Gả Cho Viên Lãng
Chương 12 : Cuộc sống, đoán không được kết cục
Nghe nói dùng lá trà làm gối giúp sáng mắt, mỗi ngày sau khi về nhà tôi không có việc gì, lấy bã trà phơi khô, làm thành một cái gối rồi bọc vỏ gối vào, định chờ Viên Lãng về thì cho anh một điều bất ngờ. Đầu tiên là uống Thiết Quan Âm, tiếp đó là Ô Long Quảng Đông, tiếp theo là Phổ Nhị, tiếp theo là mua trà xanh để tiếp khách, mua Hồng Trà và trà hoa quả để dưỡng nhan, đặt hết trên giá sách. Mùi trà quanh quẩn lẫn vào mùi sách, tuy nói là học làm sang nhưng cũng có mấy phần khí phách.
Tôi cố gắng để mình bận rộn một chút, thời gian rảnh rỗi thì đi học đủ thứ lung tung, hoàn toàn không hợp với nhau. Ví dụ như đàn cổ, ví dụ như Taekwondo, ví dụ như PS (photoshop), vì dụ như EMBA, ví dụ như múa bụng...Như vậy là có thể không để ý tới sự im ắng mỗi khi đêm về.
Buổi tối, tôi tắm rửa xong, bật nhạc trong phòng khách để tập múa bụng.
"Lên, xuống...Lên, xuống...Trước sau, trái phải..." Người hướng dẫn làm mẫu động tác múa trong đĩa.
Nửa đêm, loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy bên tai, có thể là ống nước nhà hàng xóm bị vỡ, tôi móc móc lỗ tai rồi ngủ tiếp.
Trên mí mắt ngứa một chút, tôi đưa tay gạt đi. Ngừng một chút, cảm giác trên mặt lại ngứa, cằm, cổ, cuối cùng dừng lại trên môi, có thứ gì đó đang cắn nhè nhẹ lên môi. Kỳ lạ quá, có mùi vị quen thuộc mà tôi chờ đợi đã lâu...Tôi thấy hơi lạnh trong mơ, hai tay khép lại, ôm vị khách không mời kia, kéo vào trong lòng.
Người trong lòng cười ha ha, tôi không mở mắt, mặc anh xoay người ôm tôi đặt trên người mình.
Viên Lãng, em chờ anh lâu quá...
Ngoài cửa sổ có ánh trăng mờ chiếu vào, một tầng mồ hôi mỏng hiện lên trên người Viên Lãng. Tôi chế giễu anh: "Xem ra ở nước ngoài ngẩn người lâu quá, thể lực ở phương diện nào đó hơi theo không kịp nha."
Tay Viên Lãng hơi dùng lực, tôi liền xin tha thứ: "Được rồi, em biết rồi, anh không cần phải chứng minh cho em xem đâu."
Cơ ngực của anh thật cứng, tôi nhấc đầu, đặt lên ngực anh rồi lại trượt xuống. Cơ trên cánh tay rất săn chắc, nói thật, đặt đầu lên đó còn không bằng gối lên gối. Hô hấp của anh đang lượn vòng ngaydღđღLღqღđtrên đầu tôi, mang theo nhiệt độ, mang theo sự mị hoặc trong veo không cách nào hình dung được.
"Chồng à, em rất nhớ anh, rất muốn gọi điện thoại cho anh, rất muốn nghe thấy giọng anh, rất muốn nói với anh gần đây em làm gì, cao hứng ở đâu, không thoải mái ở đâu, rất muốn làm nũng với anh." Tôi dùng ngón tay miêu tả cơ bụng của anh.
Viên Lãng nói: "Anh cũng nhớ em, ban ngày không có thời gian nhớ thì nhớ vào một lúc nào đó trong mơ mỗi đêm."
Tôi nắm tay lại, dựng ngón cái và ngón út lên, đặt vào tai.
"Này, xin chào, xin hỏi là Viên đội ạ?"
"Xin chào, anh là Viên Lãng."
"Này, anh đang ở đâu đó? Sao anh vẫn chưa về nhà vậy?"
"Anh à, anh đang ở một chỗ bí mật, anh nói ra em có thể giữ bí mật được không?"
"Em có thể giữ bí mật."
"À, vậy anh đây cũng có thể." Viên Lãng nói theo thói quen khi ở A, tôi lựa chọn bỏ qua.
"Viên trung đội, anh ở bên đó có quen không? Anh có nhớ em không?"
"Không quen cũng phải quen. Anh nhớ em mỗi giây mỗi phút."
"Vậy bây giờ ngài đang làm gì?"
"Em đoán đi."
"Đang dùng cơm à?"
"Không."
"Đang ngủ à?"
"Vậy đang làm gì?"
"Anh đang suy nghĩ sau này trở về gọt quả bí đỏ nhỏ trong nhà thế nào."
"Ờ, bí đỏ nói, chờ anh bắt được rồi hãy gọt, Bye bye!" Tôi lăn ra khỏi ngực anh.
Viên Lăng kéo tôi về bằng một tay, dán đôi môi nong nóng lên tai tôi, nói:"Bắt được rồi, bây giờ anh muốn nghe tiếng bí đỏ thở một chút..."
Nhận được hàng chuyển phát nhanh từ nhà gửi. Là một cái túi được dán rất kỹ. Tôi xem hóa đơn, lời nhắn trên đó viết:"Muối mỏ." Không thể nào, tôi chỉ thuận miệng nói một câu trong điện thoại là Viên Lãng nói thịt bò muối ở nhà làm rất ngon, bọn họ liền gửi muối làm nguyên liệu từ ngàn dặm xa xôi tới đây.
Cầm cái túi được dán rất kỹ đó, mở ra, hồi, địa liền, quế, trần bì, còn vô số thứ khác được đặt trong túi, mùi nguyên liệu dùng để muối bay nồng nặc, tôi bị sặc đến mức hắt xì một cái. Tôi đổ bao nhiêu nguyên liệu vào một cái nồi nhôm lớn, châm thêm nước nấu cho nó nở ra nước, chuyển sang màu nâu đậm rồi đặc lại,. Lấy cánh gà ở trong tủ lạnh ra, ném trong nồi muối mỏ, rửa mấy quả trứng gà rồi bỏ vào nồi nước muối. Chỉ lát sau, mũi ngũ vị hương tràn ra, lấp đầy cả gian phòng. Tôi vặn nhỏ lửa, vào thư phòng sửa tổng kết quý.
Nhìn bảng tổng kết từ trên xuống dưới một lần, tôi đột nhiên nhớ ra, tới phòng bếp. Quả nhiên, trứng gà luộc quá già đã bị vỡ vỏ, cái nồi trắng tinh xui xẻo biến thành màu vàng. Tôi xanh mặt, vớt phần còn lại của trứng gà ra.
Viên Lãng về không đúng giờ, cho nên tôi không định chờ anh ăn cùng. Vì vậy lúc anh trở về tôi đang ôm cánh gà muối mỏ gặm vui vẻ.
Viên Lãng đổi giày, đi tới, vừa cởi khuy áo vừa cúi đầu, gặm một miếng cánh gà trong tay tôi, khen:"Rất thơm!"
Anh rửa mặt rồi quay lại ngồi bên cạnh tôi, cầm một cái cánh gà lên:"Nói cho em biết chuyện này, có thể sang năm anh sẽ chuyển nghề." Tôi không hề chuẩn bị tâm lý, chỉ đáp một chữ:"Hả?"
Viên Lãng ăn rất nhanh, gặm xong cái cánh gà lại cầm lấy một cái khác.
Tôi không có tâm trạng mà ăn, hỏi:"Bên trên báo tin cho anh hả?"
Anh dùng điều khiển từ xa đổi kênh, nói:"Không, nhưng theo quy luật ngày trước thì cũng sắp."
Tôi càng buồn bực hơn:"Vậy là không thể lên chức hả?"
"Bộ đội đặc chủng có yêu cầu về điều kiện thân thể rất cao, anh sắp tới thời kỳ hoàng kim, lui xuống là tất nhiên." Anh cười cười, "Đổi môi trường thời gian bồi em sẽ tăng lên."
Tôi nhìn nụ cười của anh, cảm thấy miệng không giống như trong lòng. anh sẽ nghĩ thông vậy sao?
Tôi đứng dậy rót hai ly rượu vang, ngồi lại bên cạnh Viên Lãng, hai người yên lặng đối ẩm.
Tôi nói:"Sẽ chuyển tới đâu?"
Viễn Lãng đáp:"Không biết, còn chưa nói chuyện này."
Tôi suy nghĩ một chút:"Cần tìm mối quan hệ không?"
Viên Lãng lắc đầu:"Không cần thiết."
Tôi nghĩ tới tiền lệ của dượng:"Tới đâu cũng đừng tới Cục Công An, nếu điều tới đó thật thì cố gắng đừng lên tuyến trên, vất vả nhiều năm như vật, cần nghỉ ngơi một chút."
Tôi cảm thấy rượu vang hôm nay vô cùng không hợp khẩu vị. Ngửa đầu uống xong ngụm cuối cùng, tôi tuyên bố:"Bắt đầu từ hôm nay, em kiêng rượu." Viên Lãng nhìn tôi, nói:"Thật à? Du tiểu thư đổi tính rồi."
Tôi nhìn anh:"Hôm nay, tới bệnh viện kiểm tra, em có thai rồi."
Tôi tựa đầu lên đùi Viên Lãng, nhắm mắt lại, nói:"Có con, em không thể làm việc nhiều như trước kia, cũng không thể toàn tâm chăm sóc anh như trước. Cho nên anh ở đơn vị hay ở chỗ nào, em chỉ có một yêu cầu, đó là vì con, hãy giữ gìn sức khỏe cho mình. Đồng ý với em nhé, Viên Lãng."
Viên Lãng sờ sờ mái tóc tôi, cúi người hôn lên trán tôi, khẽ nói:"Anh đồng ý với em." Sau đó cười nói:"Đừng nặng nề quá thế, cười một cái, chờ con được sinh ra, thành một khuôn mặt khổ qua dài thông, khó coi lắm đó."
Cuộc sống chính là như vật, cho dù có chuyện gì xảy ra thì đều phải sống tiếp.
Năm sau, Viên Lãng lên cấp Thượng tá.
Cùng năm đó, đại đội trưởng được điều sang làm tổng tham mưu đường sắt. Viên Lãng tiếp nhận chức đại đội trưởng đội A.
Mùa thu cùng năm, trong bệnh viện bà mẹ và trẻ em.
"Bác sĩ, tôi đã đau một ngày một đêm, sao còn chưa sinh được nhỉ?"
---
"Còn phải đợi một ngày? Gì mà cửa chưa mở? sản phụ lớn tuổi?"
"Bác sĩ, bây giờ tôi đau tới mức không còn sức lực nữa rồi. Chuẩn bị cho tôi sinh mổ đi. Viễn Lãng, ký tên!"
.....
Xế chiều hôm đó, Viên Lãng có một con gái, sáu cân tám.
Cậu ở Thượng Hải gọi nó là Viên Tử, nói nghe là biết ăn khỏe.
Viên Lãng nói vậy là được, dễ nhớ, dễ viết, có tính cách.
Vì vậy, thế giới hai người cứ như vậy mà hoàn toàn kết thúc một cách hoa hoa lệ lệ. Một nhà ba người đặc biệt mời ông ngoại và bà ngoại của bé từ quê lên chăm sóc, bắt đầu một đoạn cuộc sống gà bay chó sủa.
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
130 chương
10 chương
158 chương
68 chương