Gà mái ! em là ai không quan trọng !
Chương 8 : Trung thu đáng nhớ
Đám trẻ vỗ tay,Mai và Phàm cùng vui vẻ rước đèn chơi đùa với lũ trẻ sau một hồi,một quá hai đứa ngồi lăn xuống đất,lũ trẻ vẫn mãi mê chơi :
-HỜ ! Mệt quá ! Đúng là lũ trẻ năng động mà ! Anh mệt ko ?
-Khá mệt !
Hai đứa ngồi uống nước,nhớ lại chuyện lúc nãy Mai cất tiếng :
-Anh à! Sao tên đáng…à nhầm anh Vỹ ko thích Trung Thu ạ ?
-Sao em lại hỏi vậy ?
-Lúc nãy em rủ anh ấy đi chơi tết mà anh ấy cỏ vẻ buồn,ko muốn đi cho lắm…có chuyện gì vậy anh ?
-Thật ra,cậu ấy bố mất khi còn nhỏ,mẹ bận công việc nên nhưng ngày lễ thế này cậu ấy ko thích ra ngoài chơi vui vẻ như mọi người cậu ấy luôn ở một mình vì cứ vào mấy ngày này ai nấy tụ tập bên gia đình đầm ấm,cậu ấy sợ người khác nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân.Vậy nên cậu ấy từ nhỏ đến giờ chưa từng chơi tết Trung Thu hay những ngày lễ khác…
-Sao cơ ! anh ấy…chưa..từng …sao ? –rưng lệ
-Ừ ! Thay vì người ta quay cuồng chơi tết,bên gia đình thì cậu ấy chỉ có một mình !
-Thật vậy ạ ! Hic hic…anh ấy thật tội nghiệp…
-Anh à ! Em nhất định sẽ giúp anh ấy….À có một ý tưởng này…anh giúp em nhé !
-Sao ???
Mai ghé sát vào tai Phàm nói điều gì đó rồi gọi cả đám trẻ lại …lên kế hoạch gì đó …. Phàm về nhà chạy thẳng lên lầu bịt mắt Vỹ lại kéo xuống ,hắn cuống lên dùng tay định cởi bịt mắt ra hét:
-Ê cậu làm gì vậy ?
-Đi mau đi mau….đừng cởi bịt mắt ra ! Gà mái có bất ngờ cho cậu đấy
Vừa nghe thấy gà mái liền buông tay để Phàm dẫn đi…đến một bờ ao…Phàm liền đi ra một bên hét :
-Cởi được rồi đó !
Vỹ vừa cởi bịt mắt ra xung quanh một đám trẻ hồi trước dẫn anh đi chơi đang rước đèn đi vòng quanh hắn,trên những chiếc đèn có ghi dòng chứ “Hoàng Triệu Vỹ anh đừng buồn” một giọng hát cất lên :
-Tết Trung Thu rước đèn đi chơi….
Cả đám trẻ hát lên theo tiếng hát…Mai trên tay cầm một chiếc đèn tiến vào phía Vỹ đưa đèn cho hắn :
-Dù mất đi một ai đó rất đau khổ nhưng xin anh hãy vui lên,quá khứ đằng nào cũng qua rồi…bây giờ anh không phải rất hạnh phúc sao ? Chiếc đèn này anh sẽ cầm chứ !
-Cô…
Hắn tự nhớ ra gánh nặng gia tộc đã biến mất,đôi bàn tay hắn dần sờ vào chiếc đèn,cầm chắc,mỉm cười…Phàm liền chạy lại kéo tay hai đứa Mai vs Vỹ :
-Chần chờ gì nữa ! cùng đón tết chứ !
-Ừ --đồng thanh
Thế là 3 đứa trẻ nhảy múa vui vẻ….đến 11h40 đêm…bên con sông bỗng dân làng kéo đến mỗi người cầm một cái đèn,bố mẹ Mai đến và đưa cho Phàm,Vỹ và Mai mỗi đứa một cái đèn giấy cánh hoa sen :
-Các con mau ghi điều ước của mình vào đây đi ! Sắp 12h rồi đấy…ko mất linh !
-Vâng –3 đứa đồng thanh
Sau khi ghi xong xuôi,12h đúng mọi người đua nhau thả vào con sống dẫn ra biển như mang điều ước đi…Vừa thả Mai vừa hỏi :
-Các anh ghi gì vậy ?
-Anh muốn gặp lại một người –Phàm
-Ai vậy ?
-Một người anh nợ rất nhiều ! Còn em !
-Em muốn mọi người đều vui vẻ và hạnh phúc ạ ! –cười
-Còn anh !—nhìn về phía Vỹ
-Còn cậu !—nhìn về phía Vỹ
-Bí mật !
-Đồ keo kiệt,bủn xỉn…
-Tùy cậu thôi ! Tôi tôn trọng cậu –cười
Ba đứa cùng nhau hua nước để thuyền trôi xa…điều tôi viết ,mong muốn chính là “Gà mái ! Hãy mãi mãi bên cạnh anh nhé “ Ngày mai,ngày kia,ngày kìa…. 3 đứa nhóc lại tiếp tục ông việc của mình giúp hết người này trở đồ,gặt rau,sát lúa….người dám sát vẫn là nhỏ.Nhưng dần dần nhỏ không cần quản nữa 2 chàng trai đã dần thích ứng chăm chỉ hơn,làm việc vui vẻ :
-Đi thôi !!!!
-Cảm ơn cháu..
-Đưa hộ cho bác tư nhé !
-Đây là tiền công…
-Cảm ơn bác….
Bla..Bla…
Buổi trưa sau làm việc xong sớm hơn Phàm,Vỹ mệt mỏi đi ra chỗ Mai cất tiếng :
-Ê !
Thì bỗng thấy nhỏ đang ngủ trên gốc cây, nhìn nhỏ ngủ khẽ mỉm cười…thấy trưa ánh nắng chói chang hất vào người nhỏ chảy mồ hôi,hắn cởi áo khoác ra chùm lên người mình đứng chỗ ánh mặt trời hắt vào che nắng cho nhỏ, đứng bất động hơn 2 tiếng đồng hồ,mồ hôi trên người hắn chảy như mưa,chân như nhũn ra hắn vẫn nở nụ cười…15ph sau Phàm làm việc xong chạy ra chỗ Vỹ thấy hắn đang đứng liền đập vai :
-Ê ! Cậu làm gì ở đây vậy ?
Nghe thấy tiếng người bất tỉnh,nhỏ mở mắt ra,nhanh tay hắn mặc lại áo khoác quay ra chỗ Phàm cất tiếng :
-Mình đi bắt quả tang con gà ngủ nướng !
Nhỏ đứng phắt dậy chỉ vào mặt Vỹ :
-Anh ! Tôi ngủ kệ tôi ! …Mà…sao anh chảy mồ hôi nhiều vậy ?
Phàm nhìn Vỹ :
-Ờ đúng ha ! Cậu sao mà mặt đỏ tía tai vậy ?
-Ko có gì đâu ! Làm việc mệt quá thôi…
(Lúc nãy trong cơn mơ màng,trời đang nắng bỗng có bóng râm….ko lẽ….ko thể nào đâu )
Đúng lúc đó,mẹ Mai mang cơm đến cho ba đứa :
-Mấy đứa nghỉ tay ăn cơm nào !
-Mẹ !
-Cháu chào cô –hai đứa đồng thanh
-Sao mẹ lại đến đây
-Đến đưa cơm thôi ! ba đứa làm việc vất vả rồi..mẹ chả giúp được gì ! Để mỗi trưa mẹ mang cơm đến cho !
Mẹ Mai dọn cơm ra bãi cỏ,một vài món đơn giản mà ý nghĩa 3 đứa cùng mẹ Mai ngồi xuống ăn :
-Con mời cô ! –2 đứa đồng thanh
-Mời mẹ ạ !
-Mấy đứa cứ ăn tự nhiên đi..
Mọi người vừa cầm đũa thì nhỏ đã ăn “nhoàm nhoàm” ăn lấy ăn để,nhồi nhét vào miệng như chết đói 10 năm…thấy vậy Vỹ nói :
-Cô ăn uống gì mà ko ý tứ gì thế !
-Kệ tui !
-Đúng đấy ! con phải chỉnh sửa thôi con gái gì mà….như vậy ai mà dám lấy con chứ !
-Mẹ
-Con thấy Mai ăn dễ thương mà !
-Đúng là chỉ có anh mới hiểu em…
Cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ như một gia đình…Ngày mai khi đang làm việc bỗng có 1 đứa trẻ chạy đến vừa chạy vừa hốt hoảng :
-Chị Mai ơi !!! Bọn anh Hùng lại đến rồi !
Mai liền chạy đến chỗ em nhỏ,quay đầu lại chỗ Vỹ vs Phàm :
-Tôi có việc phải đi rồi !
Em nhỏ nắm tay Mai kéo đi,Vỹ với Phàm ngơ ngác :
-Là sao ??? –Phàm
-Mau đuổi theo thôi –Vỹ
Vỹ với Phàm chạy theo...đến một ngõ thấy 2 con đường…:
-Đi đường nào đây ?—Vỹ
-Cậu đi bên trái mình đi bên phải…
-Ok
Hai đứa chia nhau đi,Mai đến chỗ Hùng và băng đảng,thấy mấy đứa nhỏ đang khóc nức nở :
-Chị Mai….chị…
-Các người thật quá đáng ! Ăn hiếp trẻ con sao ?
Hùng quay đầu lại :
-Lại là con nhỏ này ! Mày thích xen vào chuyện của tao nhỉ ! Mau bảo tụi em mày xin lỗi em tao đi !
-Em ngươi chuyên bắt nạt tụi nhỏ,kiêu ngạo…tôi tin bọn trẻ ko làm gì sai,em ngươi mới cần xin lỗi !
-Anh ơi đánh nó đi –em Hùng
-Mày ngon nhỉ ! Tụi bay xông lên !
-Khoan !
Cả đám người quay đầu lại,một chàng trai bước đến,Mai lấp bấp :
-Phàm
-Các người là con trai mà lại đi bắt nạt một cô gái sao ?
-Mày là ai ! Người mới à ! Tụi bay xông lên…
Phàm xông lên đánh,với cậu chủ từ lúc nhỏ đã học võ thì giải quyết lũ ô hợp là một chuyện đơn giản,mới mấy chiêu đã giải tuyết xong,nhưng do dùng võ bậy bạ ko đường lối nên tụi nó cũng đánh mấy phát vào Phàm…tụi nó sợ hãi chạy :
-Tao nhất định sẽ trả thù bữa này….
-Tao sẽ chờ…
-Anh có sao ko ? máu…
-Ko sao đâu ! vết thương nhỏ mà ! Tụi nó là ai vậy ?
-Em sẽ nói với anh sau…
-Anh à…cảm ơn anh…
Mấy đứa nhỏ chạy đến ồm chầm lấy Phàm,đúng lúc Vỹ tới,đứng xa thấy mọi người đang tung hô Phàm,thấy Mai cười vui vẻ…liền quay đầu bỏ đi một mình…Chiều thứ 5,mọi người đã đi họp,ăn uống ở xã…Hôm nay,3 đứa được nghỉ,Vỹ đứng trên tầng hai,nhìn ra ngoài bỗng thấy Mai đang ngồi ở bờ ao :
-Gà mái !
Hắn liền chạy xuống nhà,Phàm vẫn mải mê xem tivi,ra tới bờ ao cất tiếng :
-Ê ! Gà mái làm gì vậy ?
-Hả --quay đầu lại
-Là anh à ! Đến đây làm gì ?
-Tôi đi dạo thôi !
Lúc đó bỗng có một đứa nhỏ người run run cầm một lá thư đến chỗ Mai, ấp úng nói :
-Chị Mai ơi !
-Gì vậy Bông ?
-Thư của bố chị đưa ạ ! ---đưa thư
-Cảm ơn em !
Rồi đứa nhỏ hục mạng chạy,nhìn dáng vẻ ấy Vỹ hơi khả nghi :
-Thư viết gì vậy ?
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
106 chương
36 chương
11 chương
41 chương