Chu Cương nói: “Mày mười lăm rồi mà mới cao từng này, để ý ăn uống vào không lại thành chú lùn như Võ Đại Lang.” Thực tình nhiều khi Ngải Đông Đông cũng rầu lòng với chiều cao của nó lắm, người phương Bắc phổ biến là cao, bạn cùng lứa với nó tầm này hầu hết phải tầm mét sáu mét bảy, chỉ có nó cố mãi chưa được mét sáu, người thì ốm nhom, cấu không được miếng thịt nào Nói chung là gầy như que củi, không mỡ màng hấp dẫn gì hết. Chạy được hai vòng đã kiệt sức, nó ngồi xổm xuống đất thở hồng hộc trong khi đó Chu Cương vẫn bon bon như không. Nó bò lên ghế ngồi, vừa quẹt mồ hôi trán vừa xem Chu Cương chạy, mặt đầy hâm mộ. Lúc chạy ngang qua nó, Chu Cương cười hỏi: “Không chạy nữa à?” “Chịu rồi, mệt lắm, con xem ba chạy.” Chu Cương chạy tiếp đi xa, Ngải Đông Đông ngồi ngả lưng ra ghế, nhìn theo bóng lưng Chu Cương nó thấy lòng ấm áp lạ. Gió sớm mai thổi qua mồ hôi trên người làm nó hơi rùng mình vì lạnh. Nó lại đứng dậy, gác chân lên ghế làm động tác giãn cơ. Chu Cương chạy hơn mười vòng mới ngừng, đầu gã mướt mồ hôi, áo ướt dán chặt vào người gã để lộ ra những đường cong thật duyên dáng. Gã vừa thở vừa hỏi Ngải Đông Đông: “Đi tắm không?” Đương nhiên là Ngải Đông Đông có đi, thứ nhất là nó cũng ra một tí mồ hôi nên muốn tắm, thứ hai là cơ hội tiếp cận Chu Cương tốt như thế đời nào nó bỏ qua. Nó bật dậy trả lời: “Để con về lấy đồ!” Lúc nó về buồng Hầu Tử đang nằm ghếch chân ngủ, ấy là đặc quyền của gã, lúc người khác làm gã có thể ngủ thả phanh. Ngải Đông Đông rón rén đi qua, vừa cầm bộ quần áo lên thì Hầu Tử mở mắt ra, gã lè nhè hỏi: “Làm gì đấy, xong việc chưa?” Ngải Đông Đông hơi chột dạ nhưng lại đắc ý ngay, nó trả lời Hầu Tử: “Ba nuôi em bảo em đi tắm cùng.” “Ba nuôi nào?” Hầu Tử ngồi dậy: “Mày có ba nuôi nào sao tao không biết?” “Là Chu Cương ạ, ổng nhận em làm con nuôi rồi, anh không tin thì đi theo em mà xem, bọn em đang định đi tắm nè.” Ngải Đông Đông nói xong liền hiên ngang bỏ đi, được một đoạn nó mới ngoái lại nhìn, thấy Hầu Tử bấy giờ mới sực tỉnh, trỏ tay về phía nó mà mắng: “Cái thằng ranh này…” Cùng là cái thằng ranh nhưng từ miệng Hầu Tử với từ miệng Chu Cương đúng là khác nhau một trời một vực, Ngải Đông Đông bĩu môi, co cẳng chạy biến. Đến nhà tắm, Chu Cương đã bắt đầu tắm rồi, nó nghe tiếng nước ào ào, định chạy vào nhưng vừa đến cửa thì nghe thấy giọng Khải Tử. Nó khựng lại tức thì, vểnh tai nghe lén. “… Anh Chu à, anh thích cán bộ Trịnh hay sao?” Trong nhà tắm rất ồn nên Chu Cương đáp sao nó không nghe được, nhưng Khải Tử thì nói vừa lớn tiếng vừa rất kích động nên nó nghe không sót chữ nào, Khải Tử bảo: “Em biết em cũng chẳng là gì, đi tìm anh thế này em chỉ tự chuốc bực vào thân thôi, nhưng mà em thật lòng với anh mà anh Chu, không phải chỉ là chơi qua đường đâu. Anh là người đàn ông đầu tiên của em, Trịnh Dung nó qua tay trăm thằng rồi làm sao so với em được?” Không ngờ Khải Tử cũng thật đáo để. Chu Cương khóa vòi nước, nhà tắm liền yên tĩnh hẳn, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nước nhỏ tong tong: “Tao thì chẳng định gì với mày cả, chỉ mượn tạm cái miệng mày thôi. Từ đầu tao đã bảo mày đừng có nghĩ yêu đương gì hết, bố mày muốn yêu thì yêu đàn bà con gái chứ yêu gì mày, mày nghĩ bố là pê đê thật hay sao?” “Bằng miệng không tính thì anh muốn thế nào nữa, phải ** em mới tính à? Cũng được, đã thế anh ** em luôn bây giờ đi!” Nghe đến đó Ngải Đông Đông suýt rớt quai hàm, nó vội thò cổ vào nhìn thì thấy Khải Tử đang hấp tấp tụt quần ra, Chu Cương đứng đó nhìn gã với vẻ mặt bất nhẫn, thình lình gã ngẩng lên nhìn ra cửa, đối diện thẳng với Ngải Đông Đông. Chết cha, bị phát hiện rồi! Ngải Đông Đông đang định co giò chạy thì Chu Cương đã quát: “Thập thò cái gì đấy, vào đây nhanh!” Nghe tiếng Chu Cương Khải Tử lập tức quay ngoắt lại, Ngải Đông Đông ngượng ngùng đứng đó, cúi đầu cười cười: “Dạ… con chào ba nuôi, em chào anh Khải ạ.” Khải Tử thấy mặt nó thoắt đỏ thoắt trắng thì vội vàng kéo quần lên, chắc cũng ngượng lắm nên gã tránh không nhìn thẳng vào nó. Ngải Đông Đông cũng thấy bầu không khí thật quái dị, nó đứng chôn chân tại chỗ không biết phải nói gì nữa. Riêng Chu Cương thì rất phấn khởi, gã lớn tiếng gọi: “Mày định đi tắm cơ mà, sao còn đứng đấy?” “Dạ…” Ngải Đông Đông vội vàng đi vào, đưa mắt nhìn Khải Tử, Chu Cương hỏi: “Khải Tử có tắm luôn không?” Khải Tử miệng run bần bật, ngoảnh mặt bỏ đi. Ngải Đông Đông nhìn theo bóng lưng gã đi khuất mới ngượng ngùng cười, làm bộ làm tịch hỏi: “Sao anh Khải lại ở đây, ảnh có chuyện gì với ba nuôi vậy?” “Đừng có giả bộ, chú mày nghe hết rồi còn gì?” Ngải Đông Đông lại cười ngượng: “Èo ơi, ba nuôi đúng là có số đào hoa ghê, anh Khải cũng chết đứ đừ với ba.” “Chết đếch gì, tao sợ nhất loại bám dai như đỉa ấy đấy.” Chu Cương vừa nói vừa vặn mở vòi hoa sen, nước nóng lại xả xuống ào ào, Ngải Đông Đông ngượng ngùng không dám nhìn kĩ cơ thể Chu Cương nên nó chạy ra ghế cởi quần áo rồi đứng cạnh Chu Cương bắt đầu tắm. Không khí im im làm nó không khỏi nghĩ về chuyện lúc nãy, nghĩ đến thì lại mắc cỡ, nó cười bảo: “Nhưng mà con thấy cũng tội anh Khải, coi bộ ảnh thích ba lắm, sao ba lạnh lùng với ảnh thế. Từ chối khéo khéo một tí không được ạ?” Chu Cương bật cười: “Con nít con nôi biết gì mà nói.” “Sao lại không biết.” Ngải Đông Đông mất hứng, “Ba đã không thích thì sao hồi đầu còn ghẹo ảnh, anh Khải tốt bụng với nặng tình ghê lắm.” “Thì hồi ấy chỉ thấy nó trắng trẻo dễ coi chứ ai biết nó nặng tình hay không.” Chu Cương nói rồi quay sang nhìn nó: “Chú mày cũng biết nhiều gớm, định lên lớp tao nữa đấy?” “Nói chung con thấy ba như thế là không được, lăng nhăng quá. Đàn ông lăng nhăng coi chừng bị quả báo nha. Riêng cái này con biết rõ lắm.” Ngải Đông Đông nói rồi lại hơi nghiêm giọng: “Chậc, con nói ba cũng chẳng nghe đâu mà, tầm như ba bây giờ vẫn chưa biết mùi đâu.” Chu Cương nghe nó nói giọng thâm trầm như thế cũng phì cười, gã ngồi xuống cái bệ cạnh đó, ngoắc tay bảo nó: “Lại đây.” Ngải Đông Đông quệt nước trên mặt, nghe Chu Cương nói: “Ra đây chà lưng cho tao.” Nó chạy lại ngay, cầm khăn mặt từ tay Chu Cương, cơ thể Chu Cương trưởng thành mà gợi cảm, gã ngồi đó trông kiện mỹ như một pho tượng Hy Lạp cổ, nhưng xúc cảm khi bàn tay chạm vào thì chân thật, đó là nhiệt độ ấm áp, là tấm lưng dày rộng rắn rỏi, là những hạt nước lăn dài trên da. Ngải Đông Đông đứng sau lưng gã, con mắt lại không kìm được liếc xuống thứ đồ bên dưới, nó thấy giữa đám lông rậm rì là cái vật to tướng hiên ngang đang nằm rũ mình, không cương mà cũng phải mười mấy cm, màu da rất sậm, bề ngang bự hết hồn. Ngải Đông Đông nghe nói thứ đó của đàn ông càng sẫm màu chứng tỏ càng ấy ấy nhiều, trông màu của Chu Cương chắc hẳn kinh nghiệm tình trường phải phong phú lắm. Nó nuốt nước miếng, tự nhiên có cảm giác quái quái, như là tự ti lại như là ao ước, còn cả một chút ngưỡng mộ… thảng thêm đôi phần xúc động. Nó cố dứt mắt ra chuyển sang nhìn rãnh nước gần đó, tay vẫn chà chà lau lau, một lúc sau nó bảo: “Lưng ba sạch lắm, không có tí ghét nào.” “Chà lưng dễ chịu lắm, chú mày làm mạnh hơn nữa đi.” Nghe vậy Ngải Đông Đông lại bặm môi ra sức, chà tới chà lui làm tấm lưng ngăm ngăm của Chu Cương đỏ ửng lên, cuối cùng nó than thở: “Vai ba rộng quá chừng.” Chu Cương vắt nước trên tóc, đáp: “Lớn lên mày cũng thế thôi.” “Làm gì có, ba mẹ con cũng nhỏ người.” nói rồi nó thở dài thườn thượt: “Nhưng mà con sẽ cố tập tành ráng được phân nửa của ba thôi.” trong lúc nói chuyện lòng bàn tay nó ngẫu nhiên trượt khỏi khăn mặt, chạm vào làn da Chu Cương, vẫn là cảm giác trơn nhẵn của cơ thể nam giới, nóng nữa, nóng mà làm nó giật mình phát run. “Hồi bé tao cũng gầy tong teo như mày mà, lùn nữa, dần dần cao hết.” Ngải Đông Đông cười toét miệng, nói: “Nhưng điều kiện của ba tốt hơn con, con rày đây mai đó cơm còn không có mà ăn.” “Lúc bé tao cũng lang bạt theo người ta bữa đói bữa no thôi, nói chung cao hay không không phải mỗi nhờ ăn đâu, trông chú mày dong dỏng thế kiểu gì cũng cao.” Chu Cương nói thêm, “Tự tin cũng làm nhanh cao hơn đấy.” Ngải Đông Đông phì cười, nhưng đang cười nó lại rú ầm lên vì Chu Cương đột nhiên thò tay xuống háng nó, rờ rẫm cái túi bé xinh xinh của nó. Nó vội vàng nhảy lùi ra đằng sau: “Nè, ba làm gì đó?!” Chu Cương cười châm chọc: “Cao thì không phải lo nhưng cái này bây giờ vẫn chưa mở mắt là đáng lo à.” “Ai bảo chưa mở mắt, to hơn hồi bé rồi đấy.” Ngải Đông Đông đỏ mặt cãi: “Ai so được với ba, ba là trái pháo huyện Cố Thành ai chẳng biết.” Chu Cương vui vẻ hỏi: “Mày nghe ai bảo thế?” “Thì bọn anh Khải nói thế mà.” Nghe đến Khải Tử, Chu Cương lại cười toét miệng: “Khải Tử đúng là đứa hám trai, thấy cu bự là tít mắt.” Ngải Đông Đông hơi mắc cỡ, nó ném trả khăn mặt cho Chu Cương: “Chà xong rồi đấy, con đi tắm đây.” “Tao chà lưng cho nhé?” Ngải Đông Đông đỏ mặt cự: “Khỏi cần, tự con làm được.” Chu Cương cũng không nói gì, gã ra dưới vòi hoa sen xối thêm một lúc làm nước văng tung tóe sang Ngải Đông Đông đứng kế bên, tự nhiên Ngải Đông Đông thấy tim mình đập dồn dập, nó ngoảnh đít đi, lẩm bẩm: “Cứ bảo người khác hám trai đi, chính mình lăng nhăng thì không nói.” Giọng nó bị tiếng nước ào ào át mất nên Chu Cương không nghe được, nó lại ngửa mặt lên cho nước ấm xối xuống cả mặt, cả người. Đang ngửa như thế thì nghe Chu Cương bảo: “Tao đã khen đầu ti chú mày màu đẹp thế chưa nhỉ?” Ngải Đông Đông sửng sốt, tức thì mặt nó nóng phừng phừng, nó định làm bộ không nghe thấy nhưng Chu Cương lại nói tiếp: “Chưa thấy đầu ti đứa nào tươi ngon mọng nước thế này. Nhìn là biết nhạy cảm lắm rồi.” Nó nhảy bắn khỏi chỗ dưới vòi hoa sen, tay cuống quýt chùi nước trên mặt, trợn mắt nhìn Chu Cương. Chu Cương phá lên cười bỡn cợt, gã với khăn mặt vắt lên vai, trần truồng đi ra tủ cất quần áo, chiêu đãi Ngải Đông Đông một tấm lưng vạm vỡ và cặp mông rắn chắc căng mẩy cùng đôi chân dài cường tráng đầy lông lá.