Ngày mừng thọ bảy mươi tuổi của Ninh lão gia cũng là ngày Khiết Băng lần đầu trở về thăm nhà. Thẩm Hạo Khanh còn có công việc cần phải xử lý ở Thẩm thị, nên dặn cô đón taxi về Ninh gia trước. “Giải quyết xong công việc tôi sẽ sang đó ngay.” “Vâng. Hạo Khanh, em đi nhé?” Thẩm Hạo Khanh gật đầu, giúp cô xách quà cáp bỏ vào trong cốp xe. Chờ khi tài xế lái xe đi khỏi, hắn mới vào trong nhà sửa soạn để đến công ty. Khiết Băng có chút hồi hộp, trong lòng tuy vui sướng vì sắp được gặp ông nội, nhưng trở về Ninh gia đồng nghĩa với việc cô sẽ chạm mặt Ninh đại phu nhân. Biết thế nào bà ta cũng tìm cách gây khó dễ lên mình, Khiết Băng không tài nào vui nổi. Xe chạy trên đường, cô tranh thủ chợp mắt một lúc, khoảng chừng hai mươi phút sau đã về đến Ninh gia. Quản gia đón Khiết Băng từ ngoài cổng, thêm hai người làm phụ cô xách đồ vào. Ninh lão gia vừa thấy cô đã vội đi nhanh đến, hai ông cháu ôm chầm lấy nhau đầy hạnh phúc.   Ninh đại phu nhân liếc mắt nhìn Khiết Băng, lên tiếng mỉa mai cô gái nhỏ. Thấy cô vào nhà họ Thẩm có được cuộc sống sung túc như vậy, bà ta vừa hối hận vừa ganh ghét. “Ninh Khiết Băng, đừng tưởng mày sẽ nhởn nhơ được như vậy mãi. Khiết Quỳnh quay về rồi, sớm muộn gì cái danh phận thiếu phu nhân nhà họ Thẩm cũng sẽ là của nó.” “Mộc Tuệ, con thôi đi.” Ninh đại lão gia gắt lên. Khiết Băng không nói gì, cô lẳng lặng cúi đầu chào ông nội rồi xuống bếp phụ mọi người một tay. Bớt lời nào thì hay lời đó, dù sao cô cũng không muốn xảy ra cãi vả. Khách mời dần đến đông đủ, tiệc rượu cũng đã chuẩn bị xong. Đây là lần đầu tiên Khiết Băng được danh chính ngôn thuận xuất hiện trong bữa tiệc lớn, với danh phận là nhị tiểu thư nhà họ Ninh. Ninh Khiết Quỳnh không xuất hiện, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên người Khiết Băng. Ai nấy đều khen cô xinh đẹp chẳng thua kém gì chị gái của mình. Ninh đại phu nhân sinh lòng đố kỵ, trước mặt đông đảo mọi người tìm cách hạ bệ Khiết Băng, nâng con gái bà ta lên trời xanh. Cô không muốn nhìn thấy Ninh lão gia khó xử, bèn kiếm cớ để ra ngoài.   Trong nhà khá ngột ngạt, Khiết Băng ra sân sau hít thở chút gió trời. Cô vừa mới đẩy cửa liền bị một bàn tay nắm lấy, kéo ra bên ngoài. Khiết Băng sợ hãi hét lên nhưng người kia dùng tay bịt miệng cô lại. Mãi khi nghe thấy giọng nói quen tai, cô mới bình tĩnh trở lại. “Đừng sợ, là tôi đây… Cao Minh Viễn!” Cô liên tục vuốt ngực, lia ánh mắt không mấy thiện cảm về phía hắn ta. Cao Minh Viễn tự nhiên xuất hiện ở đây, còn dọa cô một phen hú vía. “Anh đến đây với mục đích gì, đến tìm tôi sao? Tôi nhớ chúng ta đâu có quen nhau?” Khiết Băng cảnh giác lùi lại phía sau. Cao Minh Viễn vân vê chiếc nhẫn rồng đeo trên ngón tay cái, khóe miệng nhếch lên ẩn ý. Hắn thong thả vuốt mái tóc bạch kim nổi bật, nhẹ nhàng bật ra một câu nhưng lại rất có trọng lực: “Tôi không quen cô, nhưng lại quen chị gái của cô – Ninh Khiết Quỳnh đấy.” “Anh biết chị của tôi? Vậy bây giờ chị ấy đang ở đâu?” Khiết Băng sốt ruột hỏi lại.   Người đàn ông kia không nói gì, như để thử thách tính kiên nhẫn của cô. Khiết Băng thở dài, đoán chừng hắn ta cũng không biết, liền xoay người định đi vào trong nhà. “Nếu như cô có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi, tôi sẽ cho cô biết Khiết Quỳnh đang ở đâu?” Cao Minh Viễn nói vội, thành công giữ bước chân cô ở lại. Ánh mắt hắn ta đầy tự tin, khiến cô bắt đầu dao động. Khiết Băng chau mày, ngờ vực hỏi: “Yêu cầu của anh là gì?” “Chính là… cô phải khiến Thẩm Hạo Khanh thật lòng yêu mình.” Cao Minh Viễn cười lớn, hững hờ đút tay vào túi quần. Thấy dáng vẻ ngờ nghệch của Khiết Băng, hắn liền nói tiếp: “Nếu Thẩm Hạo Khanh yêu cô, Ninh Khiết Quỳnh sẽ tự động quay về.” Chỉ mong cô gái ngốc này có thể hiểu được dụng ý của mình. Cao Minh Viễn muốn xem đến lúc Thẩm Hạo Khanh yêu Khiết Băng rồi, Ninh Khiết Quỳnh quay về, hắn sẽ chọn ai? Dù có tổn thương cô gái nào, người chịu đau khổ vẫn sẽ là Thẩm Hạo Khanh. Như thế sẽ đúng với mục đích của Cao Minh Viễn!   Hành lang bên trong truyền đến tiếng bước chân, người đàn ông kia nghe thấy vội bỏ đi mất. Thẩm Hạo Khanh đi tìm Khiết Băng từ nãy đến giờ, may nhờ có người chỉ chỗ, hắn mới biết cô đang ở ngoài này. “Cô vừa mới nói chuyện với ai thế?” Thẩm Hạo Khanh hướng mắt về đằng xa, loáng thoáng nhìn thấy bóng người Cao Minh Viễn. Hắn cố gắng xử lý công việc thật nhanh để đến tham dự lễ mừng thọ của Ninh lão gia, vậy mà Khiết Băng lại trốn ra sân sau nói chuyện với kẻ khác, thật khiên Thẩm Hạo Khanh nổi điên lên. “Còn không mau trả lời?” Hắn ép sát cô vào tường, cơ mặt cau có thể hiện sự tức giận. Khiết Băng sắp bị khí thế của hắn làm cho ngột thở. Cô dùng sức đẩy Thẩm Hạo Khanh ra, bình tĩnh đáp: “Là một người quen của ông nội thôi.” Hắn vẫn không chịu từ bỏ, một lần nữa ép sát người vào Khiết Băng. Hai cánh môi gần như chạm vào nhau, Thẩm Hạo Khanh phả một luồng khí ấm lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, gằn nhẹ: “Thật?”   Hắn vẫn không chịu từ bỏ, một lần nữa ép sát người vào Khiết Băng. Hai cánh môi gần như chạm vào nhau, Thẩm Hạo Khanh phả một luồng khí ấm lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, gằn nhẹ: “Thật?” “Nếu không thì anh nghĩ thế nào?” Cô hậm hực hỏi lại. Bốn mắt mở to, trân trân nhìn nhau. Khi hai trái tim đang cùng một nhịp đập, dồn dập liên hồi, Thẩm Hạo Khanh bất giác chiếm trọn bờ môi đỏ của người con gái kia, cào cấu không ngừng. “Ưm… ưm…” Khiết Băng liên tục xô hắn ra nhưng không được, chỉ khi Thẩm Hạo Khanh hôn đến mê mệt, hắn mới thả cô ra. Cô hít lấy hít để không khí, trước khi hắn rời đi thì vội vã hỏi: “Hạo Khanh, anh… có phải anh đang ghen không?” Người đàn ông kia điều tiết lại hơi thở, giấu nhẹm đi tia mắt bối rối vừa thoáng qua. Chân mày hắn nhếch nhẹ lên, kèm theo khẩu khí cứng rắn mà đáp lại: “Cô đừng có tưởng bở! Tôi chỉ muốn nhắc cho cô nhớ kỹ thân phận thiếu phu nhân nhà họ Thẩm của mình. Chừng nào chúng ta còn chưa ly hôn, cô đừng hòng qua lại với người đàn ông khác.”.