Trên đường hoa hoè loè loẹt việc làm thêm quá nhiều, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là những công việc đó đều không dễ kiếm tiền. Lĩnh hội qua sự hào phóng của câu lạc bộ K một đêm là có thể kiếm một ngàn hai trăm tệ, An Vô Dạng đối mặt với những công việc không lớn không nhỏ khác: "......" Giống như căn bản không cách nào có hứng thú. Cho đến khi, cậu đi ngang qua một khách sạn xa hoa, chỉ là khoảng cách từ cửa trước đến đường cái, liền tương đương với một cái quảng trường nhỏ, có thể nói là thập phần khoe khoang thô thiển*. *Tài đại khí thô An Vô Dạng nâng lên đôi mắt, mặc niệm: khách sạn trước mặt hình như là Castle La Fayette. Phong cách phương Tây lại vô cùng phá cách. Nghỉ hè năm trước cậu đã từng làm công việc của người phục vụ, đối với phục vụ bây giờ đã có chút chán ngấy. "Chẳng lẽ lại làm người phục vụ a......" An Vô Dạng đứng ở cửa suy xét nửa ngày, lựa chọn phương thức may rủi, từ trong túi móc ra một đồng tiền xu: "Ném được mặt hình tôi sẽ đi." Ánh sáng lấp lánh của một đồng tiền xu từ trong tay thiếu niên bay lên giữa không trung, khi cõi lòng cậu đang tràn đầy tin tưởng chuẩn bị đi đón lấy, lại bị ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt, cũng không có đón được. "A, một đồng tiền của tôi......" An Vô Dạng sốt ruột mà chạy theo chỗ tiền xu rơi xuống, đuổi theo. Một đồng tiền tròn tròn lăn lộn ở trên mặt đất bằng phẳng, An Vô Dạng đuổi theo tới thở hồng hộc, chờ tiền xu dừng lại, cậu vui vẻ mà ngồi xổm xuống định nhặt. Nhưng mà, đột nhiên xuất hiện trước mắt một đôi giày da đạp lên phía trên. "......" An Vô Dạng tay cứng đờ ở giữa không trung, không quá vui vẻ mà nói: "Anh dẫm lên tiền của tôi rồi, tiên sinh." Nói như vậy chỉ cần không phải người lỗ tai điếc, nghe được An Vô Dạng hung hăng nhắc nhở như vậy, đại bộ phận đều sẽ lập tức dời ra chân. Nhưng chủ nhân của đôi giày da lại không hề phản ứng. An Vô Dạng theo đôi giày da cao cấp này hướng lên trên nhìn, cậu thái dương thấm mồ hôi khuôn mặt bị phơi đến đỏ bừng, khi cậu nhìn thấy chủ nhân của đôi giày da trong nháy mắt, biểu tình tức khắc từ hung ác biến thành ngơ ngác ngu ngốc: "Louis XIII......" Hoắc Vân Xuyên vốn dĩ tâm tình rất kém, gặp được oan gia ngõ hẹp tâm tính đang thờ ơ lạnh nhạt, chính là, một câu Louis XIII làm hắn bùng nổ, mặt đều đen: "Tôi ở trong mắt cậu giá trị chỉ hai chai Louis XIII?" Bị đối phương tra hỏi, An Vô Dạng mặt liền đỏ lên, cậu phát hiện mình gần đây tham tiền, sắp biến thành ngu si rồi. "Thực xin lỗi a, tôi không phải có ý đó......" Nhưng mà: "Anh mau nhấc chân lên, một đồng tiền của tôi còn ở dưới chân anh." "Không phải có ý đó thì có ý gì?" Hoắc Vân Xuyên cảm thấy chính mình đang bị kích thích: "Nếu chướng mắt tôi vì cậu tiêu tiền như vậy, hà tất gì nhớ thương Louis XIII?" "Anh nói như vậy là không đúng rồi." An Vô Dạng ngồi xổm trên mặt đất, nhưng là thực nhanh lại bò dậy, bởi vì mặt đất làm nóng mông: "Tôi dùng bản lĩnh bán ra, tiền thu rất yên tâm thoải mái, đâu ra cách nhìn với cách nói không biết điều như thế?" Đứng lên vỗ vỗ mông: "Nhưng thật ra là anh, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cưỡng ép không thành bị tôi cự tuyệt sau đó liền tìm Tuyền ca sa thải tôi, có người nào như vậy sao, lỡ như tôi có người nhà chờ tiền cứu mạng, lương tâm của anh sẽ không cắn rứt sao?" "Buồn cười, chờ cứu mạng không thèm nghĩ biện pháp khác, nhưng lại tới câu lạc bộ làm công?" Hoắc Vân Xuyên đỉnh thái dương nóng bừng, cũng không rõ chính mình vì cái gì phải đứng ở chỗ này cùng một thiếu niên không quen thuộc cãi nhau, quả thực ấu trĩ: "Vậy đi, cùng cậu nói chuyện chẳng có ý nghĩa." Hắn tự cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh bước trước một bước. An Vô Dạng bị ghét bỏ gương mặt đỏ bừng, thấy đối phương dịch chân ra, rất vui vẻ, vội vàng ngồi xổm xuống đến nhặt lên tiền xu. "Không phải chứ, là mặt hình sao." Cậu còn nhớ rõ mình vừa rồi đã hạ quyết tâm. Nhận thấy được phía sau có người đi theo mình, không cần nghĩ cũng biết là thiếu niên kia. Hoắc Vân Xuyên tâm trạng phức tạp, sắp đi gần đến cửa khách sạn, hắn rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại, ngữ khí vô cùng hoang mang ngạo mạn: "Cậu vì sao đi theo tôi?" Chẳng lẽ rốt cuộc ý thức được chính mình đã bỏ lỡ một người đàn ông ưu tú? "Anh thật khôi hài." An Vô Dạng lẩm bẩm một tiếng, từ bên người hắn chạy về phía trước, thân ảnh mảnh khảnh lập tức biến mất ở bên trong khách sạn. Hoắc Vân Xuyên đứng ở tại chỗ: "......" Sắc mặt một trận trắng một trận xanh, không thể tin được chính mình ở trong vòng vài ngày ngắn ngủn, lại ở trên cùng một người liên tiếp gặp được lạnh nhạt như thế. "Xin chào." An Vô Dạng đi đến trước quầy tiếp tân, ôm suy nghĩ muốn thử một lần hỏi: "Xin hỏi mọi người ở đây còn nhận người phục vụ không?" Chị gái mặc trên người đồng phục đẹp đẽ tinh xảo ngẩng đầu lên, dung mạo xinh đẹp nét mặt lộ mỉm cười lắc đầu: "Thực xin lỗi, chúng tôi tạm thời không nhận người." An Vô Dạng mặt lộ vẻ thất vọng, nhưng cũng không phải quá thất vọng, vốn dĩ cũng chỉ là suy nghĩ muốn thử một lần, cậu gật gật đầu: "Vâng, cảm ơn chị." "Cậu đang tìm việc làm thêm?" Một đạo thanh âm ở sau lưng cậu lạnh lùng truyền đến. "......" An Vô Dạng tức giận gật gật đầu, cậu định ở chỗ này hưởng thụ điều hòa một chút, sau đó tiếp tục đi ra ngoài tìm công việc. Đến nỗi chuyện đối phương hại chính mình bị câu lạc bộ K sa thải, thực sự mà nói trắng ra, cậu cũng không có mang thù. "Nếu như tôi cho người sa thải cậu, tôi có thể cho cậu một phần việc khác." Hoắc Vân Xuyên nói, hắn ở dưới ánh mắt kinh ngạc của An Vô Dạng, lấy bút máy từ trong túi ra, đi về phía trước bàn muốn lấy một tờ ghi chú, viết xuống một số dãy số điện thoại, đi ra ngoài: "Sáng đi chiều về, lương tháng 4000, không chê tiền ít có thể đi tìm người này." "Chỗ nào?" An Vô Dạng ngơ ngác hỏi. Hoắc Vân Xuyên cất vào bút máy: "Văn phòng luật sư, Trần Sơ, cậu đã gặp qua." Hắn vừa nói, An Vô Dạng lập tức có ấn tượng: "Là người kia...... Người tương đối ôn nhu?" Buổi tối ngày đó là một trong số ít người không có giở trò gian ác với cậu. Hoắc Vân Xuyên cười nhạo, xác thật, Trần Sơ thoạt nhìn so với bọn hắn bình dị gần gũi hơn nhiều: "Tôi còn bận việc, tự cậu đi tìm cậu ta đi." Dứt lời, Hoắc tổng tài vô cùng tiêu sái mà xoay người rời đi. "Từ từ, Hoắc tiên sinh......" An Vô Dạng ở sau lưng nói: "Anh vì sao muốn giúp tôi?" Hoắc Vân Xuyên dừng lại nhưng không có quay đầu: "Tôi vừa rồi không phải đã nói sao? Là tôi cho người sa thải cậu." "Chính là......" An Vô Dạng cau mày, cảm thấy hẳn là mình nên nói: "Tôi không có trách anh cho Tuyền ca sa thải tôi, cho dù anh không làm như vậy, tôi cũng sẽ nghĩ thông suốt vì nơi đó không thích hợp với tôi." Nghe thấy thiếu niên đáp lời, Hoắc Vân Xuyên hơi kinh ngạc, nhưng như thế cũng không thể ảnh hưởng tới cảm nhận của hắn, An Vô Dạng vẫn là một người không cùng một thế giới với mình, nhận thức của hắn vẫn không thay đổi: "Suy nghĩ của cậu tôi đã biết, gặp sau." Khách sáo mà nói xong câu đó, hắn lại lần nữa nện bước thong dong ổn trọng, từ trước mặt An Vô Dạng rời đi. Dù không gặp qua việc đời thiếu niên cũng nhìn ra được trang phục đối phương đang mặc rất sang quý, bao bọc lấy thân ảnh cao lớn khôi ngô, tựa như công tử trong giới thượng lưu trên TV. "......" Người như An Vô Dạng gặp phải loại người này, vừa không muốn nịnh bợ cũng không có tự ti, chỉ là thật lòng thừa nhận người khác thực ưu tú. Nghiêm túc mà nói tiếp, hướng tới kẻ mạnh vốn dĩ chính là bản tính tự nhiên của đa số người, An Vô Dạng cảm thấy chính mình sở dĩ có thể thản nhiên tiếp thu sự thật mình lên giường với Hoắc Vân Xuyên, phần lớn là bởi vì đối phương quá ưu tú. Nhưng cậu biết rõ, đến đó dừng bước là đủ rồi. Hoắc Vân Xuyên cho số điện thoại kia, cậu không có gọi. Cuối cùng chịu không nổi chính mình, An Vô Dạng ở gần nhà tùy tiện tìm một tiệm bánh mì có quy mô tạm được, vừa làm công vừa chờ kết quả thi. "Được bao nhiêu điểm?" Hai ngày trước đã có thể tra ra thành tích, Đinh Vi nhẫn nại tính tình không hỏi. Từ tiệm bánh mì mang về một ít bánh bị dư, chuẩn bị cho em trai chấm sữa bò ăn, An Vô Dạng đang mân mê nghe thấy mẹ hỏi như vậy, lập tức cứng đờ: "Con còn chưa có tra điểm......" Gần đây vội vàng chuyện làm thêm, chuyện đọc sách phảng phất như là chuyện của một thế kỷ trước rồi. "Lấy giấy dự thi của con đem ra, tra ngay bây giờ." Đinh Vi nói. "Dạ......" An Vô Dạng ứng tiếng. Thiếu niên học dở áp lực rất lớn, cậu trời sinh đã không thích đi đọc, có thể làm đúng bao nhiêu trong lòng tự mình hiểu rõ. Đinh Vi cũng không muốn làm cậu khó xử, yêu cầu đối với cậu có thể nói là thấp đến không thể thấp hơn nữa: "Mẹ không hy vọng xa vời con đậu trường top đầu, có thể đủ đậu trường top hai là được rồi." Ít nhất sau khi hoàn thành việc học, có thể tìm một công việc ổn định nuôi sống chính mình. Còn chuyện mua phòng ở Bắc Kinh rồi cưới vợ nuôi con, bà cảm thấy có hơi hão huyền. An Vô Dạng tra ra điểm, số điểm so với chính mình suy nghĩ đã cao hơn một chút ít, với cậu mà nói là cố gắng đã vượt xa người thường, nhưng đối với Đinh Vi mà nói là thảm đến không nỡ nhìn. Số điểm thật là không bao nhiêu. Trường đại học top hai, chắc là miễn cưỡng cũng có thể. Bà cùng An Thành năm đó đều là học bá, tốt nghiệp với số điểm cũng không tồi, nếu không cũng không có khả năng ở một công ty lớn trong thành phố tìm được một công việc thế này. Chỉ là một hai năm gần đây, hiệu quả kinh doanh và lợi nhuận của công ty đang có dấu hiệu giảm. Đinh Vi làm một viên chức bình thường, áp lực rất lớn, làm bà nghĩ tới nguy cơ mình bị mất việc khi chưa đến tuổi về hưu. Con thứ vào đại học phải tốn kém một khoản, con cả thi lên thạc sĩ cùng đi Mỹ học tập cũng phải cần rất nhiều tiền. Bà hiện tại chỉ đành cầu nguyện, tin tức công ty bị thu mua không phải là sự thật. Thấy con út ra tới, Đinh Vi đứng dậy nói: "Các con ăn đi, mẹ đi ngủ một lát." An Vô Phỉ nói: "Mẹ làm sao vậy?" "Không biết." An Vô Dạng nói: "Có thể là bị số điểm của anh đả kích rồi." Em trai không tin mà nhíu nhíu mày: "Điểm của anh còn có thể đả kích đến mẹ?" Năm đó mẹ thi đại học chính là thủ khoa đấy. "Cũng không phải, mẹ vĩnh viễn cũng không thi được số điểm của anh đâu." An Vô Dạng cất di động, không muốn nhìn điểm của những thiên tài trong lớp mình, cậu chỉ muốn cùng em trai ăn sạch sành sanh tô bánh mì thôi. An Vô Phỉ mặt rất nghiêm túc nói: "Ngược lại cũng phải, nhà của chúng ta có thể thi điểm này cũng chỉ có anh." "Ăn bánh của em đi." An Vô Dạng nhét bánh mì đã chấm qua sữa vào trong miệng em trai. Trong lòng cậu cũng không thoải mái chút nào, cảm thấy chính mình thực vô dụng. Tựa như Đinh Vi nói, ngoan ngoãn học đại học trước, sau khi tốt nghiệp ra trường tìm một công việc ổn định, lương bốn năm ngàn, hoặc cao nhất là bảy tám ngàn, mặc kệ nói ra sao cũng cơm no áo ấm. Làm buôn bán thì không có đầu óc cùng tài chính, phương diện tài năng cũng không có sở trường nào đặc biệt. "......" An Vô Dạng lặng lẽ thở dài một hơi, may mắn chính mình đi học vẫn còn tạm được. Về sau có cơ hội rồi nói, có lẽ có thể mở một cửa tiệm bán điểm tâm, cậu nghĩ thầm, sau đó kéo lên tinh thần, ngày hôm sau tiếp tục nguyên khí tràn đầy mà đi làm. Lại nói, Hoắc Vân Xuyên sau khi gọi điện thoại ra ngoài, mấy ngày nay cố ý vô tình mà chờ điện thoại của Trần Sơ, nhưng Trần Sơ vẫn luôn không có động tĩnh. Hắn cảm thấy hoang mang, cho dù cá tính Trần Sơ không giống như Quý Minh Giác thích làm to chuyện, cũng không có khả năng cả cú điện thoại đều không có. Nghĩ một chút, chính hắn đã chủ động gọi một cuộc đi qua: "Khụ, lão Trần." "Vân Xuyên?" Trần Sơ vô cùng kinh ngạc, có thể thấy được Hoắc Vân Xuyên gọi điện thoại cho mình tần suất ít bao nhiêu: "Chuyện gì? Nhà cậu làm hỉ sự hay là cắt băng khai trương?" "......" Có thể thấy được chỉ có khi có chuyện quan trọng Hoắc Vân Xuyên mới gọi điện thoại cho Trần Sơ: "Không phải,...... Văn phòng cậu gần đây có nhân viên mới đến không?" "Sao?" Trần Sơ nhìn trời một chút, nhìn xem có phải bầu trời có mưa bão hay không, Hoắc tổng trăm công ngàn việc mà lại có lúc rảnh rỗi quan tâm tình huống công việc của mình: "Báo cáo Hoắc tổng, không có nhân viên mới." Anh lần này thực vui vẻ trả lời, lại không biết tâm tình bạn tốt có bao nhiêu buồn bực. Lúc này Hoắc Vân Xuyên có một loại suy nghĩ...... Thật sự cảm thấy vô lực.