Qua mấy ngày, rốt cuộc cũng đến đêm trừ tịch (1). (1) Đêm trừ tịch, còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.Đêm trừ tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình sum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và tiễn trừ năm cũ. Đêm Trừ Tịch (除夕- Chú Xī) với "trừ" nghĩa là thay đổi, hoán đổi và "tịch" là đêm, "trừ tịch" nghĩa là "đêm của sự thay đổi""đêm của thời khắc giao thời". Sắc trời âm u, bóng tối thăm thẳm như mực, nhưng không khí tất cả các hộ gia đình khắp kinh thành đều vô cùng náo nhiệt, vui vẻ, dưới sắc đỏ vui tươi của ánh đèn lồng, bên bàn ăn lớn, tất cả gia đình, quây quần bên nhau ấm áp vô cùng. Tướng phủ cũng không ngoại lệ. A Tả cùng các hộ vệ trong phủ chuẩn bị pháo hoa, đám nha hoàn thì tíu tít bày biện hoa quả. Khuôn mặt ai cũng rạng ngời hạnh phúc, tươi cười vui vẻ. Mấy cô nương trẻ trung ngượng ngùng trao đổi ánh mắt với mấy thiếu niên hộ vệ, sắc xuân như nhiễm vào cảnh vật. Cố Liễm Chi ngồi cạnh Triệu Hỉ Mai giúp nàng bóc hạt dẻ cười. Triệu Hỉ Mai không hùng hổ dọa đánh chàng ta như mọi khi, chỉ nhàn nhạt gật đầu đồng ý. Phúc Bá nhìn tất cả gia nhân già trẻ, lớn bé trong nhà, hiền từ đứng một góc, thỏa mãn vuốt chòm râu dài. Đúng phải thế này mới là không khí tết. Từ lúc Thiếu phu nhân đến, phủ tướng quân mới có chút nhân khí, thật tốt, rất tốt... Hiện tại Diệp Thê đang có thai, Thẩm Tương Uyên không cho phép nàng tự châm ngòi pháo hoa, nói là lỡ như quá kinh ngạc động thai thì phải làm sao. Nhìn bộ dạng lo lắng, cẩn thận từng li từng tí của tướng quân, Diệp Thê nào nỡ không thỏa hiệp, nàng đứng ở trong phòng nhìn qua khung cửa sổ xa xa trông mấy thiếu niên, thiếu nữ trong phủ tíu tít chạy đi đốt pháo. "Tướng quân, không theo bọn họ đi đốt pháo sao?" Không biết trong lúc đốt pháo có phải dây dẫn có vấn đề hay không mà mãi không thấy pháo hoa bắn lên, A Tả và đám hộ vệ trẻ lao vào tranh cãi một trận om sòm. Diệp Thê vừa cười vừa nhìn đám thiếu niên, vừa quay sang đã thấy tướng công đứng cạnh mình, tuy nhiên vẫn duy trì khoảng cách thích hợp. "Đúng là trẻ con." Thẩm Tương Uyên chế nhạo. "Tướng quân không còn là trẻ con nữa rồi." Trong lời nói của Diệp Thê như có ẩn ý. "Đương nhiên." Thẩm Tương Uyên lập tức đáp. Nói xong chàng lùi về sau, khoanh tay ngồi ngồi xuống cạnh bàn, ánh mắt chờ mong nhìn nương tử. Chao ôi, Diệp Thê khẽ thở dài, sớm biết như thế... Mấy ngày trước bởi vì việc ngực tiết sữa nên nàng buộc phải tạm thời tránh mặt phu quân, nhưng trước ánh mắt ai oán, hờn dỗi không khác gì oán phụ của ai đó nàng đành ngượng ngùng nói ra sự thật. Quả nhiên tiểu tướng quân nhà nàng hai mắt sáng ngời như trẻ con được thưởng kẹo, ánh mắt nóng bỏng dán chặt trên người nàng không buông. "Tướng quân..." Diệp Thê che ngực: "Chàng cũng đâu phải trẻ con." Thê tử cự tuyệt khiến Thẩm Tương Uyên cực kỳ không cao hứng, trong lòng háo hức đến chết rồi, nhưng vẫn tỏ vẻ cứng miệng nói: "Ta còn chưa nói gì, Thê tỷ tỷ che kín mít thế làm chi, chỉ là ta lo lắng nàng khó chịu thôi. Ta không phải trẻ con nên đâu thích uống sữa." Thật sự không thích? Thế cái biểu hiện háo hức vừa rồi là gì? Rõ ràng người mang thai là nàng, nhưng sao tính tình tiểu tướng quân nhà nàng còn giống thai phụ hơn cả nàng vậy. Diệp Thê chống tay, ôm cái bụng đến gần tướng công, dù sao đêm giao thừa hai phu thê bọn họ cũng không thể xa xa cách cách được, năm mới sẽ không may mắn. "Phanh _____!!" Đột nhiên bên ngoài truyền đến một loạt tràng âm thanh pháo nổ. Diệp Thê hoảng sợ theo bản năng che tai lại, nam nhân sớm đã đứng dậy tiến đến, nâng tay ôn nhu đặt lên tai nàng. Mặc kệ vì lý do gì hờn dỗi nhau, nhưng tất cả sự chú ý, bao bọc, yêu thương của Thẩm Tương Uyên vĩnh viễn đặt trên người nữ tử này không thể nghi ngờ. Lòng bàn tay chàng rất lớn, ấm áp như túi sưởi khiến lòng nàng an tâm đến lạ, hai người cứ thế lặng im bên nhau. Có chàng, những tiếng động ầm ĩ ngoài kia như trở nên thật xa xôi, không còn nghe rõ ràng nữa. Diệp Thê ngẩng đầu nhìn nam nhân của mình, đáy mắt nàng thoáng hoảng loạn, miệng mím chặt, có vẻ vẫn chưa hết sợ hãi. "Bị dọa rồi? Có khó chịu không? Bụng đau không?" Thẩm Tương Uyên gấp đến độ mặt mày đều nhăn lại, nào còn dáng vẻ khí định thần nhàn ban nãy, "Đám nhãi ranh kia đốt cái gì không đốt, lại đòi đốt pháo, ai quy định cứ giao thừa phải đốt pháo, thật là....Ưm." Lời còn chưa nói hết đã bị đôi môi thê tử khóa chặt. Môi lưỡi chạm nhau, lửa tình rực cháy, nụ hôn này triền miên mãnh liệt, sợi chỉ bạc ướt át trào ra, dính trên vạt áo Diệp Thê, Thẩm Tương Uyên lưu luyến mút lấy, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, chàng bá đạo thâm nhập, điên cuồng chiếm thành đoạt đất, nàng dịu dàng như nước nhẹ nhàng, tình tứ bao lấy chàng, mặc chàng rong ruổi trong khoang miệng mình. Giằng có thật lâu, đến tấn khi tiếng ồn ào bên ngoài lắng xuống mới chịu dừng lại. "Pháo đốt xong rồi, nên uống rượu Đồ Tô (2) thôi." Ngay tại thời điểm tiểu tướng quân bắt đầu động dục, Diệp Thê lập tức cắt ngang, nếu không phải hai tay chàng còn đang che tai nàng, đoán chừng đã sờ loạn đến tận đẩu tận đâu rồi. (2) Rượu Đồ Tô: Người ta đồn rằng, Đồ Tô Tửu được danh y Hoa Đà sáng chế, sử dụng đại hoàng, bạch truật, quế chi, thông khí, hoa tiêu, ô đầu, cây phụ tử cùng với các vị thuốc Đông Y khác tạo thành, có tác dụng ích nhiệt, bổ dương, xua tà, phong hàn. "Nàng đang mang thai, uống một chút thôi." Thẩm Tương Uyên lóng ngóng hạ tay xuống, đặt lên eo Diệp Thê, "đại điểu" bên dưới hơi cứng lên khiến chàng có chút xấu hổ, ngượng ngùng. Hai kẻ vụng dại, lần đầu yêu đương, lần đầu biết giận hờn nhưng chỉ bằng một nụ hôn có thể hóa giải tất cả, lại trở lại tình nồng ý mật. Đây có thể chính là sự ăn ý giữa phu thê mà người ngoài không thể hiểu được. "Tướng quân." Diệp Thê rót rượu, đem chén rượu đưa cho chàng. Thẩm Tương Uyên tiếp nhận, hai người uống giao bôi, Thẩm Tương Uyên một hơi cạn sạch, chàng chép miệng, cảm giác không giống những hương vị rượu trước đó từng uống, nhưng lại có cái gì đó quen thuộc không nói lên lời. Diệp Thê mím môi, nhìn rượu dư lại trong ly, đáy mắt lấp lánh không dễ nhận ra, nàng làm bộ buồn rầu nói: "Không uống hết là không tốt, nhưng mà...!Hay là tướng quân?" Thê tử đã mở miệng, Thẩm Tương Uyên sao nữ cự tuyệt, không nghĩ ngợi uống cạn ly của Diệp Thê. Uống xong, Thẩm Tương Uyên có chút choáng váng, lắc lắc đầu, hình bóng Diệp Thê mờ mờ ảo ảo như biến thành hai người. Hai Thê tỷ tỷ? "Uyên Nhi say rồi sao?" Diệp Thể hỏi thử. "Không say." Thẩm Tương Uyên cười ngây ngô không đpá, hỏi ngược lại nàng: "Có phải Thê tỷ tỷ thích ta nhất không?" "Đúng" Điệp Thê đỡ chàng dựa vào đầu vai mình, nghĩ thầm, A Hữu chọn rượu quả là hiệu quả, nhưng hình như công dụng hơi quá tốt thì phải. "Trả lời nhanh như vậy, chắc chắn là đáp lấy lệ rồi." Thẩm Tương Uyên nâng mí mắt, bất mãn lầm bầm, "Trả lời lại lần nữa." "Thiếp..." Diệp Thê cố trì hoãn, thậm chí còn trầm ngâm một lúc mới trịnh trọng đáp: "Thích nhất,...!chính là Uyên Nhi." "Tại sao lại phải nghĩ lâu như thế. Hừ." Thẩm Tương Uyên vẫn không hài lòng. Điệu bộ nắng mưa thất thường này đúng là khiến ngời khác hận không thể béo cho chàng vài phát, đúng là nói lý với ai cũng được, tuyệt đối không nên đôi co với ma men. "Vậy thế này được chưa. Diệp Thê thích Thẩm Tương Uyên, thích nhất đời." Lời này có vẻ có tác dụng, ai đó không còn giận dỗi lẩm bẩm nữa, khuôn mặt tuấn tú dại ra, đáy mắt ngơ ngác, cánh môi chàng hơi mở, hầu kết liên tục chuyển động... Thực tế không phải là lời nói kia chạm đến tim chàng, mà là động tác hiện tại của Diệp Thê. Nàng cởi áo khoác ngoài rộng thùng thình, để lộ cần cổ bóng loáng và bờ vai mảnh khảnh, thẳng tầm mắt nam tử là chiếc áo lót bắt mắt, giấu trọn đôi gò tuyết trắng đẫy đà, mềm mại. Hai nhũ hoa lớn gồ lên có thể nhìn vô cùng rõ ràng, chiếc áo yếm nhỏ bé, mỏng manh căn bản không che giấu nổi sự tròn trịa căng mọng kia. "Sắp đến tất niên, bé ngoan uống sữa xong không được cáu kỉnh nữa nhé.".