Thời tiết trong, mặt Tống Tiểu Hoa cũng đỡ hơn, vết thương ở vai Lục Tử Kỳ đã khỏi, nắm gạo nếp nhỏ không thể chờ đợi chia phòng ngủ. Lật đổ sự nghiệp lớn, thiên thời địa lợi nhân hòa tất cả đều đã đủ chỉ còn thiếu một bước tới cánh cửa. Ánh mặt trời rực rỡ, chiếu rọi lên khuôn mặt có nụ cười rạng rỡ. Tống Tiểu Hoa đứng lên khỏi thùng nước tắm trong điếm đi ra ngoài, người làm trong điếm đẩy một chiếc xe đẩy tay chuyên chở thùng nước cực lớn đi theo từ phía sau. Lần trước mua cái thùng tắm kia quá nhỏ, chỉ có thể một người sử dụng, lần này dùng cho hai vợ chồng cùng tắm. Sau khi trở về đun hai nồi nước nóng to, chờ Lục Tử Kỳ trở lại sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề ăn cơm, sau đó cởi áo nới dây lưng uyên ương nghịch nước, thơm ngào ngạt ướt nhẹp bắt đầu lên giường...... A hú hú hú ~ Tống Tiểu Hoa nghĩ đến mức máu nóng sôi sùng sục muốn ngửa mặt lên trời hét lên để giãi bày khoái ý trong ngực, vừa ngẩng đầu, lại thấy cánh cửa sổ của quán trà kia mở. D Đ L Q D Cửa mở, trong phòng trống không, không có ai đứng dựa bên cửa sổ, bóng dáng thoải mái tùy ý. Trong lòng nàng hơi thất vọng. Lục Tử Kỳ cũng từng đề cập tới, hôm đó có người trong nha môn báo cho chàng thì chàng mới có thể tới kịp thời, nên cái âm thanh đó, có lẽ nàng nghe nhầm rồi...... Giật mình nhìn một lát, thu lại ánh mắt, thở dài, lại thêm một lần để nàng mở cờ trong bụng. Cười ha ha với người khác, câu được câu không  trò chuyện rỗi rãnh qua ngày. Ra khỏi thành, sẽ thấy bên cạnh là ruộng vẫn còn rơi rớt vài cọng hành và ở phía xa mùi hành thơm ngào ngạt xen lẫn với từng mảng rừng vàng óng, và còn một người một ngựa, đứng bên đường. Áo xanh màu da trời, khuôn mặt tuấn dật phi phàm như yêu nghiệt, dung mạo cong cong. Sờ sờ tóc mai bên cạnh đen nhánh con tuấn mã, mặt giãn ra nói: "Đã lâu không gặp." "Nguyên Hạo!" Tống Tiểu Hoa u mê, sau đó lao lên: "Ngươi đã về rồi? Ngươi trở về  khi nào?" "Chính là ngày Tri Huyện phu nhân anh dũng chiến đấu Liêu quốc công chúa ngoài đường phố." "...... Thì ra ta không có nghe nhầm, người đó thật sự là ngươi?" "Là một, chính là Lương Câu trong nhà tại hạ." "Ừ...... Quả nhiên tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với lũ ngựa tồi của Liêu nhân!" Đi vòng quanh con ngựa một vòng, nghiêm trang gật đầu một cái, chợt hai người mỉm cười với nhau. Phân phó tiểu nhị đem thùng tắm lớn đưa đến nhà trước, Tống Tiểu Hoa đi dọc bờ ruộng cùng với Nguyên Hạo, hai người đi chậm rãi. Lúc đó có gió thu thổi qua, vén vạt áo lọn tóc lên, mang theo hơi thở vui vẻ sau mùa thu hoạch. Bộ quần áo ngắn màu tím mới tinh, búi tóc đơn giản, vật trang sức thanh lịch, sạch sẽ vui vẻ. Đây là lần đầu sau khi chàng trở về nhìn thấy nàng mặc nữ trang. Lần đầu tiên, trên mặt toàn là vệt bẩn, tóc tai xốc xếch. Lần thứ hai, cả người đều là bụi đất, nửa bên mặt bị sưng đỏ. Tất cả đều nhếch nhác, tuy vậy con người nàng giường như vĩnh viễn đều có dáng vẻ đắc chí và phấn chấn vui vẻ. Hôm đó, mới vừa vào thành đã thấy ồn ào, như bình thường thì chàng khinh thường đến những chỗ náo nhiệt này, nhưng không biết vì sao, như có ma xui quỷ khiến đi tới. Bóng dáng một cô gái gầy gầy nho nhỏ, đang đối mặt với một cô gái mặc bộ hoa phục cưỡi một con ngựa cao to, lời nói thẳng thắn, khí thế bức nhân mà không ai nhận thấy xuất hiện trước mặt mọi người. Lời nói đó đầy chỗ gò ép sơ hở, nhiều lắm là cũng có thể coi là có tí khôn vặt mà thôi, khó đến được nơi thanh nhã. Dien~dn~l~Quy~don Huống chi, chỉ lo thể hiện miệng lưỡi lợi hại trong lúc này, mà không tiếc chọc giận hoàn toàn một người có địa vị có thân phận mà nàng không thể chống lại, đặt mình trong cảnh hiểm nguy mà không biết, đúng là vô cùng kích động. Thế nhưng thái độ không sợ hãi, vô cùng can đảm cũng làm cho người khác phải chăm chú nhìn. Bây giờ vì danh tính của người này nên không muốn can thiệp nhưng thấy vẻ mặt của người đó hết kiên nhẫn đầy sát ý, cũng không thể ngồi yên bỏ qua. Lúc trước đã thấy vài nhóm người vội vã rời đi, tuy mặc quần áo tầm thường của dân chúng, cũng có thể nhìn ra những dấu vết của người làm trong cửa quan. Nghĩ rằng nhất định là đi thông báo cho Lục Tử Kỳ, chỉ không biết có phải là vì gặp trở ngại mà chậm chạp không thấy người kia xuất hiện. Bất đắc dĩ, chỉ có lên tiếng trì hoãn, tranh thủ thêm một ít thời gian. Trong lòng tin tưởng, Lục Tử Kỳ sẽ không bỏ mặc nàng vùi thân trong hiểm cảnh mà không quan tâm. Rồi lại mơ hồ hi vọng hắn không xuất hiện, như vậy, có lẽ sẽ có một cơ hội...... Cuối cùng, Lục Tử Kỳ không phụ lòng tin tưởng của hắn đã tới kịp thời. Vả lại, hắn cũng không giống như rất nhiều quan viên Tống triều mềm yếu sợ phiền phức, nhân nhượng vì lợi ích quốc gia, để bên mình nhận hết lỗi lầm, thậm chí là quỳ gối tạ lỗi. Chỉ là, với tính cách trầm ổn thường ngày của Lục Tử Kỳ thì sẽ không nói những lời sắc bén không nể mặt như vậy. Đúng thế, vì thương tổn tới người mình quan tâm thôi...... Người này, nữ tử này, là người Lục Tử Kỳ quan tâm. Vậy còn hắn? Hắn không quan tâm? Vì sao đều có quan hệ với Lục Tử Kỳ? Nàng cùng Hưng Bình công chúa. Một là hắn không nhẫn nại muốn lọt vào cuộc sống của người kia. Hai là hắn không thể cùng xuất hiện với người đó. Âm thầm cười gượng, chăm chú nhìn người bên cạnh. So sánh với hai tháng trước, nàng  có vẻ mập hơn một chút, làn da nhẵn nhụi cùng với màu da hồng hào như ẩn như hiện. Mặt mũi cùng thân hình có cảm giác nẩy nở hơn chút, hành động vẫn luôn mạnh mẽ thiếu dè dặt cũng đã có phong thái yểu điệu. thay đổi lớn nhất vẻ mặt mờ mịt không xác định được thay bằng khuôn mặt vui mừng và chờ mong. Trong thời gian ngắn mà có thể thay đổi như vậy, là vì Lục Tử Kỳ sao? Là vì Lục Tử Kỳ cho nàng  cuộc sống sao?...... "Quyển sách xem đến đâu rồi?" "Ta gần như có thể đọc nó! Nhất làv thực đơn những thức ăn kia...... A đúng rồi, nói đến cái này ta phải cảm ơn ngươi! Bụng của Tử Kỳ không tốt, phải ăn đồ ăn thanh đạm vậy mà hắn lại thích ăn chua cay. Trước đó hắn mới bị thương, càng phải ăn kiêng. Nếu không có quyển sách này của ngươi ghi phương pháp chế biến thức ăn từ rau củ của Phương Nam nếu không với khả năng nấu nướng của ta thì ta đã vô cùng luống cuống rồi. Ngoài ra, phương thuốc ngươi kê cho Tử Kỳ, mỗi ngày hắn đều uống, vô cùng có tác dụng nha!" Trong ánh mắt của nàng đều là cảm ơn hắn nhưng ánh sáng trong mắt nàng  không phải vì hắn. Rũ mi mắt xuống, che đi cảm giác mà hắn không thể hiểu nối: "Cái dây treo bên hông người nhìn nhất thú vị, tự ngươi đan à?" "Ta đâu có khả năng này, đây là Tửu Kỳ đan cho ta. Thế nào, cũng không tệ lắm đúng không?" Ngực chỉ cảm thấy hơi thắt lại, lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhói đau. Dưới chân hơi ngừng lại, chậm lại nửa bước, giơ tay ném một vật vào khoảng không của ruộng hoang ở xa xa, dưới ánh nắng thì có ánh sáng bảy màu lóe lên, trong phút chốc lập tức biến mất không thấy. Ở Liêu quốc thì hiếm khi thấy trân phẩm có bảy màu khác nhau, mài sáng bóng, những viên đá bằng nhau khảm vào dây truyền treo lủng lẳng. Lúc ấy, hiện lên trong đầu chính là một đôi mắt trắng đen rõ ràng như lưu ly, gương mặt không diễm lệ khôn tuyệt sác lại có thần thái đặc biệt với nụ cười tươi tắn trên môi. Hắn biết nàng nhất định sẽ thích, nhất định sẽ thích đến mức nhảy nhót như một đứa bé. Vậy mà, hắn nhầm rồi. Quý trọng thế, tuyệt nhất thế, cũng không so được với mấy cây cỏ vàng cột đơn sơ. Nếu như thế, tới đây có ích lợi gì? "Có muốn học cưỡi ngựa không?" "Muốn!" "Ta dạy ngươi." Đối mặt với bàn tay của Nguyên Hạo duỗi đến trước mặt, Tống Tiểu Hoa cười hì hì không do dự cầm tay, sau đó, mượn lực nhảy một cái, dễ dàng ngồi lên lưng ngựa. Tay của hắn cũng thon dài mạnh mẽ như tay Lục Tử Kỳ, chỉ có điều tay hắn không ấm áp bằng, không có cảm giác ấm áp truyền đến trái tim. Động tác này, Tống Tiểu Hoa cũng không nghĩ ngợi gì, giống như là lúc leo núi thì nam sinh nắm tay kéo nữ sinh thôi, đơn thuần bình thường. Huống chi, trong lòng nàng, cơ bản vẫn coi Nguyên Hạo là an hem vẫn ôm quyền gọi nhau là huynh đệ. Mặc dù đẹp trai yêu nghiệt như vậy  chỉ coi nhau là anh em thật hơi lãng phí...... Nhưng với Nguyên Hạo thì cũng không đơn giản như vậy. Điều này chứng tỏ, nàng không ghét hắn, không phòng bị hắn, thậm chí có vài phần quý mến hắn. Hôm đó, trong phố xá sầm uất nàng theo tiếng nói mà nhìn quanh, hôm nay ở quán trà, nàng cúi đầu mất mát, hắn đều nhìn thấy tất cả. Buông tay nàng ra, lại không buông ra cảm giác vĩnh viễn muốn nắm bàn tay mềm mại này trong tay mình. Mỉm cười đi ở một bên, kiên nhẫn giảng giải cho nàng những yêu cầu cơ bản nhất của cởi ngựa, ánh mắt thâm sâu nhìn về cánh rừng rậm nơi xa xa. Lục Tử Kỳ, ngươi vào giờ phút này nghĩ làm thế nào, lại có quyết định gì? ——— —————— —————— —————— ————————— ——— —————— —————— —————— ————————— Ánh mặt trời xuyên qua cành lá trùng trùng điệp điệp chiếu xuống loang lổ, chiếu lên mặt Lục Tử Kỳ làm hắn có vẻ mặt mơ hồ khoảng tối khoảng sáng khó có thể nắm bắt. Gia Luật Bình nghiêng đầu nhìn hắn, mắt xếch khẽ nheo lại, trong tay nâng cây cung khéo léo mà tinh sảo. Cánh rừng to lớn bị không khí khác thường bao phủ, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng  chim hót còn đâu là hoàn toàn yên tĩnh. "Nhìn đủ chưa, chúng ta có muốn đi săn nữa không?"Trầm mặc cuối cùng cũng bị đánh vỡ, âm thanh khàn khàn mà hấp dẫn, lại mang theo giễu cợt cùng mỉa mai. "Hôm nay Công chúa cố ý hẹn Lục mỗ ở đây, có lẽ cũng không phải vì săn thú chứ?" Vẫn dịu dàng bình tĩnh như vậy, giống như đang tự thuật một chuyện hoàn toàn không liên quan. "Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào? Tóm lại ngươi đã thấy tất cả, từ đầu tới đuôi cũng không có nửa phần bức hiếp." "Vậy thì thế nào?" "Như thế nào? Ta thật đúng là không biết, nam nhân Tống Triều từ khi nào thì độ lượng như thế? Không them quan tâm đến việc mình bị đội nón xanh (cho cắm sừng)!" "Công chúa, kính xin tự trọng! Chẳng qua là vợ ôn chuyện cùng bạn cũ mà thôi, nhưng nếu công chúa lại nói thành sỉ  nhục, thì đừng trách Lục mỗ đi trước và xin lỗi không tiếp được!" Trong rừng khôi phục yên lặng. Gia Luật Bình nhìn Lục Tử Kỳ không hề giả tạo với mình, tức giận dâng trào: "Ngươi và nàng thật sự là phu thê tình thâm?!" Lời còn chưa dứt, lấy một mũi tên nhọn khỏi hộp đựng tên, dựng cung lên kéo dây: "Ta muốn thấy với khoảng cách như vậy ngươi có thể làm thế nào để cảnh báo nàng? Âm thanh của ngươi so với mũi tên của ta, xem là ai sẽ đến tai nàng kia trước!" Khuôn mặt đã không còn đỏ bừng, đôi môi cũng tái nhợt, lòng bàn tay bị móng tay đâm rách tạo thành vết thương, máu tươi chảy ra, chậm rãi rơi xuống thảm lá rụng bên chân. Vậy mà, âm thanh và khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như thế: "Mối thù giết vợ, không đội trời chung!" Tám chữ, âm thanh mơ hồ mà cứng rắn, chữ nặng tựa thiên quân. Uy áp phảng phất có thể bắn thủng toàn bộ cung tiễn, cũng đập vụn ngụy trang bình tĩnh của Gia Luật Bình. "Chàng nguyện ý vì nàng ta, vì một nữ nhân như vậy mà đối địch với ta, vì báo thù mà muốn giết ta?!" "Nữ nhân này là vợ của ta." "Vợ?" Quẳng mạnh vật đang cầm trong tay xuống đất, cười to đầy buồn bã, dọa vô sổ chim chóc: "Ta còn tưởng rằng, cả đời này chàng chỉ thừa nhận một người là vợ mình, một người đã chết!" Cơ thể hơi chấn động, hít sâu một hơi: "Thì ra là mấy ngày nay công chúa cũng tra chuyện của Lục mỗ." "Đúng thế! Lục Tử Kỳ ơi Lục Tử Kỳ, không ngờ chàng lại có bối cảnh như vậy. Chàng  đoán, nếu như ta yêu cầu trực tiếp với hoàng đế của các chàng rằng ta muốn kết hôn với chàng, hắn là đồng ý hay là không đồng ý? Giữa ta với chàng, không có gì là không thể vượt qua sự chênh lệch của thân phận, cũng không thể có cái gì là không vượt qua sự chênh lệch về thân phận, nhưng nếu kết thân, đối với hai nước đều có nhiều chỗ tốt!" "Ngô Hoàng đồng ý hay không đồng ý còn được quyết định bởi quốc chủ của quý quốc. Đáng tiếc thật, chỉ sợ là không thể có được sự nhất trí." "Ngươi...... Có ý tứ gì?" "Công chúa tra Lục mỗ, quá mức khéo, Lục mỗ cũng nhận được chút về tin tức công chúa. Theo ý kiến vụng về của Lục mỗ, quốc gia quý quốc muốn liên hiệp lực lượng, cũng không phải Đại Tống." "Tốt! Tốt! Tốt!" Gia Luật Bình liền nói ba chữ ‘ tốt ’, ngay sau đó cúi đầu sửa lại bím tóc hơi tán loạn, ngẩng đầu lên lần nữa đã khôi phục vẻ kiêu ngạo trước sau như một: "Không thẹn là nam nhân mà ta coi trọng, có tâm cơ, có thủ đoạn! Thật ra thì, ta đã sớm biết kết quả, nhưng ta không cam lòng, ta muốn tùy hứng một lần, vì mình sống một lần, dù là đời này, cũng chỉ có một lần như vậy. Ta thích chàng, ta muốn ở cùng với chàng, vĩnh viễn ở chung một chỗ. Từ chàng phát ra tiếng kêu, cái lúc cảnh báo con chồn, ta liền thích chàng. Không có nguyên nhân, không có đạo lý, thích là thích." Chậm rãi cất bước tiến lên, hoàn bội vang lên, lấy tay xoa nhẹ khuôn mặt đêm đêm đi vào giấc mơ của nàng, âm thanh không còn mỉa mai giễu cợt kiêu căng, chỉ còn lại nồng nặc ngơ ngẩn nhàn nhạt mà tan nát cõi lòng: "Tại sao chàng không thích ta? Nếu như ta là thê tử chàng đã mất, chàng có thể vì ta mà vứt bỏ tất cả không? Nếu như ta là thê tử bây giờ của chàng, chàng có thể vì ta mà coi thiên hạ là địch?" Lục Tử Kỳ không tránh né, mặc cho bàn tay nóng rực miêu tả khuôn mặt mình, chàng vẫn trầm mặc như cũ. Cười buồn, Gia Luật Bình bỏ tay xuống: "Cái vấn đề này không cần trả lời, ta cũng sẽ không muốn trở thành họ. Ta chính là ta, Hưng Bình công chúa Đại Liêu." Thở dài, nụ cười thêm chút tự giễu: "Tốt lắm, sự tùy hứng của ta kết thúc. Nhưng không phải ta thua, cũng không phải ta muốn buông tha, là bởi vì ta không đành lòng, ta không đành lòng phá hủy chàng, mặc dù, ta thật sự muốn vô cùng." Con mắt khẽ co lại, dừng một chút, nụ cười đã lại tiêu sái hào hùng: "Hiện tại thẳng thắn nói cho ta biết, chàng thật sự đã quên người vợ trước?" Đứng chắp tay, chậm rãi lắc đầu: "Lục mỗ vĩnh viễn không quên." "Như vậy, vì sao chàng lại năm lần bẩy lượt vì người vợ hiện tại mà không ngại ngần mà đối chọi gay gắt với ta? Ta xem ra, chàng đối với nàng cũng hữu tình. Trong lòng của chàng, chẳng lẽ có thể đồng thời chứa được hai nữ nhân?" Lục Tử Kỳ nhìn về bóng được bao phủ dưới ánh mặt trời, không nhịn được khóe môi khẽ nhếch lên: "Vợ đã chết là người ta trao tình cảm chân thành trọn đời, mỗi lần nhớ tới, đau thấu tim phổi. Mà nàng, là cô gái làm cả đời với ta, ta với nàng tuy không thề non hẹn biển sống chết có nhau, lại có một cảm giác yên tĩnh và thỏa mãn. Cho dù là một chuyện nhỏ thì cũng từ trong đó mà hiểu rõ đến đơn giản vui vẻ. Một là pháo hoa, một là nước chảy róc rách, lòng của ta không lớn không nhỏ, hoàn toàn có thể chứa đựng, vậy thì chứa đựng thôi." Gia Luật Bình hừ lạnh: "Câu cuối cùng, quá mức phiền toái!" Lục Tử Kỳ chắp tay: "Là Lục mỗ dài dòng, mong công chúa thứ tội." "Xem ra, muốn nghe chàng gọi ta là Bình nhi, chỉ có thể chờ đến kiếp sau rồi." "Nếu quả thật có đời sau, chỉ mong công chúa sẽ không liên lụy vì phàm trần tục vụ, có thể chân chân chính chính sống cuộc đời của mình." "Ta còn tưởng rằng, đời sau chàng sẽ cho ta." "Sợ rằng, công chúa không muốn gặp lại Lục mỗ rồi." "Tại sao không muốn? Chàng là nam nhân ta nhìn trúng, thì đời đời kiếp kiếp cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta! Cả đời này tạm thời bỏ qua cho chàng, đời sau chàng vĩnh viễn chỉ có thể là nam nhân của ta!" "...... Ưu ái như vậy, Lục mỗ rõ là......" "Chàng cũng không cần có trách nhiệm quá, như vậy đi, tạm thời cho chàng nợ ta một ân tình, một ngày kia, nếu ta đến đòi khoản nợ, chàng phải thừa nhận." "Chỉ cần không làm trái với trung hiếu tiết nghĩa, chỉ cần sai khiến, nhất định vượt lửa băng sông." "Một lời đã định!" Sự tình trở lại bình thường, mở ra khúc mắc, tự dung thiếu một phần nhân tình, chỉ mong, không quá mức xảo quyệt mới tốt...... Lục Tử Kỳ bất đắc dĩ cười khổ, ánh mắt vô tình nhìn về hình bóng đã dần dần biến mất khỏi tầm mắt hai người. Chẳng lẽ Nguyên Hạo có dính dáng đến Hưng Bình công chúa? Người này là người nào, đối với Diêu Diêu là..... Cảm giác chua xót vừa cố đè xuống đã dâng lên, như là không khí trong rừng không được lưu thông vậy, ngực có chút cảm thấy khó chịu. Âm thầm, mình sao lại như thế, lòng dạ nhỏ mọn như thế. Từng cử động của bọn họ, hắn đều nhìn thấy, rõ ràng rất rõ ràng, vậy thì có gì đáng để ý? Lúc trước không phải đã nhìn thấy tận mắt một màn kia ở trà lâu, sao không có cảm giác này? Cho dù như thế nào, sau khi trở về sẽ bắt đầu dạy nàng cởi ngựa. Bởi vì tay của nàng, chỉ có thể do hắn cầm.