Gả Cho Viên Lãng
Chương 55 : Thật yêu anh
Sau khi tiễn nhóm Tiểu Dương đi, Viên Lãng thu dọn phòng. Thấy anh mặc áo len ấm áp, tôi nhớ trong túi có đồ cho anh.
“Em thuận đường trở về nhà một chuyến, mọi người trong nhà đều rất nhớ anh.” Tôi lục trong túi.
“Thật không? Anh cũng rất nhớ bọn họ.” Viên Lãng thuận miệng nói.
“Biết ai nhớ anh nhất không? Là em trai họ nhỏ.” Tôi cười nói.
“Thằng bé mới có mấy tuổi mà biết nhớ anh rồi.” Viên Lãng thật bất ngờ.
“Lần trước không phải anh dạy thằng bé đánh quyền sao? Thằng bé vừa thấy em đã nói, em chờ hai người thật lâu! Sau đó phát hiện anh không có tới, liền khóc lên.” Rốt cuộc tôi tìm thấy rồi.
Mở máy tính lên, bỏ đĩa vào. Trong nhà liền tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
“Viên Lãng, nhanh tới đây, tìm cho anh xem đấy.” Tôi gọi.
Viên Lãng bỏ đồ trong tay xuống chạy tới, vừa thấy liền cười như hoa.
Trên màn ảnh là ba mẹ vợ và mẹ vợ của ba mẹ vợ, là bà ngoại của tôi, cùng với dì dượng cậu mợ, em họ, cô dì, phàm là những người thân thích có ở nhà vào lúc đó đều có mặt cười vui vẻ, ầm ĩ chào hỏi Viên Lãng.
“Tiểu Viên, công tác có tốt không? Thời tiết bên đó sao rồi? Nhớ chú ý thay đổi quần áo đừng để ngã bệnh…” Bà ngoại tôi nói. Bà rất quan tâm đến thân thể của con cháu.
“Tiểu Viên, tính tình Dư Bội không tốt, nhường con bé một chút, ủy khuất con rồi…” Đây là ba tôi nói. Kỳ thật đây không phải lời thật lòng, ông luôn tuân theo “một nhà có nữ bách gia cầu”, chính là con gái là phượng hoàng trên trời cao, ai cưới được thì người đó là cóc đòi ăn thịt thiên nga.
“Tiểu Viên, áo len lần trước mặc có vừa không, nếu không vừa thì gửi về mẹ sửa lại…” Đây là mẹ tôi nói. Thích việc thủ công, tôi đề nghị mẹ mở cửa hàng áo len thủ công, vừa giải trí vừa kiếm tiền, không ảnh hưởng gì nhau.
“Anh Viên, anh Viên, em nói với bạn học, anh rể em là bộ đội đặc chủng, còn có thể đàn piano làm bọn họ nghe đến choáng váng…” Em trai họ lớn, còn chưa tới lượt liền giành ống kính nói chuyện.
“Đến em, đến em, mọi người đều chờ sau đi. Anh Viên Lãng, khi nào thì anh trở về? Em nhớ anh lắm …” Em trai họ nhỏ không kiên nhẫn được nữa.
“Anh Viên, lần sau hai người cùng nhau trở về, Dư Bội về một mình không ý nghĩa, khiến mọi người trong nhà đều oán trách…” Em gái họ lớn, có cơ hội tôi phải đánh chết em ấy.
“Tiểu Viên con thật không thành thật, lần đó con nói con sẽ không đánh bài, sau lại nghe Dư Bội nói con đánh tốt vô cùng. Tranh thủ thời gian quay về, con theo mợ đánh tám vòng…” Đổ Thần trong nhà, mợ nhỏ.
……
Ống kính xẹt qua, huyên thuyên một hồi, ghi lại chi tiết nụ cười, lời nói của mỗi người.
Tôi nhìn Viên Lãng, anh mỉm cười chuyên chú xem qua, từ đầu cười đến rất vui vẻ, càng về sau cười đến thâm trầm.
“Anh sẽ trở về.” Viên Lãng thì thào nói.
CD chiếu xong, Viên Lãng thấy tôi đang nhìn anh, ngượng ngùng cười nói: “Anh có chút thụ sủng nhược kinh.”
Anh ôm chầm tôi, đầu đặt trên vai tôi: “Nhà chúng ta ở Tân Cương không có nhiều thân thích, nguyên quán bên kia thì vô cùng nhiều nhưng hai mươi mấy năm không có tới lui nên cũng phai nhạt. Khó có được người nhà đều yêu quý anh, cảm giác thật tốt. Trước kia không cảm thấy, về nhà thăm người thân không dám nói thêm cái gì, gặp hàng xóm bạn bè, hỏi cái gì đều phải giữ bí mật, người ta còn tưởng anh tính tình kiêu ngạo, không thích nói chuyện. Không giải thích tốt liền ít về nhà. Anh không nghĩ tới tại sao ở nơi xa còn có người nhớ thương mình…”
Nói xong, vùi đầu thấp xuống, giọng nói cũng càng ngày càng thấp: “Lấy tờ khăn giấy cho anh.”
Tôi nghe thấy tiếng sột soạt nhỏ: “Viên Lãng, anh sẽ không cảm động đến khóc chứ?”
Viên Lãng ngẩng đầu, dùng khăn tay xoa khóe miệng: “Anh không khóc, là anh ngửi thấy mùi hương trên người em nên chảy nước miếng.”
Tôi thấy một hồi điên cuồng: “Cho anh bắt chước Châu Tinh Trì, cho anh bắt chước Châu Tinh Trì ...”
Tôi ở trên ban công giặt sạch quần áo của anh và tôi.
“Viên Lãng năm nay anh có trở về nhà hay không?” Tôi hỏi.
“Không phải em vừa trở về hay sao?” Viên Lãng đang sửa kế hoạch huấn luyện trên máy tính. Thông thường, anh sẽ không mang công việc về nhà làm, thật sự phải làm thì khi làm xong liền lưu vào USB.
“Em nói quay về nhà anh.” Tôi giũ áo lót quân phục của anh.
Trong thư phòng, âm thanh gõ chữ ngừng một chút, lại vang lên: “Không trở về.”
Tôi phơi xong quần áo, đến phòng bếp chiên một mâm bánh trẻo rán đi ra, dựa đến trên sô pha vừa xem tivi vừa ăn.
Viên Lãng tắt máy đi ra, ngồi vào bên cạnh tôi ăn một miếng.
“Anh không phải muốn về thăm nhà sao? Thế nào, năm nay không nghỉ à?” Nhân nấm hương, miến, hành thái ăn ngon.
“Chờ trời lạnh lại quay về.” Viên Lãng ăn rất ngon miệng.
“Vì sao nha? Trời đông giá rét, hai người mặc giống như gấu mèo.” Tôi phản đối.
Viên Lãng ngừng miệng, xoay lại đối mặt với tôi, cởi quần áo.
Tôi trừng mắt: “Làm sao anh? Anh, anh đùa giỡn lưu manh?”
Viên Lãng cởi áo, trên cơ bắp lộ ra vết sẹo chằng chịt : “Trời nóng trở về mặc áo ngắn tay để ba mẹ xem người đầy sẹo sao? Không phải dọa ra bệnh tim à?”
Tôi nhìn chăm chú.
Thật sự, tôi đã muốn làm như không thấy, đã quên thân thể người khác không có thứ này, đã quên công việc của anh thực chất là múa trên lưỡi dao tử thần, đã quên hầu hết thời gian anh đều ở sân huấn luyện và chiến trường …
Tôi nhẹ nhàng sờ trên vết thương đã bình phục và chưa bình phục. Ở nơi tôi không thấy, thân thể mà tôi quý trọng đã chịu bao mạo hiểm mà người bình thường không tưởng tượng được, mà anh còn cười đến sáng sủa, một đĩa CD bạn bè thân thích ân cần hỏi thăm cũng làm cho anh vui vẻ, làm cho anh thỏa mãn.
Anh mặc xong quần áo. Tôi buông cái đĩa, nghiêng qua ôm lấy thắt lưng anh, đầu đặt ở trước ngực anh. Nghe trái tim đang đập trong ngực anh, đơn giản mà mạnh mẽ.
“Ông xã, ánh mắt anh lại lớn.”
“Phải không?”
“Ông xã, em biết anh vẫn rất ghen tỵ với đôi mắt của Cao Thành, mà em không chê anh, anh không cần như vậy, thật sự không cần.”
“ … “
“Anh nhìn em làm gì? Thật, ở trong mắt em, anh thật sự rất tuấn tú, tuy rằng chân anh không dài như mẹ Tề, thắt lưng không mảnh như cái cuốc, trí nhớ không tốt như Tiểu Hứa,ánh mắt không lớn như Cao Thành, má lúm đồng tiền không có sâu như hoa, khí chất không khốc bằng đội trưởng Thiết, vóc dáng không cao bằng Tiểu Thạch … “
“Không cần nói nữa, anh đã chẳng còn thừa lại cái gì.”
Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh dở khóc dở cười, thật lâu sau, phun ra một câu:
“Nhưng em, thật sự yêu anh.”
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
269 chương
112 chương
39 chương
42 chương
51 chương