Thẩm Hạo Khanh sững người, bàn tay vò chặt tờ giấy trong tay, ném mạnh xuống đất. Cảm giác đau nhói xen lẫn với sự tức giận trong lòng, mọi việc diễn ra quá đột ngột, nhất thời hắn không thể chấp nhận được. Hắn cứ nghĩ Khiết Băng yêu hắn, cô nhất định sẽ cầu xin hắn, cứu vãn cuộc hôn nhân này. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, lẽ nào Thẩm Hạo Khanh đã nhầm? “Khiết Băng, lần này xem ra em đã hạ quyết tâm rồi.” Sở Trạch đuổi theo đằng sau, bấy giờ mới đến nơi. Anh dựa vào cánh cửa phòng khách, thở gấp: “Hừ, miệng thì nói không quan tâm đến, nhưng vừa nghe thấy tin tức liên quan đến Khiết Băng thì sốt sắng hơn ai hết.” “Đúng là tự lừa dối bản thân mình!” Sở Trạch nhìn thái độ tức giận của hắn, rồi chú ý đến tờ giấy bị vo tròn nằm lăn lóc trên sàn. Anh nhặt lên, mở ra xem nội dung bên trong. Ba chữ “đơn ly hôn” trên tiêu đề cũng đủ để Sở Trạch hiểu ra tất cả. “Hạo Khanh, cậu định làm thế nào?” “Tìm cô ấy!” Hắn quả quyết. Nói thì dễ lắm nhưng tìm bằng cách nào? Khiết Băng đã muốn ly hôn với hắn, nhất định sẽ nghĩ cách để Thẩm Hạo Khanh không tìm ra mình. “Tôi nghĩ sẽ không dễ dàng đâu.” Sở Trạch nói. Thẩm Hạo Khanh nhướng mày, đôi mắt nhìn thẳng vào anh, tự tin nói: “Tôi tự có cách khiết Ninh Khiết Băng chủ động quay về.”Sau khi Khiết Băng dọn khỏi nhà họ Thẩm, cô tìm một phòng trọ nhỏ, tạm sống qua ngày. Về tương lai lâu dài, kỳ thực cô vẫn chưa tính tới. Triệu chứng buồn nôn của Khiết Băng mỗi khi ăn uống ngày càng nặng, cô quyết định đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Nếu xui rủi chẩn đoán ra bệnh tật nguy hiểm, còn có phương pháp cứu chữa kịp thời. Khiết Băng biết Ninh Khiết Quỳnh tự sát phải nhập viện, nhưng lại không có can đảm đến thăm cô ta. Ở đó chắc chắn không ai chào đón cô, hơn nữa vì sợ chạm mặt Thẩm Hạo Khanh, cô càng không thể đến. Khiết Băng siêu âm làm kiểm tra, cô ngồi ở bên ngoài đợi khoảng ba mươi phút mới có kết quả. Vị nữ bác sĩ mời cô vào phòng, trên tay bà ấy cầm tờ giấy, tươi cười nhìn cô: “Cô gái, chúc mừng cô đã mang thai. Thai nhi trong bụng cũng được sáu tuần tuổi rồi.” Khiết Băng ngồi bất động trên ghế, sắc mặt tái bợt đi. Cả người cô lạnh ngắt vì câu nói của vị bác sĩ. Cô có thai sao? Cô mang thai con của Thẩm Hạo Khanh sao? Khiết Băng nghẹn ứ họng, nhất thời không biết nói gì với bà ấy. Nhớ lại khoảng thời gian gần đây cô xuất hiện những triệu chứng lạ, giống như ốm nghén. Hơn nữa chu kỳ sinh lý cũng không đều, đáng lẽ Khiết Băng phải phát hiện từ sớm mới phải. Nhưng phải làm sao đây? Cô với hắn sắp ly hôn rồi! Vị bác sĩ thấy Khiết Băng không nói gì, cứ nghĩ cô nhất thời xúc động. Thấy cô đi một mình, bà liền hỏi: “Hôm nay cô đi một mình sao? Người nhà cô có đến đây không?” Khiết Băng cười chua xót, cô làm gì có người nhà? Kể cả người chồng trên danh nghĩa – Thẩm Hạo Khanh, hay những người ở Ninh gia. Có lẽ… chỉ mình cô xem họ là người nhà. “Không có. Hôm nay tôi đi một mình.” Bà ấy gật đầu, dặn dò Khiết Băng một số điều. Đến cuối cùng vẫn không yên tâm mà nói: “Thể chất cô yếu, cần bồi bổ nhiều thì đứa trẻ mới phát triển khỏe mạnh được. Hơn nữa tâm sinh lý của thai phụ khá phức tạp, nếu chồng cô dành nhiều thời gian ở bên cô thì càng tốt.” Vị bác sĩ kia nhắc đến Thẩm Hạo Khanh, Khiết Băng càng thêm đau lòng. Cô ngoảnh mặt đi chỗ khác, cử chỉ lộ rõ sự lúng túng. Một lúc sau bình tĩnh lại, cô cúi thấp mặt, cười gượng gạo. “Chồng của tôi… thật ra chúng tôi đã quyết định ly hôn rồi.” Khiết Băng vừa nói, vừa bất giác đưa tay sờ lên bụng. Vị bác sĩ như hiểu ra điều gì đó. Bà đăm chiêu nhìn cô, từ tốn nói: “Sinh mệnh là quý giá. Về chuyện của đứa trẻ, tôi mong hai người suy xét cho thật kỹ.” Khiết Băng biết bà ấy đang ám chỉ điều gì. Cô cười nhạt, đáp: “Tôi hiểu. Đứa trẻ này, tôi nhất định sẽ sinh nó!” Thấy Khiết Băng đang sống một mình, vị bác sĩ kia bèn tư vấn them cho cô nhiều thông tin bổ ích. Sau khi làm thêm vài kiểm tra sức khỏe, Khiết Băng đến quầy lấy thuốc rồi ra về. Nhìn hóa đơn bệnh viện, cô khẽ thở dài. Số tiền còn lại của cô rất ít ỏi, sợ rằng trang trải cuộc sống đến hết tháng này còn khó. Khiết Băng nhớ đến Thẩm Hạo Khanh, tự hỏi nếu hắn biết cô có thai sẽ phản ứng như thế nào? Sẽ vui hay buồn, là mong chờ hay tức giận? “Cô ta không có tư cách mang thai con của tôi.” Câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu Khiết Băng, giống như để nhắc nhở cô về mối quan hệ của hai người. Hắn sẽ mong chờ sự xuất hiện của đứa bé này sao? Không bao giờ! “Phù! Dù sao anh ta cũng sẽ không cho mình sinh bé con ra. Nếu đã như vậy, mình cần gì phải nói cho anh ta biết?” Khiết Băng lửng thửng đi dọc hành lang của bệnh viện. Đúng lúc cô nghe thấy tiếng hò reo ở bên dưới. Đứng trên lầu nhìn xuống, cô nhìn thấy Thẩm Hạo Khanh, trên tay hắn cầm một bó hoa hồng tươi thắm. Trái tim bình lặng của Khiết Băng bất giác dâng trào sự thổn thức khó tả. Hắn đến đây tìm cô sao? Ở bên dưới, một chùm bong bóng bay lên, kéo theo dải lụa màu hồng ghi dòng chữ ngay ngắn: “Ninh Khiết Quỳnh, gả cho anh nhé!” Hai mắt Khiết Băng nhòe đi, ướt lệ. Thấy Thẩm Hạo Khanh chuẩn bị nhìn về phía của mình, cô ngồi thụp xuống, trốn mình dưới lan can không để hắn phát hiện. “Khiết Băng, mày thật ngốc! Đến lúc này còn mong chờ cái gì hả?” Cô òa lên khóc nức nở, cũng may nơi này không có ai, nên cô mới thỏa sức giải tỏa nỗi u uất trong lòng. Thẩm Hạo Khanh có Ninh Khiết Quỳnh rồi, cô mãi mãi chỉ là kẻ thay thế. Từ bây giờ, hắn giải thoát cho cô rồi. Đó không phải là những điều Khiết Băng từng mong muốn sao? Cô đau lòng cái gì? “Bé con, chúng ta không cần anh ta nữa. Sau này sinh con ra, mẹ nhất định sẽ nuôi con nên người.” Khiết Băng tự an ủi mình, lấy đứa trẻ làm động lực cố gắng. Cô phải thật phấn chấn, sống thật tốt để chăm lo cho con cô nữa. Còn Thẩm Hạo Khanh, những chuyện xảy ra bên cạnh hắn, bây giờ chỉ có thể xem như hồi ức đẹp! Đẹp đến thê lương, đến đau lòng….