Đỗ Thư Dao dừng lại, ở khoảng cách gần di chuyển ánh mắt, nhìn Thái Bình Vương, Thái Bình Vương lại đang nhắm mắt, lông mi run rẩy, khóe mắt lại có nước mắt rơi xuống, vẻ mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hắn quả thật tuyệt vọng, vì mặc dù được cứu rồi, ý muốn chết của hắn cũng không hề thay đổi, hắn có thể thừa dịp không có ai tự sát, giống như kế hoạch trước đây, để Dao Dao có được tất cả của mình. Hắn thậm chí đã bỏ đi nô tịch của Nhật Thực, nhưng không ai biết cả, nắm trong tay mình, sắp xếp ở trong quân bảo vệ thành làm một thủ lĩnh nhỏ, miễn là hắn chết, là hắn ta có thể đàng hoàng vào trong phủ, cho dù dựa theo quy chế phải chịu tang ba năm, nhưng cho người vào phủ, thật ra còn tốt với Dao Dao hơn là việc kết hôn. Như vậy Nhật Thực cũng chỉ có thể phụ thuộc, làm kẻ phụ thuộc, hắn ta đương nhiên không thể ngoại tình, càng không thể xúc phạm đến Dao Dao. Chẳng qua sự chuẩn bị vẹn toàn của hắn, kết quả lại không thành công chết đi, mở mắt ra nhìn thấy Dao Dao, hắn lại luyến tiếc không muốn chết quá nhanh. Đầu óc choáng váng, trên người vô cùng đau đớn, hắn tự biết mình như vậy là xúc phạm Dao Dao, nàng nhất định sẽ tức giận, nhưng mà hắn vẫn giữ ý chí muốn chết, thầm nghĩ trước khi chết được thỏa mãn mình một lần. Hắn thật sự rất thích nàng. Bất kể là người hay là chó, đều rất thích rất thích, mà loại tình cảm này thay đổi từ chủ nhân với vật nuôi biến thành tình yêu nam nữ này, cũng là đương nhiên như vậy. Bọn họ làm bạn hàng ngày, cùng giường hàng đêm, trong cuộc sống của hắn toàn là nàng, bất kể là làm một con chó, hay là từ từ học được làm người, niềm vui, nỗi buồn, tình yêu của hắn, tất cả đều chỉ thuộc về một mình nàng, chưa bao giờ có bất kỳ thay đổi nào. Chẳng qua hắn biết rõ tình cảm thật sự của Dao Dao vẫn chưa từng thuộc về hắn, chỉ trách hắn từng dùng hình dạng một con chó làm bạn với nàng nhiều năm như vậy, nàng không thể chấp nhận được cũng là bình thường. Nhưng Thái Bình Vương không hối hận, nếu không làm bạn nhiều năm như vậy, làm sao hắn có thể gặp được nàng, làm bạn với nàng, cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, cùng nàng sống chết có nhau, lại gặp nhau ở thế giới khác ly kỳ như vậy? Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không làm Dao Dao khó xử, chỉ mong nàng được vui vẻ. Chẳng qua hắn quá luyến tiếc, luyến tiếc không được nhìn thấy nàng, rất sợ chết thêm lần nữa, hắn vẫn không quay về được thế giới kia, phải vĩnh viễn chia ly với nàng. Cho nên hắn buông thả, hắn làm liều, theo khóe môi nàng chậm rãi di chuyển, đến môi, cố chịu đau đớn giơ tay lên, ôm chặt cổ nàng, không cho nàng đẩy ra. Bây giờ Thái Bình Vương đang bị thương nặng, sức lực của hắn có thể tưởng tượng được, hắn có thể hạn chế được hành động của ai chứ? Hắn đã được như mong muốn rồi. Gặp phải cánh môi mềm mại đã từng chạm vào vô số lần, Thái Bình Vương và Đỗ Thư Dao đều run lên, hít thở lần lượt thay đổi, hai người đều vô cùng rõ ràng, lần này, không giống bất kỳ lần nào, không phải vô tình, không phải ngây thơ. Đỗ Thư Dao định đứng dậy, nàng không nên nuông chiều Thái Bình Vương như vậy, nhưng người đang dán vào môi nàng lại run lẩy bẩy, nụ hôn cẩn thận này giống như đang hiến tế, khiến Đỗ Thư Dao mềm lòng như một bãi bùn nhão, nàng không phải là không luyến tiếc. Luyến tiếc Thái Bình Vương, mới kế hoạch lặp đi lặp lại như vậy, chứ không phải vì một tờ giấy ly hôn vốn cũng không coi là trói buộc gì, chậm chạp không bước được một bước. Mặc dù nàng không đặt tình cảm vào, không phải tình cảm mà Thái Bình Vương mong đợi, Đỗ Thư Dao cũng thật sự ôm lòng cưng chiều, không hề lùi lại. Có gì quan trọng hơn chứ, miễn là hắn không chết! Trong nháy mắt khi suy nghĩ này xuất hiện, Đỗ Thư Dao cũng hơi kinh hãi, như vậy không được, nàng nói với chính mình như vậy, cũng hơi hé môi ra khi đầu lưỡi Thái Bình Vương lướt đến khóe miệng nàng. Đây là nụ hôn đúng nghĩa của hai người, Thái Bình Vương dễ dàng vươn lưỡi vào môi Đỗ Thư Dao, hắn cũng kinh ngạc mở mắt ra. Lông mi ướt sũng ngăn cản tầm nhìn của hắn, hơi nước trong mắt làm cho hắn không nhìn rõ được vẻ mặt của Đỗ Thư Dao, hắn hít thở nặng nề thêm một chút, cố gắng chớp mắt, từ trong mắt rơi xuống hai giọt nước mắt, cuối cùng mới nhìn thấy rõ Đỗ Thư Dao rũ mắt, vẻ mặt dịu dàng chiều chuộng. Bàn tay Thái Bình Vương ôm sau gáy Đỗ Thư Dao mạnh hơn một chút, hắn đau đến mức mồ hôi trên trán cũng rơi xuống, lại không chịu cũng không dám bỏ qua giây phút này, cuối cùng không thăm dò nữa, mà hôn thật sâu. Đỗ Thư Dao bị động tác đột ngột của hắn dọa cho sợ hãi, nhưng mà cùi chỏ chống xuống giường, hạ thấp thân thể của mình hơn một chút, thuận tiện cho động tác của hắn, miệng Thái Bình Vương còn lưu lại vị đắng khi uống thuốc vừa nãy, thuốc kia thật sự quá đắng, cho dù mỗi lần uống xong đều súc miệng rửa sạch cẩn thận, nhưng vẫn để lại mùi vị trên lưỡi thật lâu không tan. Miệng Đỗ Thư Dao đầy vị đắng, đành chịu nhíu mày, mặc cho hắn làm càn, trong lòng cũng suy nghĩ lan man, hắn bị thương nặng như vậy mà cũng rất có tinh thần nhỉ, đừng có đụng vào miệng vết thương mới được. Một nụ hôn triền miên thật lâu, mãi đến tận khi mắt Thái Bình Vương nổ đom đóm, hít thở dồn dập mới buông ra, hắn nằm xuống giường, môi tê dại, có cảm giác cực kỳ không chân thật, nhưng mà giờ phút này cho dù có phải chết ngay lập tức, hắn cũng không do dự chút nào. Đỗ Thư Dao chậm rãi đứng dậy, đặt tay hắn xuống, rút khăn tay lau miệng mình đã ướt sũng, nhẹ nhàng thở dài một hơi, kiểm tra vết thương của Thái Bình Vương một lúc, tốt xấu gì cũng không thể đụng vào được. Hơi nước chồng chất trong mắt Thái Bình Vương vốn dĩ chưa từng tan đi, Đỗ Thư Dao lại lau nước mắt cho hắn, rồi mới lên tiếng: "Ngươi nghỉ ngơi một lát, ngủ một giấc yên ổn đi, không khóc nữa, ta phải đi bàn bạc với thái y, cho ngươi dùng thêm ít thuốc giảm đau. " Đỗ Thư Dao đứng dậy, Thái Bình Vương lại vội vàng vươn tay ra khỏi chăn, nắm chặt vạt áo nàng, sợ nàng đi rồi, hắn giống như đang nằm mơ, sắp phải tỉnh giấc mộng. Đỗ Thư Dao mấp máy môi, bắt gặp ánh mắt của Thái Bình Vương, thật ra có cảm giác xấu hổ khó diễn tả bằng lời từ tay chân lan tràn ra khắp nơi, nàng có phần bồn chồn, nhưng cúi đầu nhìn thấy ngón tay trên ống tay áo, rốt cuộc vẫn không đành lòng tránh ra, nói: "Ngươi ngủ đi, nhắm mắt lại không được khóc nữa!" Đỗ Thư Dao quát xong, nhìn Thái Bình Vương nhắm hai mắt lại, giọng nói lại mềm xuống: "Ta ở đây, không đi, ở bên cạnh ngươi, ngươi ngủ đi. " Thái Bình Vương không muốn ngủ, không nỡ ngủ, nhưng vết thương trên người hắn quá nặng, hơn nữa nụ hôn vừa nãy kia thật sự tiêu hao quá nhiều sức lực của hắn, mắt hắn nhanh chóng nặng nề, mơ mơ màng màng ngủ mất. Ngón tay nắm chặt quần áo Đỗ Thư Dao, cũng từ từ trượt xuống. Đỗ Thư Dao lại nhét tay hắn vào trong chăn lần nữa, lúc này mới lén lút đứng dậy, đi về phía cửa, sau khi ra khỏi cửa, nàng thở ra một hơi thật dài, dựa vào cửa nhắm mắt lại, vẻ mặt phức tạp. Tam Hồng đứng bên cạnh, quan tâm hỏi: "Vương phi sao vậy?" Đỗ Thư Dao chỉ lắc đầu, một lát sau mới nói: "Đỡ ta về thôi, hơi mệt chút. " Quả thật rất mệt, hai ngày này nàng trông chừng cả ngày, cuối cùng đợi được hắn tỉnh lại, còn biết tranh thủ lúc bệnh giở trò lưu manh, nàng quả thật cần phải nghỉ ngơi một lát. Đỗ Thư Dao về đến phòng, ăn một chút, sau khi rửa mặt lập tức lên giường ngủ. Cả đêm ngủ rất say, sáng hôm sau, Đỗ Thư Dao vừa mới thức dậy đã nghe thấy Tam Hồng báo lại, nói Thái Bình Vương đang tìm nàng. Sau khi Đỗ Thư Dao rửa mặt lập tức đi tới, chỉ thấy hắn đang bị hai thái y giữ chặt, vết thương trên người lại chảy máu, rất rõ ràng là vừa mới lộn xộn. Sắc mặt cũng kém như sắp chết, Đỗ Thư Dao tức giận mặt mũi tối sầm, đến gần gầm nhẹ: "Đừng lộn xộn nữa!" Lúc này Thái Bình Vương mới giống như được ấn nút tạm dừng, cũng không cần ai giữ chặt nữa, mềm mại nằm xuống, chỉ là hai mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Đỗ Thư Dao. Đỗ Thư Dao nhìn thái y thay thuốc cho hắn, tỉ mỉ hỏi thăm, không có trở ngại gì, lúc này mới yên tâm, đợi đến khi thái y đi rồi, sắc mặt vẫn không tốt lắm: "Ngươi gây chuyện gì thế?" Thái Bình Vương nhìn nàng, môi giật giật, miệng chưa mở nước mắt đã rơi xuống trước, hắn nói: "Ta nhớ nàng! " Trái tim Đỗ Thư Dao cũng run lên theo những giọt nước mắt của hắn rơi xuống, mím môi, trên gương mặt thanh tú tràn đầy trách cứ, Thái Bình Vương lại tiếp tục cúi đầu đáng thương nói: "Dao Dao, ta nhớ nàng, đừng rời xa ta, ta rất nhớ nàng! " Đừng rời xa hắn, ít nhất mấy ngày nay đừng làm thế, khi hắn! Trước khi hắn chết, hắn thật sự muốn được yên ổn ở cạnh Dao Dao như vậy, mỗi ngày nhìn thấy nàng, ghi nhớ nàng thật sâu trong lòng. Như vậy cho dù hắn không thể quay lại thế giới kia nữa, hắn đọc sách nói, chỉ cần nhớ kỹ dáng vẻ người mình yêu thương, đợi thêm một trăm năm nữa ở suối vàng dưới địa phủ, sẽ có thể gặp lại nhau. Đỗ Thư Dao nhẹ nhàng than thở: "Ta chỉ quay về đi ngủ thôi, khóc cái gì. " Đỗ Thư Dao kề sát lại, đành chịu vươn tay lau nước mắt cho hắn: "Ngươi còn không cho ta nghỉ ngơi một chút sao?" Bắt gặp ánh mắt của Thái Bình Vương, Đỗ Thư Dao dừng lại một lát, nói tiếp: "Vết thương trên người ngươi nặng như vậy, giường cũng không vừa với ta. " Thái Bình Vương ngẩn ra, lúc này Đỗ Thư Dao mới nói ra suy nghĩ mà mình đã cân nhắc rất lâu. "Ngươi mau khỏe lại đi, đợi ngươi khỏe lại. " Đỗ Thư Dao cười nói: "Chúng ta lại giống như trước đây, cùng ăn cùng ở, cùng nhau chơi đùa, có được không?" Đầu tiên Thái Bình Vương tràn đầy kinh ngạc vui mừng, nhưng mà sau đó mới nhận ra, nàng nói, là quay về như lúc ban đầu, nhất thời trong lòng hắn lại bắt đầu đau khổ. Làm sao có thể quay về được chứ, không quay về được, hắn không còn ngây thơ, càng không thể lừa nàng, hắn thấy nàng đã muốn hôn, đến gần đã muốn ôm, nằm bên cạnh lại nghĩ đến những chuyện khó mà mở miệng kia, so với những cảnh hắn từng nhìn thấy còn quá đáng hơn. Nhưng rõ ràng Dao Dao không chấp nhận được những chuyện đó, nàng có thể chấp nhận, có lẽ cũng là giống như ngày hôm qua răng môi quấn quýt với hắn thôi. Nhưng Thái Bình Vương sợ hắn không khống chế được, hắn thật sự không khống chế được. Vì vậy hắn lại khóc, Đỗ Thư Dao quả thật sắp phát điên rồi, nghiến răng nói: "Không hài lòng? Vậy quên đi!" Nàng tức giận định bỏ đi, nhưng đi được nửa đường lại quay về, ngồi xuống cạnh giường cũng không nói gì, nhíu mày trừng mắt nhìn Thái Bình Vương, nàng đã cho hắn hôn rồi, còn nói bằng lòng giống như trước đây, nhưng hắn rõ ràng không bằng lòng. Đỗ Thư Dao hoảng hốt rối loạn, trong chốc lát bắt nàng phải tiếp nhận hắn, vậy! Nàng khó mà mở miệng được, đàn ông quả nhiên đều là đồ chó chỉ biết nghĩ đến chuyện bên dưới! Thái Bình Vương khóc thút thít khổ sở muốn tự sát, Đỗ Thư Dao ngồi cạnh giường rối rắm đến mức não sắp nổ tung. Cuối cùng không ai nói gì nữa, cứ ngồi như vậy đến trưa, tỳ nữ bưng thức ăn bước vào, Đỗ Thư Dao tự ăn trước, sau đó mới bưng cháo lên ngồi cạnh giường đút cho Thái Bình Vương. Nhưng hắn không ăn cho tử tế! Làm cho chảy hết ra ngoài! Đỗ Thư Dao muốn đổ cả cháo xuống mặt hắn, nhưng Thái Bình Vương lại vô tội nhìn nàng, hắn đang nằm không nuốt được cái thìa to như vậy! Đỗ Thư Dao nghiến răng nói: "Ngươi cứ đợi lúc ngươi khỏe lại đi. " Sau đó bưng cháo lên ngậm một ngụm, cúi người bịt chặt miệng Thái Bình Vương. Như vậy ăn sạch không chảy ra ngoài nữa! Không chảy ra nữa. .