Gả cho một anh béo đầy tiềm năng
Chương 31 : anh béo đầy tiềm năng
Lúc về đến nhà thì đã khuya.
Bố mẹ tôi chắc đã ngủ từ lâu.
Đỗ Hoằng Đình nói, vậy đừng quấy rầy họ nữa, sáng mai chào hỏi sau, hôm nay cứ đi ngủ trước đã.
Tôi nói, được.
Nhưng nhà anh ở bên kia cơ mà.
Đỗ Hoằng Đình nói, em ngủ chỗ nào thì anh ngủ chỗ đấy, nói nhảm ít thôi.
Cái anh sếp sòng này dính người thật đấy.
Lúc ngủ, Đỗ Hoằng Đình còn táy máy.
Làm sao, còn muốn làm một hiệp ở khuê phòng của tôi phỏng?
Cho em xin.
Đây chính là mảnh đất trong trắng cuối cùng trong lòng em đấy.
Anh đừng làm bẩn cả chỗ này chứ!
Sau đó tôi bèn lừa anh, bảo: cũng được, nhưng đêm nay em muốn chơi trò mới.
Đỗ Hoằng Đình lại còn ngoan ngoãn bị lừa.
Tôi dùng cà vạt bó hai tay anh lại trói lên đầu giường.
Sau đó tôi cưỡi lên eo anh, giường-don anh từ góc trên xuống.
Anh còn cảm thấy rất kích thích, thúc giục tôi nhanh lên.
Khà khà.
Gấp cái gì?
Em cứ trói anh lại cả đêm đã rồi nói chuyện sau.
Nhưng dáng vẻ như người cá bây giờ của anh rất khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Tôi đột nhiên thấy hứng thú: “Kêu mấy tiếng nghe coi.”
Đỗ Hoằng Đình: “Kêu thế nào?”
Tôi nói, anh tự lĩnh ngộ đi.
Anh “Ờ” một tiếng, mặt mày vô cảm mà rằng: “A, đừng.”
Tôi: “Kêu to chút đi!”
Tôi còn kéo quần áo anh ra, phát ra tiếng cười như phát rồ: “Cho dù anh có kêu rách họng cũng không có ai tới cứu anh đâu……”
“Mạnh Kỳ Kỳ, hơn nửa đêm mày không ngủ còn ở một mình với đứa nà——”
Mẹ tôi quát, mơ mơ màng màng đẩy cửa tiến vào.
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình: “Dì ạ.”
Mẹ tôi sửng sốt hai giây, lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Yên lặng như chết hơn một phút.
Mẹ tôi lại đóng cửa phòng lại lần nữa.
Tôi còn đang đần mặt ra.
Nhưng vào lúc này, trời đất bỗng quay cuồng, thế cục nghịch chuyển.
Chiếc cà vạt trói tay Đỗ Hoằng Đình đã bị cởi ra từ lúc nào, bây giờ tay tôi bị anh túm chặt lại, trói lên đầu giường.
Đỗ Hoằng Đình đè xuống, ấn tôi vào gối, ép tôi: “Kêu đi.”
Tôi: “……”
Bị điên à!
Chưa thấy mẹ em còn chưa ngủ sao?
Đánh chết em cũng không kêu!
Anh bắt đầu mò vào váy ngủ của tôi.
Tổn thọ rồi!
Tôi run rẩy mà rằng: “Đừng! Sẽ bị mẹ em nghe thấy mất!”
Sau đó quần lót bị kéo xuống, anh lập tức chen vào ——
“Ưm……”
Tôi mím chặt môi lại.
Biến thái biến thái!
Tên biến thái này còn cắn vành tai tôi, thúc thật mạnh: “Kêu lên đi.”
Anh giai, không ngờ hóa ra anh còn biết chơi hơn cả em!
Nhịn vất vả quá……
Không được……
Lại thêm mấy cái thúc rất mạnh, sâu quá!
Tiếng kêu thảm thiết dần dần vang lên không ngừng bên tai.
“Tiếng kêu rên của em,” Anh nở nụ cười xấu xa, “Thật đúng là êm tai đấy.”
Hối hận quá.
Tôi đúng là tự vác đá nện vào chân mình.
Ngày hôm sau, cả ngày tôi chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn mặt mẹ.
Chờ Đỗ Hoằng Đình vừa đi khỏi, mẹ đột nhiên gọi tôi lại.
“Mạnh Kỳ Kỳ, mày làm ơn nữ tính một tí được không, tối qua mày gào như giết heo ấy, đến mẹ còn thấy ghét nữa là……”
Còn được nghỉ hai hôm, nhưng tôi không muốn nghỉ nữa.
Tôi muốn về công ty tăng ca!
Đêm đó, mấy người họ hàng tới nhà tôi ăn cơm.
Xui xẻo cái là lại là mấy người không xem trọng Anh Béo kia.
Hiện giờ Đỗ Hoằng Đình ngênh ngang vào nhà, họ dường như rất không vừa lòng với kết quả này, cứ gặng hỏi tôi mãi.
“Giờ nó làm gì?”
Tôi: “Anh ấy làm ở công ty chứng khoán ạ.”
“Bác đã bảo còn gì? Bằng cấp có cao mấy cũng về làm thuê thôi……”
Tôi: “Nghe nói anh ấy làm ăn rất khá ạ.”
“Lương tháng bao nhiêu?”
Tôi: “Cụ thể thì cháu không rõ lắm, nhưng chắc là cũng ổn ạ?”
“Có nhà chưa? Có xe chưa? Có tiền tiết kiệm chưa?”
Tôi: “Hình như còn chưa có ạ.”
Đỗ Hoằng Đình ra ngoài mua đồ giúp bố tôi về, anh vào nhà, chào hỏi đám họ hàng rồi vào bếp đưa đồ cho bố tôi.
Đám họ hàng sốc óc: “Thằng đó chính là thằng béo kia à? Sao gầy đi nhiều thế!”
Đoạn, lại nói: “Nghe nói sau khi bọn béo gầy đi, da bụng sẽ nhão ra, xấu xí y như cái bao tải……”
Tôi: “……”
Mẹ tôi không biết chạy ra từ chỗ nào, gọi: “Bé Khéo!”
Đỗ Hoằng Đình chạy ra từ phòng bếp, người đầm đìa mồ hôi.
Mẹ tôi: “Cởi quần áo ra tiện dì giặt một thể.”
Đỗ Hoằng Đình cởi phăng áo thun ra, ném cho mẹ tôi, tiếp tục về phòng bếp làm việc.
Cơ bắp cuồn cuộn, hoàn hảo ngon mắt.
Đám họ hàng: “……”
Nhưng cuối cùng họ vẫn khuyên tôi đừng vội vàng quá, về sau họ sẽ giới thiệu đối tượng có điều kiện tốt cho tôi.
Tôi mỉm cười: “Cảm ơn ạ, chúng cháu tính kết hôn rồi.”
Thật ra chỉ là vờ vịt thế thôi.
Chờ đám họ hàng đi khỏi, câu này đã truyền tới tai Đỗ Hoằng Đình.
Tôi cũng không trông cậy sau khi anh nghe xong sẽ vui mừng ra mặt.
Quả nhiên.
Phản ứng của anh cực kì kịch liệt, cứ quấn lấy tôi mãi, hỏi: “Nhẫn đâu, hoa tươi đâu, cầu hôn đâu……”
Đúng là khiến người ta ung cả thủ.
Thật ra, đối với tôi, chuyện kết hôn không được xếp vào kế hoạch cuộc đời.
Nếu không có chuyện bất ngờ kia thì tôi vốn định để qua 30 rồi xem xét sau.
Ừ, bất ngờ.
Đúng vậy, chính là loại bất ngờ đấy đấy.
Bất ngờ trong mang thai bất ngờ ấy.
Đều tại hai cái bao cao su của tên Tả Tá chết tiệt kia.
Có một đêm hứng tới đột ngột quá, thế là tôi gom đại cho đủ, dùng tạm một chiếc.
Đỗ Hoằng Đình bảo đeo vào hơi bị kích, nhưng đến cả nước miếng của tôi cũng đang phừng phừng lửa đốt nên tôi cũng chẳng để tâm.
Ngày hôm sau lúc dọn nhà, tôi mới phát hiện cái bao dùng hôm qua bị rách rồi.
Cả cõi lòng tôi đều cảm thán: Tình hình chiến đấu tối hôm qua thật sự quá kịch liệt!
Lại nói, mùa dâu của mình sắp tới nên tôi cũng ôm tâm lý may mắn, không dùng biện pháp phòng ngừa sau khi “xong việc”.
Tôi rất sợ thuốc tránh thai khẩn cấp, nghe nói rất hại sức khỏe, sẽ gây rối loạn với vô sinh gì gì đó nên tôi không uống.
Ai dè lại trúng chiêu.
Nhớ rõ lần trước tôi đã làm trò cười cho thiên hạ, nên lần này tôi vào tận mấy tiệm thuốc chính quy liền để mua que thử thai, tất cả đều hai vạch.
Aizzz.
Mẹ bảo nè, Cún Con.
Con là đứa bé được Thượng đế đặc biệt phái xuống để ngáng chân mẹ đúng không?
Tuần sau tôi sẽ chính thức được vào nhóm kỹ thuật nòng cốt.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cố thêm hai tháng nữa, nếu tôi có biểu hiện tốt, công ty sẽ thuê tôi làm nhân viên chính thức.
Sao con cứ nhất quyết phải tới đúng lúc này vậy?
Tôi không nói cho Đỗ Hoằng Đình mà ướm thử anh đã.
Tan tầm anh tới đón tôi, trên đường về chung, tôi tìm mục tiêu trên phố.
Rốt cuộc tôi cũng phát hiện ra một phụ nữ có thai đang vác bụng bầu phát tờ rơi.
Tôi cố ý cảm thán phục chị thai phụ này ghê, mang thai mà còn kiên trì làm lụng.
Đỗ Hoằng Đình cũng nhìn lướt qua, lại còn tức giận nói: “Dòng đời xô đẩy thôi. Nếu là vợ anh, anh sẽ xem cô ấy như gấu trúc ——”
Tôi: “Áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm, hầu hạ?”
Đỗ Hoằng Đình: “Nhốt lại.”
Tôi: “……”
Để tránh bản thân bị anh nhốt lại vào thời khắc mấu chốt nhất, tôi tạm thời không nói chuyện Cún Con với anh.
Chuyện chết dở chính là, vài ngày sau, Đỗ Hoằng Đình nói hôm nay là ngày kỷ niệm 5 năm chúng tôi chính thức yêu nhau.
Đúng là phòng ngày phòng đêm, khó phòng được ngày kỷ niệm.
Đỗ Hoằng Đình luôn nhớ được đủ loại ngày kỷ niệm, còn tôi lại là một người không nhớ nổi đến cả sinh nhật của mình.
Tôi rất hoài nghi không biết ai mới là con gái.
Mệt tim quá.
Lần nào kỷ niệm cũng phải ăn tối dưới ánh nến, hoa tươi, đàn violon, quà cáp linh tinh.
Nhưng tối nay hơi sáng tạo khác người.
Đỗ Hoằng Đình bộc lộ chút tài năng, đàn piano tặng tôi một bài trên sân khấu giữa nhà hàng.
Bài hát nổi tiếng mà tôi yêu thích nhất thế giới ——
Kìa con bướm vàng.
Hay dã man!
(Thực ra đây là bài Hai Chú Hổ, nhưng nó cùng beat với bài Kìa con bướm vàng của VN.)
Anh còn mặc áo bành tô lịch thiệp, thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn, đẹp trai hết nước.
Quả thực đẹp trai đến độ không không khép chân lại nổi.
Nhưng tưởng tượng đến chuyện trong bụng mình còn có Cún Con.
Tôi khép chân lại.
Đỗ Hoằng Đình cho rằng sức hấp dẫn của mình không đủ, bèn dùng tất cả thủ đoạn quyến rũ tôi.
Giằng xé trong lòng.
Tôi liều mạng chống đỡ sự rù quyến.
Đỗ Hoằng Đình còn tưởng là tôi chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh, nên anh định đè tôi ra ép.
Không thể!
Không thể để Cún Con bị bố ruột nó dùng gậy đánh chết được!
Tôi đành phải lừa anh bảo tôi không khỏe.
Không ngờ anh không thuận không bỏ, ngày hôm sau anh kéo tuốt tôi lên bệnh viện thăm khám.
Tuy rằng biết là chạy không thoát, nhưng tôi vẫn muốn giãy giụa lần cuối.
Bác sĩ nói, viết giấy cho tôi đi xét nghiệm nước tiểu đã, đợi có kết quả thì mới quyết định có phải thử máu hay không.
Họ cho tôi một chiếc cốc nhựa đo lường nhỏ, bảo tôi vào toilet lấy nước tiểu.
Tôi nghĩ bụng, gian lận được không nhỉ?
Đỗ Hoằng Đình đưa tôi tới toilet, anh đứng ngoài chờ.
Tôi bình tĩnh ngẫm nghĩ một lát ở bên trong.
Một ý tưởng đột nhiên nhảy ra.
Mượn nước tiểu!
Chẳng bao lâu sau, có một chị gái siêu xinh đẹp bước vào.
Đeo một đôi giày cao gót cao tận mười centimet, chắc chắn không phải phụ nữ có thai.
Tôi phải mất bao nhiêu công lươn lẹo miệng lưỡi mới kiếm được một chút nước tiểu.
Hàng mẫu kiếm rất khổ cực.
Tôi bưng chiếc cốc đo lường thật cẩn thận, đi ra ngoài.
Đỗ Hoằng Đình bảo để anh cầm cho.
Tôi cũng không dám đưa anh, sợ lỡ đánh đổ thì đi đâu mà tìm nữa? Tầng này là tầng của khoa sản rồi.
Tôi tràn trề tin tưởng đợi kết quả.
Tôi nói thầm với Cún Con ở trong lòng. Con đừng vội, cho mẹ thời gian 2 tháng nữa, đến lúc đó mẹ sẽ cho con một danh phận thật vẻ vang.
Một phút, kết quả ra.
Hai vạch.
Ủa?
Không đúng rồi!
Chị gái kia thề son thề sắt là chị đó không mang thai mà!
Nghe được kết quả, vẻ mặt Đỗ Hoằng Đình vui sướng bất ngờ.
Toi rồi.
Tôi phải về nhà kết hôn sinh con làm bà thím già vượt qua quãng đời còn lại rồi……
Tôi còn đang ngơ ngác thì Đỗ Hoằng Đình đã lấy giấy khám lần nữa.
Em y tá rút máu cho tôi.
Tôi bảo ẻm đừng chọc chị đừng chọc máu nữa, nhưng em y tá không nghe, cứ nhất quyết phải chọc tôi một cái!
Tôi thừa nhận mang thai là được rồi, sao lại phải đâm chọt nữa?
Tôi bèn chạy luôn.
Ai dè ẻm đuổi theo tôi.
Đỗ Hoằng Đình cũng đuổi theo cùng, vừa chạy còn vừa kêu tôi chạy chậm chút thôi, cẩn thận con!
Hở?
Lúc này tôi mới nghe thấy em y tá nói: “Bệnh nhân ơi, kim lấy máu của chị còn chưa được rút ra, chị đang chảy máu đấy!”
Cái gì!
Tôi cúi đầu nhìn.
Trên cánh tay có cắm một cây kim tiêm, đằng sau còn có một cái ống mềm, ống mềm nhỏ máu, màu đỏ tươi tí tách tí tách rơi đầy đất.
Hai mắt bố mày tối sầm, chân nhũn ra.
Cũng may Đỗ Hoằng Đình đỡ được tôi.
Liều hơi tàn cuối cùng, tôi lườm bà chị đã cho tôi mượn nước tiểu kia, “Em với chị có thù gì oán gì với nhau mà chị lại chơi em một vố thế này, em quỳ chị luôn……”
Cuối cùng tôi được Đỗ Hoằng Đình bế công chúa đưa đi.
Em y tá không biết gì, còn ngoan ngoãn đi theo anh nói chúc mừng.
Lúc tôi tỉnh lại bố mẹ tôi đều tới.
Tôi biết lần này tôi thảm rồi.
Tôi rất hiểu Đỗ Hoằng Đình.
Con người anh rất coi trọng gia đình, cực kỳ thích con cái.
Cho nên anh không thể đồng ý cho tôi đi làm trong lúc mang thai được.
Tôi cảm thấy nếu việc đã đến nước này, có phải mọi người nên ngồi xuống bàn luận kỹ càng với nhau không nhỉ.
Vì thế tôi bèn nói chuyện tuần tới tôi vào nhóm kỹ thuật nòng cốt với Đỗ Hoằng Đình.
Tôi nói tôi đã chờ mong cơ hội này rất lâu.
Bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến Cún Con.
Vì thế tôi đã lên mạng tra rất nhiều tư liệu.
Rất nhiều phụ nữ làm việc với máy tính trong thời gian dài vẫn luôn phấn đấu trên cương vị trong suốt thai kỳ đến khi sinh nở.
Con sinh ra đều khỏe mạnh.
Đỗ Hoằng Đình nói: “Được, nhưng em phải tự chú ý đừng vất vả quá, ngày nào anh cũng sẽ đưa đón em đi làm và tan tầm nhé.”
Dễ thuyết phục vậy à!
Vui quá.
Áp lực biến mất ngay.
Ra viện, tôi lập tức đi dạo ở cửa hàng Mẹ và Bé với Đỗ Hoằng Đình.
Đỗ Hoằng Đình đi mua axit folic và các loại đồ bổ trong thời gian mang thai, một người đàn ông như anh còn hiểu biết hơn thai phụ như tôi nhiều.
(Axit folic hay còn gọi là vitamin B9 là yếu tố đặc biệt quan trọng với sự phát triển, phân chia của tế bào, đặc biệt là hồng cầu. Các mẹ bầu thiếu axit folic quá nhiều sẽ có nguy cơ sảy thai cao, sinh non, dễ mắc chứng rồi loạn tâm thần sau sinh, suy dinh dưỡng bào thai. Trẻ khi sinh ra cũng dễ mắc các bệnh về thần kinh như bệnh nứt đốt sống, vô sọ, bệnh tim mạch, hở hàm ếch nếu mẹ thiếu axit folic nghiêm trọng. Link tìm hiểu.)
Tôi thì chỉ xem bừa thôi.
Tôi phát hiện ra một đôi giày cho trẻ sơ sinh đáng yêu vô cùng, bèn mua về, đặt lên tủ đầu giường ở nhà.
Tôi và Đỗ Hoằng Đình suy nghĩ một đêm.
Phải lấy giấy chứng nhận kết hôn trước đã, Cún Con cũng không thể là con ngoài giá thú được.
Còn nữa, chúng tôi không tổ chức lễ cưới theo kiểu truyền thống.
Hai người chúng tôi đưa bố mẹ đi du lịch, tiện làm đám cưới luôn.
Đỗ Hoằng Đình nói, thời kỳ đầu mang thai đừng đi xa quá, đường đi xóc nảy.
Tôi nói được thôi, vậy mình đi Mã Lai ngắm khỉ đi, đi tàu điện ngầm, êm ru ngay.
Chúng tôi càng nói càng kích động, bắt đầu đoán giới tính của con.
Tôi nói, “Anh muốn con gái như thế, ông Trời nhất định sẽ đại phát từ bi, thưởng cho anh một thằng con trai.”
Đỗ Hoằng Đình: “Vậy đẻ đến bao giờ có con gái thì thôi.”
Tôi: “……”
Nói sang chuyện khác, chúng tôi nói đến việc đặt tên gì cho con.
Đỗ Hoằng Đình nói: “Hay là lấy một chữ từ tên của anh với em đi.”
Tôi: “Đỗ…… Kỳ?”
Lỗ Rốn!
(Từ lỗ rốn và Đỗ Kỳ đồng âm, đều đọc là du qi)
Đỗ Hoằng Đình suýt thì cười đến mức sốc hông.
Đó là lần tôi thấy anh cười vui nhất.
Bây giờ nhớ lại, tôi hơi muốn rơi lệ.
Sau ba ngày làm việc.
Sếp Thượng nói tôi được chuyển chỗ.
Tôi hơi kích động, ngày này rốt cuộc cũng tới.
Ai dè không phải là nhóm kỹ thuật nòng cốt, mà tôi lại được điều tới văn phòng của Sếp lớn, làm thư ký
Sau khi đi làm một ngày, tôi thấy nhàn rỗi đến độ còn tưởng mình là bồ nhí mà sếp tổng nuôi.
Vốn tôi còn chưa chắc lắm, nhưng khi sếp lớn mỉm cười bảo tôi chú ý sức khỏe, tôi hiểu ra ngay.
Tôi về nhà tìm Đỗ Hoằng Đình.
Tôi: “Đã bảo là ủng hộ công việc của em cơ mà, sao anh lại táy máy sau lưng em?”
Ai dè anh còn không thừa nhận, “Anh là loại người đấy sao? Mấy hôm trước anh trùng hợp đụng phải ông chủ lớn bên em, có nhắc tới em, thế là anh vui quá nói mấy câu thôi, nào ngờ ổng có tâm như vậy?”
Tôi: “Thật hay giả đấy?”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh đã đồng ý với em rồi, anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện với sếp của em, chuyển em về.”
Quả nhiên là đồ lừa đảo.
Hai ngày sau anh lại chạy tới nói với tôi: “Ờ ờm…… Nhóm kỹ thuật nòng cốt tạm thời không có chỗ trống, slot của em đã được một nghiên cứu sinh trám vào lâu rồi.”
Tôi: “Anh đền cho em đi!”
Đỗ Hoằng Đình dỗ dành tôi: “Được được được, đừng tức mà, để anh nói chuyện lại với sếp của em.”
Tôi: “Không cần, đã hết chỗ mà còn chèn thêm một người thì chẳng khác gì ngủ với sếp để lấy slot.”
Tức quá nên tôi nghỉ làm.
Tôi bèn ngồi nhà xem anh có phiền không.
Đáng tiếc anh chẳng thấy phiền chút nào, cứ rảnh ra là xin nghỉ ở nhà với tôi, tự mình xuống bếp hầm canh, mát xa cho tôi, kể chuyện với cái bụng bầu của tôi.
Tôi vừa tức giận vừa buồn cười: “Làm ơn đi, Cún Con còn chưa mọc tai đâu!”
Ngày thứ 60 của thai kì, tôi đi siêu âm thai lần đầu.
Đỗ Hoằng Đình đi cùng tôi.
Tôi còn rất chờ mong, hy vọng sẽ là thai đôi.
Như vậy thì tiết kiệm đỡ phải sinh hai lần, tốt nhất là sinh hai thằng cu luôn, cho Đỗ Hoằng Đình tức chết.
Có kết quả.
Ngoài Cún Con ra thì thật sự còn có thêm một thứ nho nhỏ nữa.
Bác sĩ nói tôi bị u nang buồng trứng một bên, kết quả siêu âm không điển hình, kích thước khối u hơn 12cm.
Tôi còn tưởng mình bị ung thư sắp chết, trên đường từ bệnh viện về đến nhà, tai tôi cứ ong ong.
Mãi đến khi Đỗ Hoằng Đình bình tĩnh phổ cập khoa học cho tôi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi lên mạng tra thử, u nang buồng trứng chỉ là vấn đề nhỏ.
Tôi chỉ có thể cầu nguyện nó là u lành, cầu nguyện nó sẽ chậm rãi thu nhỏ dần khi thai lớn thêm.
Vài ngày sau, tôi đi khám lại, nó vẫn còn đấy.
Tính chất không rõ, còn có xu thế không ngừng to lên, chuyên gia khuyên tôi nên phá thai nhân lúc còn sớm.
Tôi đờ đẫn.
Đỗ Hoằng Đình còn có thể bình tĩnh phân tích bệnh tình với bác sĩ, không giống tôi, hoàn toàn giấu bệnh sợ thầy.
Tôi nói: “Bác sĩ toàn thích nói chuyện theo tình huống xấu nhất, thực ra không tồi tệ đến thế đâu.”
Đỗ Hoằng Đình thực sự đáng ghét, lúc này rồi mà còn nghiêm túc với tôi: “Nếu tiếp tục mang thai, thời kỳ đầu sẽ dễ bị sảy thai, thời kỳ giữa dễ xảy ra hiện tượng xoắn cuống rốn gây đau bụng cấp, đến thời kỳ cuối sẽ làm lệch vị trí thai nhi, gây khó sinh. Em có chịu đựng được những điều này không?”
Dù nghe kiểu gì cũng có nghĩa là anh muốn bắn chết Cún Con.
Tôi nói: “Dù sao em cũng không muốn phẫu thuật đâu, cứ đánh cuộc thử xem.”
Đỗ Hoằng Đình rất tức giận, dong dài lằng nhằng, nói cả đêm y như giảng bài.
Không phải tôi không hiểu, nhưng tôi không nỡ bỏ Cún Con.
Điều đáng tiếc là hành vi tùy tiện của tôi đã làm khổ tôi. Khối u có dấu hiệu to lên bất thường, một bên buồng trứng bị xoắn và hoại tử, tôi đau đến độ khạc ra nước vàng lúc ở nhà một mình.
Nếu không phải Đỗ Hoằng Đình tan tầm sớm, chắc tôi đã thành một xác hai mạng.
Trước khi lên bàn mổ cấp cứu, tôi còn nghĩ bụng, hồi đấy mất việc giận quá, tôi còn đe sẽ bỏ Cún Con.
Có phải tôi khẩu nghiệp nên bị nghiệp quật không nhỉ?
Chỉ hai giây sau khi kim tiêm châm vào, tôi mất đi ý thức.
Tôi vừa mới nhắm mắt lại, đã bị y tá lay dậy.
Tôi: “Bắt đầu rồi sao?”
Y tá: “Phẫu thuật xong rồi.”
Cái gì!
Thuốc tê thần kỳ quá!
Thứ mất đi cùng với Cún Con còn có một bên buồng trứng của tôi.
Bác sĩ nói khối u quá lớn, mô buồng trứng bên kia gần như đã bị phá hủy hết sạch.
Tôi: “……”
Cho nên về sau bố đây vô sinh tịt đẻ rồi sao?
Bác sĩ cười nói, bên buồng trứng còn lại của tôi hiện giờ rất khỏe mạnh, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện mang thai sau này.
Tôi cảm thấy bố mẹ tôi đều rất thú vị.
Sợ tôi buồn quá, họ cứ cố ý làm bộ không sao cả suốt.
Họ còn an ủi tôi và Đỗ Hoằng Đình mãi, chúng tôi còn trẻ, về sau có rất nhiều cơ hội.
Ai dè có lần mẹ tôi không kìm nổi nữa, khóc trước mặt tôi. Mẹ nói mẹ đã đan xong hai chiếc áo len cho cháu trai mẹ rồi.
Khi đó tôi mới thật sự khóc một trận.
Điều đáng sợ là từ đầu chí cuối Đỗ Hoằng Đình không nhỏ một giọt nước mắt.
Sau khi trở về, tôi lên mạng tra thử, rất nhiều người kể lại chẳng bao lâu sau, bên buồng trứng còn lại cũng bắt đầu có u.
Tôi chỉ còn một bên.
Cắt thêm lần nữa thì không thể mang thai.
Đối với một người coi chuyện có hai đứa con gái là mục tiêu sau chót của cuộc đời thì điều ấy quá tàn nhẫn.
Đôi giày nhỏ của Cún Con còn đặt trên tủ đầu giường của tôi.
Tôi không nhìn nổi, vì vừa nhìn là sẽ rơi nước mắt.
Tôi đề cập chuyện chia tay với Đỗ Hoằng Đình.
Đỗ Hoằng Đình nổi sùng: “Nói vớ nói vẩn! Chẳng lẽ anh với em ở bên nhau chỉ để sinh con thôi sao? Không có thì bỏ à!”
Tôi sợ nhất là chuyện thế này.
Ngoài miệng thì nói không cần.
Thật ra trong lòng trong mơ còn muốn.
Tôi nói: “Kết hôn mười mấy năm còn ly hôn được mà! Sau này có lẽ anh sẽ yêu người khác thôi, chuyện yêu đương ai nói trước được?”
Đỗ Hoằng Đình nói: “Anh sẽ không yêu ai khác nữa, cũng không thể gặp được ai yêu anh như em yêu anh nữa. Tình cảm mười mấy năm, quan hệ trải qua hoạn nạn bên nhau……”
Tôi: “???”
Đỗ Hoằng Đình: “Ngày đó em đáng yêu biết bao, còn mượn lý do học kèm để làm thân với anh……”
Bớt bôi nhọ bố mày đi!
Tôi: “Em cố ý làm thân với anh rõ ràng là để anh dạy kèm cho em!”
Thấy vẻ mặt xấu hổ đến mức trợn mắt há hốc mồm của tôi, Đỗ Hoằng Đình đột nhiên ngộ ra.
“Hồi năm nhất em lấy cớ tìm anh giúp làm App……”
Tôi: “Không phải lấy cớ đâu, cần anh giúp thật đấy!”
“Em vay tiền cho anh chẳng lẽ không phải là……”
Tôi: “Hiểu lầm thôi.”
……
Chúng tôi cứ y như đang so đáp án sau khi thi đại học vậy, hỏi từng câu từng câu một, câu nào cũng là tôi nói A anh đáp B, ông nói gà bà nói vịt.
Chắc có lẽ Đỗ Hoằng Đình tiêu tan ảo ảnh quá đáng, không chịu tiếp thu hiện thực, “Anh không tin, Mạnh Kỳ Kỳ, anh sẽ không chia tay với em đâu.”
Tôi: “Việc nào ra việc đó, lừa anh thì em là chó cún.”
Anh nhìn vào đôi mắt tôi.
Tôi cũng nhìn vào đôi mắt anh.
Đỗ Hoằng Đình: “Mẹ nó, mất mặt thật. Anh tin rồi.”
Tôi làm bộ không thèm để ý đến chuyện anh từng nằm rừng mơ bắt con tưởng bở nhiều thế, kẻo không tôi sẽ cười sái cổ trong thời khắc nghiêm túc thế này mất.
Đỗ Hoằng Đình nói: “Nhưng anh vẫn không chia tay với em đâu.”
Tôi: “Nhưng em đơn phương không muốn ở bên anh nữa.”
“Tại sao?”
“Thi lên thạc sĩ thất bại, mất việc, con không có, ở bên anh nhiều áp lực quá!” Khó có lúc tôi tùy hứng như vậy: “Đều tại anh hại em hết!”
Đỗ Hoằng Đình: “Mạnh Kỳ Kỳ, em nói chuyện có lý chút đi.”
Lúc nào rồi mà còn muốn dạy dỗ lý luận với tôi nữa.
Bây giờ tôi tổn thương lắm rồi!
“Đứa nào nói lý với bạn gái thì đều bị đá!”
Đỗ Hoằng Đình nén giận, “Đúng vậy, tại anh hết, em muốn thế nào anh theo em hết, đã được chưa?”
Tôi: “Chia tay.”
Đỗ Hoằng Đình: “Không được!”
Tôi vụng trộm trốn nhà đi một mình.
Thật ra tôi cũng chỉ kéo vali chạy trốn khỏi khách sạn của anh mà thôi.
Bình tĩnh lại, hối hận rồi, nhưng tiếc là lời đã nói ra.
Tôi bèn đi tìm công việc bên ngoài.
Dạo này làm lập trình viên cũng chẳng khó kiếm việc, chỉ cần lương thấp là được.
Ban ngày, tôi làm lập trình viên trong nhóm outsource của một công ty tài chính, đến tối, tôi về ký túc xá chơi game, hút trà sữa, ăn đồ nướng, cày phim.
Tôi lại biến thành một thiếu nữ chưa đầy 20 tràn trề sức sống.
Tôi xin khuyên các bạn trẻ, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn mà đi yêu đương.
Một người độc thân tự do biết bao, đơn thuần biết mất, tràn trề hy vọng vô cùng!
Tại sao lại phải tìm một thằng đàn ông tới làm ngộp mình?
Game chơi không hay, phim Mỹ xem chưa đủ à?
Sung sướng chưa được một tháng, bên Đỗ Hoằng Đình đã xảy ra chuyện.
Không biết mẹ tôi nghe ai bảo, dạo này trạng thái của Đỗ Hoằng Đình rất tồi tệ, hại bên nhà đầu tư tổn thất rất nhiều tiền. Hôm qua anh bị người ta đánh, bị thương, ông chủ đuổi anh ra ngoài, giờ không ai tìm được anh nữa.
Tôi sợ tới mức đi tìm anh khắp nơi.
Chạy tuột cả một bên giày.
Về sau tôi tìm thấy anh trong cửa hàng KFC.
Anh béo hẳn lên, râu ria xồm xoàm, cánh tay quấn băng vải.
Anh ngồi cạnh cửa sổ một mình, rầu rĩ ăn bánh tart trứng Bồ Đào Nha.
<img alt=148818120577785 src="https://alanfoxbt4c.files.wordpress.com/2020/09/148818120577785.jpg" data-pagespeed-url-hash=115597105 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Đếm số giấy thiếc, anh phải ăn ít nhất hơn hai mươi cái.
Tôi nhớ tới những ngày tháng anh ở nhà chúng tôi, anh chỉ hận không thể đong đếm từng hạt gạo, tính toán calorie.
Vóc dáng mà anh để tâm như thế, rèn luyện khó khăn nhường vậy!
“Không được!” Tôi nhào lên cướp lấy cái bánh tart trứng trong tay anh, vứt đi, “Anh không thể ăn thứ này để hỏng cả người được!”
Các em nhỏ bên cạnh cũng học theo tôi quăng bánh tart trứng đi: “Không! Ăn! Nữa!”
Bố mẹ chúng lập tức đảo tròn con mắt với tôi: “Bị điên à!”
Đỗ Hoằng Đình thấy tôi tới, vành mắt anh lại còn đỏ lên.
Giống hệt như mắt tôi.
Cầm tay nhau mắt ướt nghẹn ngào.
Tôi lau mặt, “Anh bị thương ở đâu?”
Đỗ Hoằng Đình yếu ớt nói: “Không sao, chỉ dập gãy xương thôi.”
Tôi: “Tại sao anh lại muốn chà đạp bản thân!”
Đỗ Hoằng Đình: “Không có gì, chỉ là anh cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán.”
Sau đó anh ngước một góc 45 độ nhìn bầu trời đầy sao, “Mất đi em, cuộc đời anh đã hoàn toàn không còn ý nghĩa.”
Một khi đã như vậy ——
Tôi: “Anh thử nghĩ xem em chỉ còn thừa một bên buồng trứng, rất có thể sẽ chẳng bao giờ có con nữa……”
Đỗ Hoằng Đình: “Vậy là tốt nhất, đời này em chỉ có một cục cưng là anh thôi.”
Đột nhiên một giọng nói vọng ra từ trong góc: “Tôi nói này, hai cô cậu.”
Tôi nhìn thì thấy là một bà mẹ có hai con nhỏ.
Tôi vội vàng: “Chào chị, có chuyện gì đấy ạ?”
Bà mẹ: “Tôi cũng chung hoàn cảnh với cô cậu, không chỉ có mỗi một bên buồng trứng mà còn bị u nang buồng trứng, rối loạn rụng trứng, tắc ống dẫn trứng, khuyết thiếu chức năng thể vàng, nhưng vẫn sinh được hai đứa. Hai cô cậu còn diễn kịch khổ sở ở đây nỗi gì? Cút qua một bên đi!”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình: “……”
Thế là không chia tay chia chân gì nữa.
Hai chúng tôi cũng coi như bước lên một tầm cao mới, biết tỏng cái mặt nhau rồi, tình cảm càng thêm vững bền.
Tới sinh nhật hai mươi tuổi của tôi.
Ngày đó, tôi nhìn thẻ căn cước công dân, rồi cảm thán một câu: “Ôi, em đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi này.”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh đã chờ đợi ngày này rất lâu.”
“Xí, bao lâu?”
Đỗ Hoằng Đình: “Từ lúc quen em đến bây giờ, em nói thử bao lâu?”
Tôi còn đang đếm ngón tay: “Từ lớp 6 tới giờ là ——”
Đỗ Hoằng Đình: “Bảy năm.”
Năm ấy tôi mới mười ba tuổi á!
Súc sinh……
Chúng tôi mua hai tấm vé máy bay chạy về kết hôn.
Lúc chụp ảnh ở Cục Dân Chính tôi mới phát hiện anh lại béo lên rồi.
Đỗ Hoằng Đình cũng nhận ra, “Giờ anh lại béo lại rồi.”
Tôi giúp anh sửa sang lại cổ áo: “Ừ.”
Đỗ Hoằng Đình: “Cũng không có việc làm.”
Tôi: “Ừ.”
Đỗ Hoằng Đình: “Tại sao em còn nguyện ý gả cho anh?”
Tôi cười: “Anh không biết cổ phiếu tiềm năng là phải mua lúc giá thấp hay sao?”
Anh hỏi tôi: “Lỡ như không tăng giá được thì sao?”
Tôi nói: “Không tăng giá được thì đành chịu chứ sao, ai bảo em lại mắc kẹt với anh chứ!”
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
91 chương
65 chương
10 chương