Gã độc thân vàng mười
Chương 91
Ngải Đông Đông cúi đầu, lí nhí nói: “Chứ ba bảo sao?”
“Tổn thương cũng là tự mày chuốc lấy thôi.” dù đang cáu lắm nhưng Chu Cương vẫn rất dịu giọng, gã khoát tay lên vai nó nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Mày bạc bẽo thật đấy, không nói không rằng cứ thế mà đi à?”
“Máu nóng lên đầu thôi, con hối hận rồi. Ba không đi tìm thì con cũng về đây.”
“Ba tìm mày cả đêm.” nói rồi Chu Cương lôi nó vào xe: “Thôi được rồi, về nhà đã.”
Ngải Đông Đông túm tay áo Chu Cương, tự nhiên nó bật cười, Chu Cương quay sang nhìn nó thấy vành mắt nó đỏ hoe, chẳng biết là vì thức trắng đêm hay đang cảm động, nó bảo: “Ba tốt thật.”
“Tốt cái gì?”
“Ba chịu đi tìm con…” Ngải Đông Đông nói: “Tốt quá.”
Ngải Đông Đông thế này làm tim Chu Cương như tan chảy, gã lại thấy hơi áy náy, xét cho cùng Ngải Đông Đông cũng chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, những gì nó đòi hỏi ở gã ít đến đáng thương, ít lắm mà lại biết bao thuần túy, nó chẳng muốn gì cả, nó chỉ yêu gã mà thôi.
Hai người ngồi trong xe, Chu Cương chưa lái đi mà cứ bần thần mãi, Ngải Đông Đông dựa lưng vào ghế, ngơ ngác nhìn gốc cây già bên đầu cầu, lúc này đang có hai con chim nó chẳng biết tên đang đậu trên cành khô khẳng khiu trụi lá.
Chu Cương quay sang hỏi nó: “Lạnh cóng rồi phải không?”
Ngải Đông Đông lắc đầu: “Bình thường.”
“Ừ, còn ba mày thì lạnh cóng.” Chu Cương bật cười, mắt vẫn dán vào nó, trong mắt gã lấp lánh sự dịu dàng. Ngải Đông Đông chẹp chẹp môi, Chu Cương chợt đưa tay lên chạm vào môi nó, cậy cậy miếng da khô nứt bên mép nó. Ngải Đông Đông hé miệng, bảo: “Chắc tại lạnh quá, con liếm môi nhiều nên mới nẻ. Ba có nước không?”
“Có nhưng lạnh lắm, không uống được. Về nhà uống nước nóng.”
Nói rồi Chu Cương khởi động xe, tiếng máy nổ làm đôi chim trên cây hoảng sợ vỗ cánh bay mất. Ngải Đông Đông thì nhũn cả người ra ghế, hụt hơi bảo: “Khiếp, làm con giật cả mình.”
Chu Cương quay sang, Ngải Đông Đông vỗ vỗ ngực, bảo: “Con thấy ba cứ ngồi im tưởng ba định cáu chứ.”
“Ba định cáu mày thật đấy, mày làm ba bực lắm, lúc chưa tìm được mày ba đã định sẽ cho mày một trận nhừ tử. Nhưng thấy mày thảm thương thế này thì thôi, bỏ đi, chắc mày cũng biết thân rồi.”
“Con đi thế này cả nhà biết hay chỉ có mình ba thôi?”
“Cả nhà chia nhau đi tìm mày đấy.”
“Hả?” Ngải Đông Đông ngồi bật dậy: “Thế thôi con chẳng về đâu, ngượng lắm. Con biết nói gì với cả nhà.”
“Giờ thì biết ngượng đấy, lúc bỏ đi sao không nghĩ?” Chu Cương nghiêm mặt nói: “Ngượng cũng phải về, có gan làm thì có gan chịu. Về trình bày xin lỗi cả nhà đàng hoàng, đảm bảo không tái phạm nữa thì mọi người sẽ bỏ qua cho mày.”
Ngải Đông Đông nghĩ nghĩ một lúc rồi tự dưng nó lại bướng lên: “Trình bày thì trình bày, tại sao con bỏ đi ạ, vì con tức ba chứ sao, ba làm con tổn thương chết đi được nên con mới đi chứ.”
Nó vừa nói dứt lời thì xe phanh kít lại làm nó suýt ngã ngửa. Chu Cương dừng xe lại lề đường, quay sang nhìn nó chằm chằm.
“Ba trợn mắt cũng thế thôi, con nói có gì sai đâu.”
Chu Cương nói: “Ba làm ba nuôi mày có gì không phải hả, ba làm gì mà mày tổn thương?”
“Làm ba nuôi ba được mười điểm, nhưng làm người yêu ba được zê-rô.” Ngải Đông Đông đỏ dừ mặt, nó cứng cổ bảo: “Quá lăng nhăng!”
“Ba là người yêu đứa nào, mày chắc?”
Ngải Đông Đông ngoảnh mặt đi nhưng vẫn đáp: “Ba không thích con thì con không phải người yêu của ba, nhưng con thích ba thì ba là người yêu của con.”
“Đấy là cái kiểu logic mẹ gì hả mày?”
“Logic họ Ngải, con nghĩ ra đấy.”
Thế là Chu Cương phì cười, chạy đôn đáo cả đêm nên khóe mắt gã lúc này hằn rõ mấy nếp nhăn khiến gương mặt gã nhu hòa hẳn đi. Ngải Đông Đông ngơ ngác nhìn gã như bị mê hoặc, ánh nhìn nóng bỏng của nó làm nụ cười của Chu Cương nhạt dần, gã nhìn lại nó, trong mắt gã nó không phân định được đâu là buồn vui hờn giận mà chỉ cảm thấy sâu thăm thẳm, cặp mắt như cái giếng không đáy làm Ngải Đông Đông non dại lạc lối. Nhưng nó vẫn cứ si mê đôi mắt mà nó không thể thấu hiểu ấy bởi vì nó chưa từng thấy đôi mắt ấy ở bất cứ người đàn ông nào khác, một đôi mắt có ma lực chỉ thuộc về một mình Chu Cương.
“Ba nuôi ơi, con thích ba lắm.”
Đột nhiên nó bật ra tiếng thổ lộ nhưng người nó vẫn ngồi ngây như phỗng, tay nó cũng không cục cựa. Những lời ấy dường như bị tôi bởi ngọn lửa đã dằn vặt tâm tưởng nó suốt đêm thế nên cả ánh mắt nó lúc này cũng rực cháy. Ngọn lửa ấy trần trụi đến mức thiêu vào tận trái tim Chu Cương, khiến Chu Cương nhích lại gần nó, vô thức hỏi nó: “Thích đến mức nào?”
“Thích đến mức nhìn thấy ba là muốn được ba **.” Ngải Đông Đông nhìn gã chằm chằm và nói ra những lời làm chính nó cũng phải đỏ dừ mặt. Chu Cương khẽ nuốt nước miếng, lại hỏi: “Mày nhỏ thế này ** làm sao được?”
“Ba chưa ** làm sao biết không được?”
Bờ ngực Chu Cương phập phồng hổn hển, bàn tay to lớn của gã đột ngột vồ lấy cổ Ngải Đông Đông làm nó nghẹn thở, mặt nó đỏ còn hơn trước nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm Chu Cương, không hề định lùi bước: “Lúc trên cầu con bảo con hối hận rồi, ba biết con hối hận cái gì không?” nó dán mắt vào Chu Cương, nói gằn từng tiếng một: “Con hối hận chưa ngủ với ba một lần đã đi, con tiếc!”
Dường như Chu Cương đã bị nó kích trúng tim, gã chồm tới ghì lấy cằm nó mà hôn, nụ hôn hung tợn tàn bạo không có lấy một chút dịu dàng. Miệng Ngải Đông Đông bị gã gặm cắn, nó đau quá thổn thức ré lên, cơ thể nó run bần bật nhưng hai tay nó ghì lấy cổ Chu Cương, hối hả chỉ muốn đáp lại nụ hôn của gã. Chu Cương trượt cái lưỡi trơn tru vào trong vòm họng nó, rà liếm, sục sạo, thậm chí đầu lưỡi thọc vào tận yết hầu nó làm Ngải Đông Đông bị kích thích tột đỉnh, nó gần như muốn nôn ọe. Chịu không nổi nó định đẩy Chu Cương ra nhưng Chu Cương chỉ càng hùng hổ chinh phạt, hàm răng gã va vào bờ môi nó làm nó đau điếng mà gã vẫn quyết không chịu buông tha.
Lúc nó giãy lên kịch liệt thì thình lình Chu Cương thả ra, mắt gã vằn đỏ, gã bảo: “Ngủ với tao sẽ còn khổ hơn thế này hàng trăm lần mày có dám không?”
Thanh quản Ngải Đông Đông hình như đã bị Chu Cương nuốt mất hay sao mà nó há hốc miệng không nói được thành lời, mặt nó đỏ bừng, khóe mắt nó ứa nước nhưng nó vẫn gật đầu lia lịa.
“Đ.m mày đúng là…” cổ Chu Cương mơ hồ lằn cả gân xanh nhưng gã vẫn ngồi vật lại ghế. Ngải Đông Đông bấy giờ mới ho khù khụ rồi nó quẹt nước mắt và khàn giọng nói: “Con bất trị thế đấy…” Nó cầm tay Chu Cương kéo sang đặt lên đũng quần mình, bấy giờ Chu Cương mới nhận ra Ngải Đông Đông bị gã hôn mà cương lên rồi.
Cái vật dưới lớp vải quần như có sinh mệnh, nhỏ bé thôi nhưng đang rần rật dưới lòng bàn tay gã làm gã như phải bỏng. Ngải Đông Đông nhìn gã chằm chằm, ánh mắt như đê hèn, như điên dại: “Con thích ba như thế đấy, ba có thích con không?”
Chu Cương nhìn Ngải Đông Đông, không nói gì, gã lại ngả người sang, cặp mắt gã như mê mờ bởi nhiệt tình nóng bỏng của Ngải Đông Đông, gã giơ tay vuốt ve má nó. Ngải Đông Đông cọ cọ mặt vào lòng bàn tay ráp ráp của Chu Cương, một giọt nước mắt nóng hổi lại ứa ra, thấm trên da gã.
Đây là lần đầu tiên nó thực sự để lộ ra sự yếu đuối trước mặt Chu Cương, trước đây nó cũng từng khóc, từng làm bộ đáng thương nhưng tất cả đều là trò diễn mưu mẹo, chỉ có lần này nó không kìm được nước mắt mình. Nó chỉ là một thằng bé mười lăm tuổi, nó thấp kém, nó thương tâm vì nó yêu mà không được đáp lại.
“Ai cũng bảo chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, con thích ba nhưng chưa chắc ba đã thích lại con, có lẽ cả đời ba cũng chẳng bao giờ thích con nữa. Chỉ nghĩ thế thôi con đã cảm thấy sống chẳng có nghĩa lý gì.”
Ấy là những lời chỉ có những kẻ non nớt trong mối tình đầu mới nói ra được, lần yêu đầu tiên trong đời đã gặp phải một gã đàn ông quá sức quyến rũ. Quá trẻ, quá ngây thơ nên mới tưởng không có tình yêu thì không còn lẽ sống, ngốc nghếch như một bộ phim truyền hình mùi mẫn ba xu. Nhưng tình yêu là thật, những lời nói ấy cũng là thật, có thể rất nhiều năm sau khi Ngải Đông Đông trưởng thành, từng trải, nghĩ lại ngày hôm nay nó sẽ cười xòa xấu hổ. Nó lúc đó có lẽ sẽ nghĩ tình yêu làm gì to tát đến thế, làm gì phải sống chết vì tình như thế. Nhưng giây phút này, trước mặt Chu Cương là một tâm hồn hừng hực sống động dám đem sinh mệnh ra so sánh với ái tình. Gã cảm thấy Ngải Đông Đông còn quá trẻ, nhưng chính vì quá trẻ nên nó mới sẵn sàng hiến dâng cho gã một tấm tình rực cháy đến thế.
Có lẽ cả cuộc đời này đây là cơ hội duy nhất đến với gã, là tình yêu niên thiếu hiên ngang nặng bằng sinh tử duy nhất dành cho gã. Tim Chu Cương rúng động, bàn tay gã lướt từ gương mặt Ngải Đông Đông xuống vai nó, gã kéo nó vào lòng.
“Ai bảo ba không thích mày?”
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
92 chương
11 chương
117 chương
73 chương