Editor: Golden Minh Châu Beta: Khả Khả Ăn cơm xong, Cố Minh Châu cùng Hàn Mẫn tiến về Ngự Hoa viên dưới ánh nhìn ngỡ ngàng của Hoàng Thượng và Thái Hậu. Bọn họ đi câu cá thật. Hắn ra lệnh một tiếng, các cung nhân đã chuẩn bị dụng cụ đầy đủ, sau đó lui sang một bên. Cố Minh Châu ngồi một bên, tay chống má xem Hàn Mẫn câu cá thế nào. Mục đích của bọn họ không phải đến để câu cá nên đương nhiên cũng không ngồi im lặng chờ cá cắn câu, Cố Minh Châu tìm chuyện để nói. Vả lại ở đây cũng không có nhiều cung nhân vây quanh như ở Thú viên, Cố Minh Châu nói chuyện thoải mái hơn nhiều, Hàn Mẫn cũng bị sự tùy ý nàng ảnh hưởng, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, nói nhiều hơn một chút, hai người đối qua đáp lại vô cùng vui vẻ. Trò chuyện một hồi, Cố Minh Châu nhịn không được oán giận: “Sau khi đính hôn với điện hạ, có rất nhiều người gửi thiệp mời đến cho ta.” Hàn Mẫn đặt cần câu sang một bên, quay mặt lại nghiêm túc nghe nàng nói, sau đó hỏi: “Ngươi không thích xã giao?” Cố Minh Châu chớp mắt, cười: “Ta có thể nói thật không?” Hàn Mẫn gật đầu. Cố Minh Châu liền nói thật: “Ta không thích. Ta không thích ở chung với người lạ, hơn nữa nhiều lúc ta cảm thấy bọn họ hay nói mấy lời vô nghĩa.” Đời trước thân thể nàng không tốt nên toàn ở một mình, dần dà trở thành thói quen, đời này có một thân thể khỏe mạnh nhưng thói quen vẫn như vậy. So với việc lãng phí thời gian đi xã giao, nàng thích ở trong sân uống trà, đọc sách hơn. À, vốn dĩ nàng còn muốn nuôi thêm mèo, nhưng giờ nàng cũng có sủng thú rồi, còn là gấu trúc quý hiếm nữa! Mắt Hàn Mẫn đảo qua đôi bàn tay trắng nõn đang nắm chặt, hắn có một loại cảm xúc muốn nắm lấy bàn tay này, hắn liền trấn tĩnh áp chế cảm xúc này xuống, ngữ khí bình thường nói: “Không thích thì không cần miễn cưỡng, sau này ngươi là An Vương phi, ai cũng không thể ép được ngươi đến mấy cái yến hội đó.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Nói không chừng lần này ngươi đi có khi ngươi lại vui vẻ đấy.” Cố Minh Châu kinh ngạc hỏi: “Hả? Vì sao?” Hàn Mẫn nói: “Thân phận ngươi hiện giờ không giống trước, mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ thế nào thì ngoài mặt cũng sẽ không dám đắc tội với ngươi, còn phải dốc sức lấy lòng ngươi, sau đó ngươi sẽ nhận ra….” Trong lòng Cố Minh Châu tò mò muốn chết, vội giục hắn: “Cái gì? Nhận ra cái gì?” Hàn Mẫn cười nói: “Những người lấy lòng này, dù ngươi có chán ghét họ thế nào thì cũng phải nhận.” Hàn Mẫn đã từng trải qua, trước khi hắn được phong vương không ai thèm hỏi tới, thỉnh thoảng tham dự yến hội còn bị người ta công khai chế giễu, những người này còn thích chơi chữ, mà hắn không thể nào cùng bọn họ công khai so đo thực lực, chỉ có thể âm thầm ghi thù, ngáng chân lúc cần. Mà sau khi hắn phong vương thì thái độ của những người này thay đổi hoàn toàn, giống như trước giờ chưa từng khinh thường hắn, chăm chỉ lấy lòng. Sau khi được phong vương hắn vẫn không thích họ, nhưng không thể không thừa nhận, bọn họ khiến người khác rất vui vẻ. Chỉ là “Hôm nay ngươi khinh thường ta, ngày mai ngươi quỳ dưới chân ta” thôi mà! Cố Minh Châu vô cùng vui vẻ, ghé sát vào hắn nhỏ giọng nói: “Ngài thật là xấu xa!” Hàn Mẫn cứng người lại. Lúc ở Thú Viên hắn đã ngửi được mùi đào trên người nàng, bây giờ hai người sát lại, mùi hương càng thêm rõ ràng. Hơi thở ấm nóng của nàng phả ra khi nhỏ giọng nói như lông tơ trên quả đào cọ cọ vào da thịt hắn, làm hắn ngứa ngáy vô cùng, đã vậy hắn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng…… Hửm? Hắn xấu xa chỗ nào? Hắn còn chưa có…… Khụ khụ khụ! Hàn Mẫn nghĩ nhất định là ánh mặt trời quá gắt, chứ không thì làm sao hắn lại nóng thế này! Khả Khả: Xin hỏi An Vương một câu, ngoài bị què An Vương có bị Lao khum? sao ho quài zị, rồi nuôi được con gái người ta không? Tui mặc định Cố Minh Châu là hậu duệ của Cố Nguyệt Thịnh nên sẽ hết lòng nâng đỡ, An Vương liệu hồn đó..