Đợi sau khi bữa tiệc kết thúc, Thẩm Hạo Khanh mới lái xe vào bệnh viện. Khiết Băng vẫn đang truyền dịch, hiện tại chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Dương Trạch bảo hắn ở lại trông chừng cô gái nhỏ, còn mình ra ngoài mua một vài vật dụng cần thiết. “Cô ấy thế nào rồi?” Hắn hỏi vị bác sĩ đang đứng đối diện mình. Ông nhìn vào tờ giấy kết quả xét nghiệm trên tay, ngẫm nghĩ một lúc rồi từ tốn nói: “Cô ấy bị kiệt sức mà ngất đi, có lẽ là do trong một khoảng thời gian không được nghỉ ngơi đầy đủ. Cái này cũng không quá lo ngại, chỉ là… theo kết quả xét nghiệm, tôi phát hiện lượng thuốc tránh thai cô ấy đang dùng tương đối cao, e rằng nếu còn sử dụng lâu dài sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe.” Thẩm Hạo Khanh nghe xong vẫn không có phản ứng gì đặc biệt, gật nhẹ đầu một cái cho có lệ. Dương Trạch mua đồ về, đúng lúc đứng ở ngoài cửa, loáng thoáng nghe được lời của vị bác sĩ kia. Chờ ông đi khỏi phòng bệnh, anh liền hỏi hắn: “Cô bé đó bị làm sao vậy? Vừa nãy tôi nghe bác sĩ nói dùng thuốc với liều lượng cao, chuyện là thế nào?” “Không có gì nghiêm trọng, chẳng qua tôi cho cô ta uống thuốc tránh thai an toàn thôi.” Dương Trạch há hốc miệng, hai lỗ tai lùng bùng cả lên. Anh nhìn tên đàn ông kia là muốn đánh. Cái gì mà không nghiêm trọng? Chẳng lẽ hắn muốn nhìn thấy Ninh Khiết Băng lăn ra chết thì mới hài lòng? “Hạo Khanh, cậu hơi quá đáng rồi. Dù sao chuyện giường chiếu cũng nên là đôi bên tự nguyện, sao cậu lại ép cô ấy uống thuốc tránh thai chứ?” Thứ đó thật sự rất nguy hiểm cho sức khỏe, đặc biệt là với cô gái có thể chất yếu như Ninh Khiết Băng nữa. Nếu Thẩm Hạo Khanh không muốn cô mang thai con của hắn, thì vẫn còn nhiều biện pháp an toàn khác mà? “Cô ta không có tư cách mang thai con của tôi. Chỉ đơn giản thế thôi.” Lời nói tuyệt tình như thế, Thẩm Hạo Khanh vẫn thốt ra được. Dương Trạch thật sự thấy giận thay cô gái nhỏ. Anh nắm lấy cổ áo của hắn, định dạy cho tên này một bài học thì nghe thấy tiếng sột soạt bên giường bệnh. Khiết Băng đã tỉnh dậy, đầu cô đau như búa bổ, chân tay mỏi rả rời không còn tí sức lực nào. Nhưng mà đáng buồn thay, những lời Thẩm Hạo Khanh nói với Dương Trạch, cô lại nghe không sót một chữ. “Hóa ra thuốc bổ mỗi ngày anh dặn dì Lý mang cho tôi là thuốc tránh thai. Hóa ra tôi không có tư cách sinh con của anh…” Khiết Băng cười như không, gương mặt lạnh tanh che giấu đi cảm xúc thật. Từng câu từng chữ mà Thẩm Hạo Khanh thốt ra như biển muối mặn, xát sâu vào da thịt của cô. Khiết Băng dằn lòng tự hỏi, hắn có biết cô chịu tổn thương đến mức nào không? “Cô mếu máo cái gì? Ninh Khiết Băng, đó chính là cái giá phải trả để cô bước vào nhà họ Thẩm, nên đừng cố tỏ vẻ oan ức nữa. Nhìn thật chướng mắt!” Khiết Băng vùng người dậy, chỉ thẳng vào mặt Thẩm Hạo Khanh đầy uất ức: “Thẩm Hạo Khanh, anh đừng quá đáng! Dù sao tôi cũng không phải tình nguyện gả cho anh. Hà cái cớ gì anh lại đem hết bực tức, trút giận lên người tôi?” Giọng cô lạc hẳn đi, nước mắt cứ thế chảy xuống không ngừng. Người con gái hắn yêu bỏ trốn theo người đàn ông khác. Tại sao Ninh Khiết Băng lại là người phải gánh chịu hậu quả? Thẩm Hạo Khanh cúi thấp người, đưa tay áp vào gò má ướt đẫm nước mắt kia, hạ giọng cảnh cáo: “Quá đáng chỗ nào? Ninh Khiết Băng, cô phải biết rõ từ trước đến giờ, chưa từng có ai dám chống đối tôi cả. Vậy nên cô tốt nhất biết điều một chút, sống cho an phận vào.” Thẩm Hạo Khanh hừ nhẹ một tiếng, chán ghét lấy khăn mùi xoa ra lau chút nước dính trong lòng bàn tay mình. Khiết Băng run lên bần bật, cô cắn chặt răng vào cổ tay mình, ngăn tiếng nấc phát ra âm ỉ từ trong cuống họng. Hắn càng nhìn càng không thuận mắt, lạnh lùng nói: “Cô định giả vờ đáng thương cho ai xem? Mau cất mấy giọt nước mắt giả tạo đó đi, nó chỉ khiến tôi thêm khinh thường cô hơn thôi!” Nói xong, Thẩm Hạo Khanh quay gót rời đi, để lại Khiết Băng trong phòng bệnh với Dương Trạch. Cô vẫn còn đang khóc, khiến anh thấy khó xử vô cùng. Dương Trạch không phải là chưa từng dỗ dành phụ nữ, nhưng đứng trước cô gái này, anh lại cảm thấy hơi bất lực. “Ngoan, ngoan… em đừng khóc nữa mà.” “Cái tên đó luôn nóng nảy như vậy, mấy lời hắn nói, em cũng đừng để trong lòng làm gì…” Dương Trạch đưa khăn giấy cho Khiết Băng lau nước mắt. Anh an ủi một lúc lâu, tâm trạng của cô mới khá lên đôi chút. Không khí trong bệnh viện khá ngột ngạt, Khiết Băng cũng không muốn ở lại lâu. Sau khi được bác sĩ kê cho ít thuốc bổ, dặn dò thêm vài điều, cô đã được phép trở về nhà. Dương Trạch lái xe đưa cô gái nhỏ về biệt thự nhà họ Thẩm. Xuống đến xe, anh còn nhiệt tình chào tạm biệt Khiết Băng. Cô cúi đầu lịch sự cảm ơn anh một tiếng, dù sao hôm nay cũng nhờ người đàn ông này đưa cô vào bệnh viện cấp cứu. Nếu không có anh, sợ rằng Khiết Băng sẽ còn thê thảm hơn nữa. “Được rồi, mau vào nhà đi. Em đối với Thẩm Hạo Khanh nên mềm mỏng một chút! Nếu cứ chọc giận hắn, người chịu thiệt thòi chắc chắn sẽ là em đó.” Dương Trạch dặn dò kỹ lưỡng, rồi mới đạp chân ga rời đi..