Trong sân nhỏ tiếng pháo nổ liên tiếp không ngừng, tiếng người náo nhiệt, chẳng ai biết trong phòng ngủ của hai vị chủ nhân là một bức tranh dâm mỹ. Hai chân bị lụa treo lên, bày ra tư thế hai chân hạ lưu, Diệp Thê có thể hoạt động đôi tay đang bất an nắm chặt dưới đệm giường, có viên hình cầu cao ngất dưới bụng ngăn cách, nữ nhân không thể nhìn tay nam nhân đang chôn ở giữa hai chân mình, phía dưới bị lột sạch, cả người trần trụi phát lạnh, cảm thấy thẹn thùng không thể bỏ qua, nàng lắp bắp nhìn Thẩm Tương Uyên, đôi môi run rẩy, lời nói khẩn cầu rung chuyển vì rên rỉ. Ngón tay cắm vào trong nháy mắt, lời ngon tiếng ngọt không khỏi co rút lại, nơi riêng tư bị ngón tay mang theo nhiều vết chai dày dâm loạn, khoái cảm từng trận mang lại sự tê dại, từ hạ thân truyền lên đến tận não bộ, Diệp Thê hạ thân sớm đã bị đối phương chơi đùa đến thuần thục, vốn mao ở âm hộ không ít, màu sắc so với quá khứ là đỏ bừng, thoạt nhìn luôn luôn ướt át, hơi hơi trở vào trong. "Uyên nhi...!không cần lại khi dễ ta." "Chỉ sờ sờ, không tính là khi dễ." Thẩm Tương Uyên dùng lòng bàn tay ở bên trong nhúc nhích, tầng tầng lớp lớp thịt bên trong đã không chịu kích thích từ lâu, liền chủ động bọc lấy, rõ ràng là một người mang thai, một đoạn thời gian không sao, lại khẩn trương như lúc vừa mới động phòng. "Mặc kệ....!Dù sao không cần ngón tay, muốn cái khác..." Diệp Thê sợ hãi, trực tiếp bị đồ vật của nam nhân nhập huyệt so với không làm gì còn tốt hơn, nàng rất đói. Phía trên sữa tươi bị uống, nhưng phía dưới suối nguồn mới bắt đầu phản ứng. Như ý phu nhân, Thẩm Tương Uyên đã không muốn trì hoãn nữa, hắn kéo quần, đem vật bên trong từ lâu đã sưng to nhắm tới âm đ*o, ngoài miệng vẫn lời nói ác liệt như cũ: "Đại phu cho phép là vào nhiều hay ít?" Vòng eo còn chưa đong đưa, quy đầu đã mấp máy co rút vào huyệt khẩu rồi xâm nhập vào trong, không hề gặp chướng ngại. "Nhiều như vậy sao?" Nam nhân cười. "Đừng." Nữ nhân kêu rên. "Vẫn là nhiều như vậy?" "Đừng..." Nữ nhân ngón tay buộc chặt, móng tay cơ hồ muốn bám chặt vào chăn gấm. "Vẫn là nói, nhiều như vậy cũng có thể sao?" Sau lời nói này, Thẩm Tương Uyên đã đem nguyên cây cắm vào, trứng dái dán ở môi âm hộ nữ nhân, hệ rễ mọc thành cụm thô cứng đâm chọc mềm mại. "Có thể...!Ha a, thật thỏa mãn." Diệp Tê nào còn tâm tư suy nghĩ đến điều đại phu dặn, đáp lời lung tung, mày đẹp nhướn lên. Thẩm Tương Uyên cắn răng, đôi tay nâng mông Diệp Thê sợ không nhịn được làm tổn thương đối phương, đầu gối chống trên mặt giường, thong thả đẩy hông, làm âm đ*o nhợt nhạt của phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như vậy, tuy nói tiến vào, nhưng không mãnh liệt, gãi đúng chỗ ngứa, cũng cho Diệp Thê thời gian thích ứng. Mi nhăn lại cũng dần dần dãn ra, đã lâu vật thô bạo kia không chôn ở trong bụng, làm Diệp Thê thanh âm có chút đứt quãng, câu dẫn dương v*t Thẩm Tương Uyên nhảy lên, hướng vào trong vài cái. "Nhẹ chút...!Đau." Diệp Thê giọng run rẩy nói. Ta đều còn không có sức đâu, Thẩm Tương Uyên ở trong lòng nói thầm, nhưng hiểu được thê tử mang thai yếu ớt, nói cái gì cũng đúng, đến dựa vào, không dám lại dùng lực, chỉ dùng quy đầu đảo qua vài vòng, cánh tay dài đặt trước ngực nàng, phối hợp xoa nắn, trên dưới động tác cùng phối hợp nhịp nhàng. Người bị hút khô sữa cư nhiên bị kích thích lại xông ra, Thẩm Tương Uyên cũng phát hiện, trường điều kinh hỉ hướng vào trong, quả thực, sữa tươi trào ra càng nhiều, làm ướt bàn tay hắn, nam nhân đỏ mắt. Sữa tươi chảy ra rất nhiều, đem vùng ngực Diệp Thê ướt một mảng lớn, hơi hơi dính, khoái cảm tích tụ ở chỗ giao hợp, luôn là kém một chút, chậm chạm không đến, nhục bích mềm mại không tự giác kẹp lại, muốn giao ra thứ gì: "Uyên Nhi...!Đừng động, dùng sức một chút." "Sức lớn, không thích, sức nhỏ, lại nói ta, Thê tử tính tình thật không tốt." Thẩm Tương Uyên ý xấu cười rộ lên, mang theo chút tà khí, nhục bích đan xen, nhũ khổng mở ra không ngừng co giật, cũng không biết sữa từ đâu ra nhiều, nam nhân nhịn không được, hai bàn tay bành bạch quất lên, sức lực không lớn, tình thú thuần thục, hắn rất có hứng thú nhìn bầu vú bị đánh đong đưa, hiện ra dòng sữa phóng túng. Vô duyên vô cơ bị phu quân đánh vú, Diệp Thê trong mắt trào ra nước mắt ngượng ngùng, dòng sữa bắn lên hai điểm tử, dừng một bên, cũng lọt vào dục vọng của nữ nhân, trong cơ thể tìm được khoảnh khắc khoái cảm, nơi riêng tư cũng không nhịn được co rút phun ra dòng nước ấm. Vừa vặn Thẩm Tương Uyên cũng rút ra, lượng d*m thủy làm ướt đệm giường dưới mông Diệp Thê, hoàn toàn ướt đẫm âm đ*o làm cho nam nhân động tác rút ra chọc vào gặp chút khó khăn, hắn không cẩn thận làm trượt ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú vì bực tức mà đỏ lên, một lần nữa hung hăng đi vào, nhưng lại không kịp rút ra làm toàn bộ thủy nhi đều đổ vào bên trong, trong miệng lời nói hạ lưu: "Nhiều nước không đổ được." Diệp Thê còn đắm chìm vào dư vị cao trào, thần trí hoảng hốt, chỉ có vô thức hừ một tiếng ái muội, nguyên bản mắt hạnh ôn nhu khóc đến mức không mở ra được, nữ nhân đúng là có thời điểm mẫn cảm, đối phương lại một chút không có thương tiếc, rút ra cắm vào làm đôi chân nàng run rẩy, đôi tay ủy khuất ôm bụng: "Từ bỏ...!Uyên Nhi, ta từ bỏ..." "Ngoan, lập tức sẽ tốt." d*m thủy mới vừa rồi từ quy đầu kích thích đã bức Thẩm Tương Uyên cửa khẩu mở rộng ra, thời gian mang thai rửa sạch cũng không tiện, hắn không dám tiếp tục triền miên, e sợ không bắn vào trong thê tử, lập tức mân mê đơn giản, ánh mắt dâm tà dừng trên nhũ hoa nữ nhân. Trơ mắt nhìn ác vật nóng hổi cùng tinh dịch d*m thủy ướt nóng cọ lên ngực mình, Diệp Thê chỉ cảm thấy so với ở phía dưới, quy đầu lần lượt ở nhũ thịt cọ xát, nữ nhân cơ hồ muốn xâm nhập vào miệng, gần gũi hạ xuống, nàng thậm chí còn có thể thấy lông của nam nhân bởi vì d*m thủy mà kết thành một đoàn dâm loạn. "Nhìn cái gì, muốn ăn sao?" Nam nhân cố ý đứng lên thân người trước mặt, từ trên cao nhìn xuống phu nhân thất thần nhìn trường điểu, cùng với một bộ phận thô rống lại trực tiếp đem tinh thủy bắn trên mặt đối phương. Theo bản năng nhắm mắt, gò má Diệp Thê, môi đến lông mi đều dính tinh dịch, nàng mím môi, mùi vị tanh mặn trào đến trong miệng. Thẩm Tương Uyên thấy bộ dáng của phu nhân, có điểm hoảng, duỗi tay lau đi vết dơ trên mắt nàng, cởi bỏ lụa, đem người ôm vào lòng ngực, vững chắc gối lên khuỷu tay, hắn thỏa mãn, tiếng nói lười biếng, phảng phất có chút uy nghiêm: "Thê tử vừa mới cho ta ăn, có qua có lại." Diệp Thê xụi lơ, thật sự là không còn sức, được hắn ôm cũng yên tâm, vừa nghe lời hắn nói lại không nói gì, cái gì mà có qua có lại, nàng bất chấp khóc đến khản tiếng, đang muốn nói chuyện ---- Bên ngoài truyền đến âm vang nhức óc, mọi người hoan hô tất niên đã đến. Không biết như thế nào, Diệp Thê đôi mắt có điểm chua xót, bất đồng với nước mắt tình dục. "Làm sao vậy?" Thẩm Tương Uyên thấy nàng muốn khóc, bàn tay vỗ về nhẹ nhàng ở sau lưng, "Ta nói sai, về sau không cho thê tử ăn cái kia, vừa mới là...!Không nhịn được, thê tử đừng khóc a, tất niên khóc, chính là muốn khóc nguyên một năm." "Thích Uyên Nhi...!Tân niên cũng thích, thích một năm, về sau cũng thích." Nữ nhân mang theo tiếng khóc nức nở làm dịu cảm xúc của nam nhân. "Thê tử, hài tử về sau cứ đưa cho bà vú đi, ta không nghĩ cùng người khác chia sẻ ngươi, một chút cũng không muốn." Thẩm Tương Uyên đột nhiên minh bạch tâm tư của hắn, a, cái gì mà hài tử, chính là tới dành phu nhân hắn. "Ngươi a...!Thật không có tiến bộ." "Nào có tốt, thê tử nói ăn xong, không nháo, ta lại không đáp ứng..." "Thẩm Tương Uyên!" Một lúc trước còn hùng tráng khi dễ lúc sau lại bị phu nhân xách lỗ tai, xem ra về sau cuộc sống cũng có ý vị tuyệt vời nha..