Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 21 : Nhất tiễn song điêu

Sau giờ Ngọ, là lúc ánh mặt trời chói chang nhất. Nhìn thấy vị hôn thê trước, mặc chiếc váy màu lam thêu đoá hoa lan trắng, dung mạo tinh xảo ôn nhu, ánh mắt trầm tĩnh trong trẻo, trên gương mặt mang theo nét thanh nhã, xinh đẹp mỏng manh. Lúc này nàng đang đứng ở bên cạnh một nam nhân anh tuấn cả người tản ra sát khí sắc bén, dưới ánh nắng xuân, hai người thoạt nhìn tựa như đôi kim đồng ngọc nữ. Tạ thế tử không nghĩ tới khi mình vừa hồi phủ, thì ngay tại cổng phủ, nhìn thấy vị hôn thê trước và dưỡng phụ của hắn sóng vai đứng bên cạnh nhau một cách hài hoà, vô cùng xứng đôi. Trong mắt Tạ thế tử hiện lên vẻ khiếp sợ cùng một nghi ngờ kinh hoàng, trong đầu hiện lên lời nói kiên định mà vị hôn thê nói muốn gả cho Định Quốc Công, đáy lòng dâng lên một cảm giác khó có thể dùng lời diễn tả được. Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi giục ngựa tiến lên, leo xuống ngựa cách đó không xa, vén nhẹ cẩm bào bước nhanh đến, cung kính hành lễ với Định Quốc Công. "Thỉnh an phụ thân." Khương Nịnh Bảo nghe Tạ thế tử cung kính kêu Định Quốc Công Tạ Hành một tiếng phụ thân, ánh mắt không kiềm được liếc nhìn cả hai người, một người là khí thế sắc bén, anh tuấn cường hãn, một người là khí chất thanh nhã, tuấn mỹ cao quý. Xuất sắc như nhau, bất phàm như nhau, tuổi trẻ như nhau. Chẳng biết tại sao trong lòng của Khương Nịnh Bảo cảm thấy buồn cười lạ thường. Hai người chênh lệch nhau chín tuổi, cổ nhân trưởng thành sớm, nhưng chỉ hơn mười tuổi đã làm cha, nay nhìn thấy đôi cha con nuôi này, nàng thực sự muốn hỏi Tạ lão phu nhân, vì sao lúc trước lại chọn Tạ Cảnh Dực làm con thừa tự dưới gối Quốc Công gia. Nuôi một đứa con nuôi hai ba tuổi không được sao? Nhưng nghĩ đến trong sách từng nhắc đến chuyện Định Quốc Công qua đời vào năm hắn ba mươi tuổi, nam chính kế thừa tước vị của Định Quốc Công, Khương Nịnh Bảo hoài nghi ở phương diện này có bí mật mà không muốn ai biết. Hộ vệ sau lưng Tạ thế tử hiển nhiên không ngờ tới sẽ gặp Quốc Công gia rất ít khi quay về phủ ở ngoài cửa như thế này, lập tức đồng loạt xuống ngựa khuôn mặt cung kính hướng Quốc Công gia hành lễ từ xa, đồng loạt hô to. "Thỉnh an Quốc Công gia!" Có một gã sai vặt từng đi theo Tạ thế tử gặp qua dung mạo của Khương Nịnh Bảo ở cửa nha môn, trong lòng dậy lên sóng to gió lớn. Nữ nhân bên cạnh Quốc Công gia đúng là Khương Tứ tiểu thư. Trong xe ngựa, Dương Thư Thanh nghe được vị hôn phu kêu "Phụ thân" cùng hộ vệ đồng loạt kêu "Định Quốc Công" ở bên ngoài, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ Định Quốc Công là vì chuyện thế tử đính hôn nên cố ý từ đại doanh Tây Giao quay về phủ. Xem ra Định Quốc Công thật sự vô cùng coi trọng Tạ thế tử. Nghĩ như vậy, Dương Thư Thanh mừng rỡ vén rèm xe lên nhìn, ai ngờ đập vào mắt lại chính là nét mặt tươi cười như hoa, tao nhã chói mắt của Khương Nịnh Bảo, trong đôi mắt đẹp của Dương Thư Thanh hiện lên chút ngạc nhiên, nét vui mừng trên mặt chợt rút đi, lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Khương Nịnh Bảo mơ hồ mang theo chút địch ý cùng lạnh lẽo. Khương Tứ tiểu thư lại dám đến Định Quốc Công phủ. Tin tức nàng ta và Tạ thế tử hôm nay sẽ định thân đã sớm truyền khắp toàn bộ kinh thành, nay Tạ thế tử đã là vị hôn phu của nàng ta, Khương Tứ tiểu thư lại vẫn còn chưa hết hi vọng, mơ ước vị hôn phu của nàng ta, sắc mặt của Dương Thư Thanh lập tức lạnh lẽo. "Khương Nịnh Bảo!" Dương Thư Thanh hạ giọng, nghiến răng lặp lại tên này từng chữ từng chữ, thanh âm băng hàn thấu xương, làm người ta cảm thấy rợn người. không khí trong xe ngựa đột nhiên trở nên lạnh buốt làm cho tỳ nữ Thiến Dung và Thiến Bích bên cạnh nàng ta cung kính cúi đầu, mồ hôi lặng lẽ ướt đẫm phía sau lưng. Làm tỳ nữ tâm phúc của Đại tiểu thư, các nàng hiểu rõ đại tiểu thư tàn nhẫn độc ác như thế nào hơn bất kì ai khác. Thủ đoạn cao siêu, ngay cả Đàm di nương được sủng ái gần hai mươi năm cũng phải thua ở trong tay nàng ta, chớ nói chi chuyện hủy đi danh tiếng vài tiểu thư và thiếu gia thứ xuất. Nay Khương Tứ tiểu thư bị đại tiểu thư ghi hận, trong lòng của Thiến Dung và Thiến Bích không khỏi run lập cập, có thể đoán được kết cục của vị Khương Tứ tiểu thư này thê thảm đến bực nào. Đại tiểu thư vừa ra tay, chắc chắn nhất kích tất trúng. Định Quốc Công Tạ Hành không nói một lời nhìn chăm chú vào đứa con nuôi tuấn mỹ bất phàm, nhớ tới lời thân vệ bẩm báo, nhớ tới hình ảnh mẫu thân tóc bạc trắng ở hai bên thái dương, sát khí trong hai mắt hung tàn, sát khí trên người bắt đầu khởi động, một luồng sát khí mạnh mẽ sắc bén, hung hãn hiểm ác đánh úp về phía Tạ Cảnh Dực. Đám hộ vệ phía sau thấy Quốc Công gia đột nhiên làm khó dễ, tưởng thế tử chọc giận Quốc Công gia, đồng loạt quỳ xuống đất, sắc mặt trắng bệch, cố nén cảm giác khó chịu do sát khí xâm nhập, mồ hôi lớn chừng hạt đậu trên trán không ngừng rơi xuống, kinh hoảng hô to. "Quốc Công gia tha mạng!" Còn chưa kịp xuống xe ngựa, Dương Thư Thanh cùng hai tỳ nữ của nàng ta cũng bị khí tức hung tàn đột nhiên bùng nổ của Định Quốc Công quét qua, mặt Dương Thư Thanh lập tức trắng bệch, cảm thấy thở không nổi, nàng ta thở dốc từng ngụm từng ngụm, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi.  Định Quốc Công thật đáng sợ. Chỉ khí thế thôi cũng đủ khiến cho người ta kinh hoàng. May mắn, may mắn Định Quốc Công chỉ có thể sống được hai năm nữa, bằng không có một người đáng sợ như thế ở phủ Định Quốc Công này, nàng ta sợ bản thân sẽ đột nhiên không còn tánh mạng. Dương Thư Thanh nhịn không được rùng mình một cái. "Phụ thân, không biết con trai đã làm gì chọc giận ngài?" Thân hình cao ngất của Tạ thế tử hơi chao đảo một cái, thiếu chút nữa bị ép đến mức quỳ xuống trước mặt mọi người, trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã lãnh đạm kia lộ ra một tia tái nhợt cùng ngạc nhiên, hắn nhịn không được đưa mắt nhìn về phía vị hôn thê trước đang đứng bên cạnh dưỡng phụ. Đây là một loại cảm giác kỳ quái, Tạ thế tử cảm thấy phụ thân tức giận như vậy có thể có liên quan với vị hôn thê trước của mình. Khương Nịnh Bảo nhìn thẳng vào đôi mắt của Tạ thế tử hiển nhiên xem hiểu ý nghĩ trong mắt hắn, hướng hắn cong môi nở nụ cười dịu dàng, mấp máy môi thành câu nói: không liên quan đến ta. Trong lòng lại sợ hãi than, không hổ là nam chính, có thể đứng thẳng lưng như gốc tùng dưới khí thế khổng lồ của Quốc Công gia. Định Quốc Công Tạ Hành sau khi nghe được câu nghi vấn của con nuôi, sát khí trong mắt lại đông lại vẻ hung tàng, lạnh lẽo và sắc bén, uy nghiêm giữa hai lông mày giống như được phóng thích ra, mạnh mẽ áp về hướng Tạ Cảnh Dực, thanh âm trầm thấp sắc bén như đao. "Bất hiếu!" "Bất nghĩa!" Hộ vệ ở phía sau lưng của Tạ thế tử sắc mặt sớm đã trắng bệch, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, phía sau lưng ướt đẫm, khí thế của Quốc Công gia thật đáng sợ, nhưng bọn họ bội phục hơn chính là nữ tử đang đứng bình tĩnh ở bên cạnh Quốc Công gia. Bất hiếu... Bất nghĩa... Bốn chữ tựa như thanh kiếm sắc bén đâm vào trong lòng của Tạ thế tử, cả người hắn chấn động, đồng tử co rụt lại, mạnh mẽ nhớ tới chuyện hắn quỳ gối ở Vinh Hỉ Đường cầu tổ mẫu đồng ý từ hôn, xem ra hẳn là chuyện này đã chọc giận tới dưỡng phụ. Trách không được vì sao lúc này dưỡng phụ lại quay về phủ. Bất nghĩa... Tạ thế tử ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ tữ nhỏ bé và yếu ớt xinh đẹp, tươi cười dịu dàng đứng bên người dưỡng phụ, là nàng! Dưỡng phụ đang đòi công bằng cho nàng! Tạ thế tử cũng hiểu rất rõ, biết được nguyên nhân dưỡng phụ nổi giận lập tức phịch một tiếng, thẳng tắp quỳ xuống. "Thỉnh phụ thân trách phạt." Đám hộ vệ sau lưng hắn lập tức trợn mắt há hốc mồm. Sao thế tử gia lại thừa nhận. Nếu chẳng may chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ cắt đứt con đường làm quan của thế tử gia hay sao? Đám người Xuân Hỉ cùng Triệu quản gia may mắn được xem một màn này. Nhất là Xuân Hỉ, không nghĩ tới có một ngày nàng có thể nhìn thấy Tạ thế tử quỳ xuống nhận lỗi, trong lòng vui vẻ như điên, trong mắt không kiềm được lộ ra vài phần. Triệu quản gia lại nhìn với ánh mắt lãnh đạm. Bởi theo ông thấy, thế tử gia quả thật bất hiếu, thân thể lão phu nhân không khoẻ, hắn vẫn còn quỳ xuống bức bách lão phu nhân. Khương Nịnh Bảo nhíu mày, ánh mắt không hề gợn sóng nhìn Tạ thế tử đang quỳ cách đó không xa, thầm nghĩ, nam chủ này đúng là quyết đoán, không rũ bỏ trách nhiệm, phương diện khác cũng khôngthể chê được, nhưng trong cách xử lý vị hôn thê trước, lại bội bạc, vong ân phụ nghĩa. Quả thật giống như lời Định Quốc Công Tạ Hành vừa nói. Bất nghĩa. Khương Nịnh Bảo một chút cũng không hề đồng tình với hắn ta, chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng. hiện tại nàng có chút tò mò Định Quốc Công sẽ trách phạt Tạ thế tử như thế nào, nếu nàng nhớ khônglầm, Tạ thế tử là chỉ huy Ngũ thành binh mã ti, quan hàng Lục phẩm, phụ trách trị an trong kinh thành. Vì thế, phạm vi xử phạt liền rút nhỏ không ít. "Năm mươi trượng và quỳ từ đường ba ngày xem như cảnh cáo."  Định Quốc Công Tạ Hành thấy con nuôi không lên tiếng nói dối trực tiếp nhận sai, thu lại uy hiếp cùng sát khí trên người, ngữ khí lạnh như băng nói ra trừng phạt. Nếu không phải trên người con nuôi mang chức vụ quan trọng, thì trừng phạt tuyệt đối sẽ không nhẹnhư vậy. Trừng phạt vừa được ban ra, trong lòng Tạ thế tử thấy nhẹ nhõm, cung kính cúi đầu: "Con trai nhận phạt!" Định Quốc Công khiển trách, Khương Nịnh Bảo vẫn chỉ bình tĩnh nhìn, trên mặt không hề biểu hiện gì, đáng tiếc nơi này thuộc phạm vi của phủ Định Quốc Công, ngoài người do nữ chính Dương Thư Thanh mang tới, không có xe ngựa của những quan viên khác đi ngang qua. Vận khí của nam chính tốt thật. Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ Tạ thế tử định thân, lại bị Định Quốc Công Tạ Hành đánh năm mươi trượng, ngày đại hỉ lại có máu đổ, nghĩ thôi cũng đã thấy vui. Khương Nịnh Bảo đưa m mắt nhìn màn xe được vén lên một góc trên xe ngựa cách đó không xa, khóe miệng cong thành nụ cười cực nhẹ. Dương Thư Thanh lúc này hẳn đã không thể ngồi yên. sự thật đúng như Khương Nịnh Bảo dự đoán, Dương Thư Thanh trong xe ngựa sau khi khí thế hung tàn biến mất, cả người như nhũn ra, còn chưa chờ nàng ta kịp tỉnh táo lại, bất ngờ không kịp đề phòng nghe được lời trách cứ lạnh lẽo của Định Quốc Công mắng Tạ thế tử bất hiếu bất nghĩa. Trong lòng đột nhiên trầm xuống. Bất hiếu, bất nghĩa... Vị hôn phu của nàng ta sao có thể mang những loại tội danh này. không chờ nàng ta nghĩ xong, lại nghe thấy Định Quốc Công đưa ra hình phạt, Dương Thư Thanh cảm thấy trước mắt mình trở nên đen kịt, thiếu chút nữa đã bị ngất xỉu, hôm nay ngày đại hỉ nàng đính thân với Thế tử, vị hôn phu của nàng lại bị đánh năm mươi trượng. một khi bị truyền ra ngoài, không biết nàng ta bị người khác hắt bao nhiêu nước bẩn đây. Nhất là dưới sự cổ động của nàng ta, cố ý muốn thế tử mang nàng đến để bái kiến Tạ lão phu nhân. Dương Thư Thanh cảm thấy quýnh quáng, hai tỳ nữ còn chưa kịp phản ứng, nàng ta đã nóng lòng như lửa đốt vén rèm xe lên nhảy xuống xe ngựa, vén góc váy lên nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tạ Cảnh Dực, thở hổn hển. "Thế tử, đây là hắt nước bẩn, chàng không thể nhận phạt." Nếu nhận phạt, chẳng phải sẽ thừa nhận mình bất hiếu, bất nghĩa sao. Dương Thư Thanh không thể để cho vị hôn phu của nàng ta mang tội danh không có chứng cớ này, bản thân nàng ta cũng không thể bị tuôn ra lời đồn là gây tiếng xấu cho phu quân, dù là bất cứ ai, ngay ngày định thân, vị hôn phu của mình đã đổ máu, cũng không phải chuyện gì tốt. Khương Nịnh Bảo liếc thấy Dương Thư Thanh từ trên xe ngựa chạy vội tới bên cạnh Tạ Cảnh Dực, khóe miệng nở một nụ cười nghiền ngẫm, đây là đôi vị hôn phu thê mới ra lò, một người mặc cẩm bào màu đỏ đậm thêu mây cát tường bằng chỉ bạc, người còn lại cũng mặc chiếc váy dài màu đỏ đậm thêu hoa mẫu đơn. Người không rõ nội tình chắc chắn sẽ cảm thấy hai người tâm linh tương thông. Nhưng Khương Nịnh Bảo đã từng xem qua nội dung của quyển sách, nên biết tất cả các thứ này đều là chủ ý mà Dương Thư Thanh ra, Tạ Cảnh Dực phối hợp. Tạ thế tử không nghĩ tới vị hôn thê lại đột nhiên chạy tới ngăn cản, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một chút ngạc nhiên, đôi môi mỏng của hắn mấp máy, nói với giọng bình tĩnh. "Thư Thanh, ta quả thật đã làm chuyện sai lầm, đúng là nên bị trừng phạt." "Ta không tin, bất hiếu bất nghĩa, đây là tội danh không có chứng cớ, ta chỉ biết chàng là người kính trên nhường dưới, mến anh thương em, làm gì có chuyện bất hiếu bất nghĩa chứ?" Dương Thư Thanh hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh trước sau như một, nhìn lướt qua bọn hộ vệ chung quanh, nói năng có khí phách. Tạ thế tử quỳ trên mặt đất vẫn tuấn mỹ bất phàm như trước, nhắm chặt mắt, khẽ quát một tiếng. "Thư Thanh, đừng hỏi nữa!" Đúng vậy, trước khi hắn thích Thư Thanh, quả thật giống như lời nàng vừa nói kính trên nhường dưới, mến anh thương em, phong thái chói lọi như vầng trăng sáng, nhưng từ khi nhận ra Thư Thanh là thân con gái, hiểu rõ tâm ý của mình đối với Thư Thanh, cũng bởi vì câu nói không muốn làm thiếp, chỉ mong suốt đời suốt kiếp chỉ hai người bên nhau của Thư Thanh. Vì thế, hắn vì nàng mà kiên quyết huỷ bỏ hôn ước đã được định ra từ thuở nhỏ, bội bạc, vong ân phụ nghĩa, đây chính là bất nghĩa. hắn vì nàng quỳ xuống bức bách lão phu nhân đồng ý từ hôn, đây chính là bất hiếu. Dưỡng phụ nói không sai, hắn quả thật bất hiếu bất nghĩa. hắn chỉ muốn một mình hắn gánh chịu phần tội danh này, không muốn nữ tử mà mình yêu mến sau khi biết được chuyện mình làm sẽ mang theo áy náy. Dương Thư Thanh bị Tạ thế tử quát, hốc mắt đỏ lên, nàng ta ấm ức cắn cắn môi, liếc nhìn hắn thật sâu, quật cường nói: "Thế tử, thực xin lỗi, ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho chàng." nói xong, Dương Thư Thanh đem tầm mắt nhìn về phía Khương Nịnh Bảo duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh Định Quốc Công, cố tình xem nhẹ vị trí đứng của Khương Nịnh Bảo, nàng ta đè nén hận thù đang sôi trào trong lòng, chất vấn từng từ từng chữ. "Khương Tứ tiểu thư, tất cả những chuyện này đều là trả thù của ngươi, đúng không, Tạ thế tử bỏ ngươi, lựa chọn ta, cho nên ngươi chụp cái mũ bất hiếu bất nghĩa lên người thế tử sao? Bản thân ta muốn hỏi ngươi, thế tử rốt cuộc bất hiếu bất nghĩa ở chỗ nào?” Nàng ta vừa thốt ra câu đó, đám hộ vệ ở sau lưng thế tử đều vểnh tai lên. Kỳ thật bọn họ cũng muốn biết vì sao người luôn công bằng như Quốc Công gia lại nói thế tử bất hiếu bất nghĩa. Khương Nịnh Bảo nhàn nhạt nhìn Dương Thư Thanh thẳng lưng, nói năng khí phách đầy lý lẽ, cảm thấy buồn cười không thôi, Tạ thế tử bất hiếu bất nghĩa, còn không phải là bởi vì nàng ta. Nhưng lại chọn quả hồng mềm như nàng để chất vấn, đúng là buồn cười, Khương Nịnh Bảo đưa tay lên vén sợi tóc xoã bên tai, nghiêng đầu nhìn gương mặt anh tuấn nghiêng nghiêng của Định Quốc Công Tạ Hoành, khẽ cười một tiếng. "Dương tiểu thư, thế tử bất hiếu ở chỗ nào, sao tiểu thư không hỏi Quốc Công gia, ngươi chất vấn ta như thế là có ý gì?" "Quốc Công gia, ngài nói có đúng không?" Thanh âm mềm mại dịu dàng êm tai của Khương Nịnh Bảo như gió xuân thổi vào mặt, nghe vào trong tai có chút thoải mái. Dương Thư Thanh này đúng là quá mức tự tin, có lẽ từ sau khi sống lại quá mức thuận lợi, cảm thấy bản thân đầy ưu thế, chịu không nổi chút ủy khuất, một khi ai làm nàng ta cảm thấy uỷ khuất, chắc chắn sẽ đáp trả gấp trăm lần. Tạ thế tử là một người thông minh, muốn nhận phạt để bỏ qua, che chở cho Dương Thư Thanh. Nhưng Dương Thư Thanh lại nhất quyết không tha, đem mũi giáo nhắm ngay nàng, không lẽ nàng ta nghĩ rằng nàng vẫn còn thích Tạ thế tử, cố ý ở trước mặt Định Quốc Công bày kế hãm hại Tạ thế tử, mới mạnh mẽ can thiệp vào như thế. Đúng là đồng đội ngu như heo mà. "Vì từ hôn, quỳ xuống bức bách trưởng bối, đó chính là bất hiếu." Định Quốc Công Tạ Hoành cau chặt đôi mày kiếm, thanh âm lạnh lẽo âm u, mang theo uy nghiêm mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân mà con nuôi yêu mến, cô gái này vừa thấy đã biết thuộc loại người không chịu thua thiệt bất cứ ai. Trách không được con nuôi của hắn từ trước đến nay luôn trầm ổn làm việc chu toàn, lại quỳ bức bách mẫu thân đồng ý từ hôn, thì ra căn do là ở trên người cô gái này. Sát khí trên người Định Quốc Công Tạ Hoành đột nhiên ngưng đọng, mọi người lập tức cảm nhận mộtluồng khí thế áp bách mạnh mẽ đánh úp lại, chỉ một cái chớp mắt lại tan biến không còn dấu tích. Dương Thư Thanh cảm thấy lạnh người, sắc mặt trắng xanh. Nàng ta mạnh mẽ nhớ tới chuyện gã sau vặt của thế tử từng nói qua, thế tử vì làm cho lão phu nhân đồng ý từ hôn, quỳ bên ngoài viện của lão phu nhân một ngày một đêm, lúc đó sau khi nàng ta biết được, vừa cảm động vừa vui sướng. Bây giờ nghĩ lại, bức bách trưởng bối quả thật là bất hiếu. thì ra đầu sỏ chân chính gây nên là nàng ta. Mồ hôi lạnh của Dương Thư Thanh chảy ròng ròng, cắn chặt môi dưới, lập tức á khẩu không trả lời được, lời Định Quốc Công nói đều là sự thật, nàng ta muốn già mồm át lẽ phải đều không được, chỉ sẽcàng thêm hỏng thanh danh của nàng ta. "Dương tiểu thư, Tạ thế tử vì một câu không muốn làm thiếp của ngươi, quỳ xuống bức bách trưởng bối, đối với Dương tiểu thư có thể nói là tình thâm nghĩa trọng, nay Dương tiểu thư đã được như ý nguyện, chúc mừng!" Khương Nịnh Bảo cười chúm chím nhìn Dương Thư Thanh đột nhiên biến sắc, giọng nói êm ái mở miệng, thanh âm trong trẻo, như hạt châu rơi trên bàn ngọc, những câu "không muốn làm thiếp" "Chúc mừng" tất cả mọi người có thể nghe ra vẻ châm chọc trong đó.  Những người có mặt ở đây đều mang theo vẻ dị thường nhìn về phía Dương Thư Thanh, đồng thời sinh ra sự thất vọng đối sự ủng hộ của Tạ thế tử. "Thư Thanh, đừng nhiều lời nữa, ta cam nguyện nhận phạt." Năm mươi trượng và quỳ từ đường ba ngày, đã là hình phạt nhẹ nhất rồi. Tạ thế tử khẽ cau mày, đôi môi mỏng mím thật chặt, không muốn vị hôn thê tiếp tục nói, nên cất tiếng ngăn cản, lúc này đây thanh âm của hắn có thêm một phần nghiêm khắc. Dương Thư Thanh bị giọng nói nghiêm khắc của thế tử làm tổn thương, tương giao hơn hai năm, hắnchưa bao giờ dùng giọng điệu nghiêm khắc như thế nói với nàng, trong lòng Dương Thư Thanh cảm thấy lạnh lẽo. Nàng vì thế tử nên mới can thiệp vào chuyện, thế tử lại không lĩnh tình. Dương Thư Thanh hít một hơi thật sâu, nhưng nghĩ tới do mình làm cho thế tử phải mang tội danh bất hiếu, trong lòng nhịn không được dâng lên một chút cảm động cùng áy náy, chút ấm ức đó đã tan thành mây khói, ánh mắt khi nhìn về phía Khương Nịnh Bảo hiện lên một tia sáng lạnh. "Quốc Công gia, xin hỏi ngài nói thế tử bất nghĩa, có phải liên quan đến chuyện Khương Tứ tiểu thư bị từ hôn hay không?" Dương Thư Thanh thẳng lưng, giống như một gốc Hàn Mai ngạo nghễ đứng thẳng ở trong gió tuyết, không sợ nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy sát khí của Định Quốc Công. Định Quốc Công Tạ Hoành lạnh nhạt nhìn vị hôn thê của con nuôi, mày kiếm cau chặt, không hề phủ nhận. “Đúng vậy.” Dương Thư Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên một tia sắc bén, không ngờ thật sự có liên quan đến Khương Nịnh Bảo, trong lòng nàng ta cười lạnh một tiếng, tầm mắt nhìn về phía Khương Nịnh Bảo. Lúc này đây, rốt cục nàng ta đã phát hiện điểm không thích hợp. một nữ nhân yếu ớt nhu nhược như Khương Nịnh Bảo lại có thể thoải mái tự nhiên đứng bên cạnh Định Quốc Công, ánh mắt Dương Thư Thanh hơi đổi, trong lòng dâng lên một  dự cảm bất hảo. "Quốc Công gia, việc này giao cho ta giải thích đi." Khương Nịnh Bảo sóng mắt lưu chuyển, mềm mại mở miệng nói. Định Quốc Công liếc mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói : " Được." Khương Nịnh Bảo khẽ cười một tiếng, trên gương mặt hiện lên vẻ tao nhã, nàng thản nhiên đưa mắt đảo qua khuôn mặt tuấn tú đột nhiên biến sắc của Tạ thế tử, lại nhìn về phía nữ chính Dương Thư Thanh, khóe môi chậm rãi cong lên, nụ cười càng thêm xinh đẹp động lòng người. "Dương tiểu thư muốn biết vì sao Tạ thế tử từ hôn lại mang tiếng bất nghĩa, hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân." Lời này vừa thốt ra, những người có mặt ở chỗ này đều vểnh tai lắng nghe. Chỉ có Tạ Cảnh Dực liếc nhìn vị hôn thê trước kia một cái thật sâu, hắn phát hiện mỗi một lần nhìn đến nàng, đều sẽ làm lòng người sinh ra cảm giác kinh diễm, giống như đoá hoa vừa được gột rửa sau cơn mưa, phong nghi xuất chúng, rực rỡ loá mắt. Hôm nay và Thanh Thư đã định thân rồi, mà nàng cũng cùng dưỡng phụ cao lớn anh tuấn đứng cạnh bên nhau, cho hắn loại cảm giác mỹ nhân xứng anh hùng. Tạ Cảnh Dực rũ mắt. hắn đột nhiên phát hiện mình nhìn không rõ vị hôn thê trước này, nàng thật lòng muốn gả cho dưỡng phụ của hắn, hay là không cam lòng, muốn gả đến phủ Định Quốc Công để trả thù hắn? "Khương Tứ tiểu thư mời nói." Dương Thư Thanh đè nén bất an trong tim, lạnh lùng nhìn nàng. "Dương tiểu thư, hôm nay ta ở đây kể lại nguyên nhân do đâu mà có mối hôn ước với Tạ thế tử, để cho mọi người công bình phân xử." Khương Nịnh Bảo không nhanh không chậm mở miệng, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người có mặt ở đây, trong mắt loé qua một tia sáng. Có Định Quốc Công làm chứng, Tạ Cảnh Dực không dám phủ nhận. Khương Nịnh Bảo nàng cũng không phải là trái hồng mềm, mặc cho người tùy ý nắn bóp. Dương Thư Thanh cho nàng cơ hội tốt như vậy, Khương Nịnh Bảo đương nhiên sẽ không bỏ qua. "Vào năm ta ba tuổi, sau khi mẹ ta lên chùa dâng hương xong, trên đường về cứu được phu nhân chi thứ hai của Tạ gia và Tạ thế tử sáu tuổi gặp phải bọn cướp. Tạ nhị phu nhân cảm kích ân cứu mạng của mẹ ta, lúc ấy liền đưa ra lời kết thân, mẹ ta thấy Tạ thế tử trí tuệ, liền đồng ý cuộc hôn nhân này, trao đổi thiếp canh, viết xuống hôn thư công chứng." Khương Nịnh Bảo lời ít mà ý nhiều đem nguyên nhân kết thân năm đó nói hết ra. Giọng nói của nàng cực kì bình tĩnh, không hề phập phồng, giống như đang kể về câu chuyện của người khác, lại xúc động tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt ở nơi đây, bọn họ không ngờ mối hôn sự của thế tử và Khương Tứ tiểu thư lại còn có nguyên nhân khác như thế. Định Quốc Công cũng không hề đổ oan cho thế tử, vị thế tử luôn quang minh chính đại từ trước đến nay quả thật bất hiếu bất nghĩa. Đưa ra lời kết thân là Tạ gia, huỷ hôn cũng là Tạ thế tử. Khương Tứ tiểu thư cực kì vô tội. "Khương Tứ tiểu thư, đây chẳng qua chỉ là lời nói một phía của ngươi, ai biết thiệt hay giả?" Lòng bàn tay của Dương Thư Thanh không ngừng đổ mồ hôi lạnh, mặt trầm như nước, cười lạnh một tiếng. Khương Nịnh Bảo cười cười, không hổ là nữ chính của loại truyện trọng sinh báo thù, tâm lí quả nhiên mạnh mẽ, ánh mắt dời về phía nam chính Tạ Cảnh Dực, thản nhiên nói: "Là thật hay giả, không bằng Dương tiểu thư hỏi Tạ thế tử thử xem?" "Lời Khương Tứ tiểu thư nói đều là thật." một thanh âm trầm thấp lãnh đạm vang lên, Tạ Cảnh Dực biết mình thừa nhận chuyện này thì thanh danh sẽ xuống dốc không phanh, nhưng sự thật chính là sự thật, không còn cơ hội cho hắn lật ngược phải trái, thị phi đúng sai. Máu trên mặt Dương Thư Thanh gần như biến mất không còn, trên gương mặt thanh nhã tú lệ tràn đầy kinh ngạc cùng không dám tin, hiển nhiên khó có thể chấp nhận kết quả này, bước chân không khỏi lui về sau một bước. "không, ta không tin." Dương Thư Thanh lúc này rốt cục tỉnh ngộ lại, nàng ta đã rơi vào bẫy do Khương Nịnh Bảo bày ra. Giỏi cho chiêu một mũi tên trúng hai con nhạn. Thanh danh của hôn phu nàng ta, thanh danh của nàng ta đều bị huỷ bởi cô gái này, tất cả đều mất sạch. Khương Nịnh Bảo mỉm cười, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Dương tiểu thư, Tạ thế tử vì ngươi mà mang tội danh bất hiếu bất nghĩa, phần tình nghĩa này thật sự đã làm ai ai cũng hâm mộ và cảm động." "Dương tiểu thư, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ không cô phụ tấm chân tình này của Tạ thế tử, dù sao ngươi cũng từng nói với ta, Tạ thế tử là nhân tài kiệt xuất trong đám người, quý nữ thầm yêu hắn nhiều không kể xiết, ngươi cũng không ngoại lệ." "Nay, Dương tiểu thư đã được như ý nguyện, ta ở đây chúc các ngươi trăm năm hảo hợp." trên gương mặt của Khương Nịnh Bảo từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười, hoàn toàn không hề thương tâm hay không cam lòng chút nào, còn chúc phúc bọn họ từ tận đáy lòng, độ lương khí phách như thế làm người ta không khỏi ngước mắt mà nhìn. Định Quốc Công Tạ Hoành đứng bên cạnh liếc mắt nhìn tiểu cô nương nhà mình, trên gương mặt lạnh lẽo như điêu khắc mềm mại đi vài phần. Tiểu cô nương thật rộng lượng. Lại không biết trong lòng của Khương Nịnh Bảo đang âm thầm tiếc rẻ không thể tuôn ra tin tức Dương Thư Thanh và Tạ Cảnh Dực đã âm thầm qua lại hơn hai năm, nếu không sẽ bị Dương Thư Thanh bị cắn ngược lại một cái, về sau có cơ hội thì tiếp tục tuôn ra ngoài cũng không muộn, ăn một lần cũng khôngmập ngay được, tin nóng hôm nay cũng đủ cho thanh danh của Tạ Cảnh Dực xuống dốc không phanh. Là vị hôn thê của Tạ Cảnh Dực, Dương Thư Thanh cũng không tốt gì hơn. Cổ đại xã hội nam quyền, mọi người đã quen đem phần lớn sai lầm để đổ hết lên người nữ nhân, nhưng làm nữ chính Dương Thư Thanh cũng không hề vô tội, tất cả những chuyện này đều do nàng ta gây nên. sự trọng sinh của nàng ta không biết đã cải biến vận mệnh của biết bao nhiêu người. Trong lòng Khương Nịnh Bảo cực kì thống khoái, trong đôi mắt đen nhánh có tia sáng lấp lánh trong đó. Mặt Dương Thư Thanh tái như màu đất, sống lưng lạnh toát, nàng ta nhìn thoáng qua Khương Nịnh Bảo đang cười ôn nhu cách đó không xa, rõ ràng dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng nàng ta lại rét run, cả người không rét mà run.