèn đưa cho hắn danh thiếp có số điện thoại của mình, hi vọng sau này hai người có thể giữ liên lạc.
“Xin lỗi, tôi có vợ con rồi.” Hắn liền tìm cớ từ chối.
Cô y tá kia có chút gượng gạo, bèn thu lại tờ danh thiếp.
Thẩm Hạo Khanh lấy áo khoác vắt trên ghế, rồi rời khỏi phòng khám bệnh.
Thẩm Hạo Khanh thả bước trong khu hành lang bệnh viện, cũng không để ý lắm đến đằng trước mà bị một bé gái mặc đồ bệnh nhân tông sầm vào.
Hắn vội đỡ cô bé dậy, lo lắng hỏi:
“Này, cháu không sao chứ?”
Trước mặt hắn chính là Hoài An.
Cô bé vừa nhìn thấy Thẩm Hạo Khanh đã vô cùng thích thú mà dang hai tay ra đằng trước, muốn được hắn bế lên.
Thẩm Hạo Khanh bất giác mỉm cười, không hiểu vì sao lại có cảm giác thân quen đến lạ.
Nhẹ nhàng ôm lấy An An, hắn hỏi:
“Bé con, có thể nói cho chú biết mẹ cháu tên gì không?”
Kỳ thực sau khi hỏi câu này, Thẩm Hạo Khanh cảm thấy có chút vô lý, nhưng mà hắn vẫn rất mong chờ câu trả lời.
An An nhanh miệng đáp lại:
“Chú muốn làm quen với mẹ cháu sao? Tiếc quá! Mẹ cháu đã có người theo đuổi rồi.”
Thẩm Hạo Khanh nhíu mày hơi khó hiểu, sau đó lại bật cười thành tiếng.
Cách trả lời của con bé này thật đáo để!
“Vậy thôi, để chú đưa cháu về phòng bệnh nhé!” Hắn liền tìm cách khác để được gặp người nhà của con bé.
Thẩm Hạo Khanh theo lời chỉ dẫn của An An, đưa cô bé về đúng phòng bệnh.
Lúc này Khiết Băng đã chạy đi nơi khác tìm con, nên hai người không thể gặp mặt.
An An hơi rướn người, chu cái miệng nhỏ lên hôn vào má Thẩm Hạo Khanh.
Đây là lần đầu tiên bé con thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, nên vô cùng thích thú.
“Cảm ơn chú đẹp trai!”
Hắn ngây người, chưa kịp nói thêm gì thì nhận được cuộc gọi từ thư ký.
Thẩm Hạo Khanh vẫy tay chào tạm biệt An An, dặn dò cô bé vào trong phòng rồi mới đi nghe điện thoại.
Thư ký của hắn thông báo về tin tức của Ninh Khiết Quỳnh.
Hóa ra trong buổi đấu giá từ thiện mấy ngày trước, cô ta cũng có mặt ở đó.
Thẩm Hạo Khanh dấy lên nghi ngờ rằng người phụ nữ kia cùng Hiên tổng có liên quan đến vụ bắt cóc Sở Trạch.
An An không vào trong phòng bệnh mà đi tìm nhà vệ sinh.
Trùng hợp cô bé lại nhìn thấy Ninh Khiết Quỳnh, rồi chạy đến hỏi:
“Cô ơi, nhà vệ sinh bệnh viện ở đâu vậy ạ?”
Nhìn đứa trẻ hai mắt tròn xoe ở trước mặt, Ninh Khiết Quỳnh bỗng khựng lại.
Cô ta nheo mắt đánh giá An An một lượt, nhìn thế nào cũng thấy giống một người.
“Đứa trẻ này sao lại giống Ninh Khiết Băng đến vậy?” Cô ta thầm nghĩ.
An An vẫn đứng đợi Ninh Khiết Quỳnh trả lời.
Thấy người phụ nữ kia ngây ra không có phản ứng, cô bé liền rướn người, kéo tay áo cô ta:
“Cô ơi!”
Ninh Khiết Quỳnh cuối cùng cũng chỉ cho An An lối đi đến nhà vệ sinh.
Còn không an tâm về đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi nên đã đi theo, rồi đứng ở bên ngoài đợi.
“An An, con ở đâu?”
Khiết Băng đã tìm gần đến nơi này, Ninh Khiết Quỳnh vừa nghe giọng đã đoán ra được, cô ta bèn tìm đại một góc để trốn vào.
“Mẹ!”
Khiết Băng ôm chầm lấy con gái, mừng đến bật khóc.
Chỉ vì cô lơ đễnh ngủ quên mà suýt chút nữa lạc mất An An.
“Con đi đâu thế? Làm mẹ lo muốn chết!”
An An cúi đầu, lí nhí xin lỗi mẹ.
Bộ dạng dễ thương hiện tại không thể khiến Khiết Băng giận được.
Cô bế con bé lên, trở về phòng bệnh.
Ninh Khiết Quỳnh chứng kiến tất cả, xác nhận đây chính là con gái của Khiết Băng.
Chẳng mấy chốc, trong đầu cô ta đã nảy nở ra một âm mưu mới.
…
Thẩm Hạo Khanh cho người điều tra về LK, phát hiện ra nhiều điểm hay ho.
Tiêu biểu phải kể đến dự án xây dựng khu đô thị kiểu mới đang tiến hành do Hiên tổng đứng thầu, mà chủ đầu tư ban đầu của công trình này lại là Trình Kiên.
Kể cả lô đất mà Thẩm Hạo Khanh đang nhắm đến, lúc trước LK đã thỏa thuận hợp đồng với phía JR, bây giờ không hiểu vì sao lại lọt vào tay Ninh Khiết Quỳnh.
“Trình Kiên, dạo này hắn ta có động tĩnh gì không?”
“Tôi thấy có vẻ anh ta không quan tâm đến hạng mục kia lắm, chỉ là thỉnh thoảng vẫn đến giám sát công trình.”
Hắn hít một hơi thật sâu, chẳng ngờ mọi chuyện lại phức tạp như vậy.
Nếu chỉ dính đến Hiên tổng và Ninh Khiết Quỳnh còn dễ giải quyết, nhưng đằng sau bọn họ còn là Trình Kiên.
Sáu năm trước, Thẩm Hạo Khanh và Sở Trạch từng có lần đụng độ anh ta trên thương trường.
Hai bên cũng gọi là đối thủ cạnh tranh đáng gờm, Trình Kiên còn nhiều lần chơi xấu hắn.
Thẩm Hạo Khanh biết con người Trình Kiên nguy hiểm khó lường, lo sợ nếu thật sự Sở Trạch rơi vào tay anh ta, lành ít dữ nhiều.
Trước hết hắn phải tìm kiếm điểm yếu của Trình Kiên đã.
“Sắp xếp cho tôi ngày mai đến công trường thi công dự án khu đô thị một chuyến.”
“Chủ tịch, lẽ nào anh nghi ngờ dự án đó có vấn đề?” Thư ký của hắn hỏi.
Hiện tại Thẩm Hạo Khanh chưa có căn cứ để kết luận bất cứ điều gì.
Hắn sai thư ký của mình điều tra, còn ngày mai phải tự mình đến công trình mới có thể do thám thêm được..
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
6 chương
46 chương
123 chương
33 chương