Khi Tạ Thanh Úc được người mời tới tiền đường, Triệu Hi Hằng đang xem thoại bản, ăn quả hạnh chua và trái cây sấy khô. Nàng chăm chú cúi mắt, cũng không ngẩng đầu lên. Thoại bản đang kể đến khúc nam chính thư sinh cùng tiểu cô nương quý tộc tự định chung thân, chuẩn bị mang theo tiền tài bỏ trốn, chờ thư sinh thi đậu công danh xong lại áo gấm về làng. Lúc này vị hôn phu từ nhỏ của tiểu cô nương này lại chạy đến, muốn tranh đoạt tiểu cô nương với thư sinh. Tuy rằng viết có hơi dài dòng và cẩu huyết, nhưng hết sức hấp dẫn. Triệu Hi Hằng hy vọng cái tiểu cô nương kia có thể thành đôi cùng vị hôn phu của mình, dù sao thư sinh thật sự không có bản lãnh gì, ăn bám thì ngược lại là có một tay, dỗ dành tiểu cô nương bán trang sức cho hắn tìm kiếm hồng nhan tri kỷ, còn muốn theo hắn bỏ trốn. Nhưng khi tiểu cô nương gặp nguy hiểm, nhiều lần hắn đều tránh nhanh nhất, lại mỹ kỳ danh nói: Quân tử không đứng dưới tường nguy. Triệu Hi Hằng sờ sờ cái bụng vẫn còn bằng phẳng, xì một tiếng, trong lòng liền nói thầm, "Con à, nếu như con là nữ nhi, nhất thiết chớ học theo cái tiểu cô nương này nha. Nương nói cho con nghe, tên thư sinh này đúng là thứ thối tha, tuy rằng lớn lên đẹp mắt lại nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng không nói đến chuyện có thể thi đậu công danh hay không, tương lai chắc chắn sẽ thay lòng đổi dạ. Nếu như hắn còn có chút lương tâm, khẳng định sau khi thi đậu công danh liền tới nhà người ta xin cưới, hiện tại danh bất chính ngôn bất thuận thế này là âm mưu cái gì?" Nàng có chút lo lắng, vạn nhất hài tử nàng thật sự là nữ nhi, tương lai khẳng định thừa kế mỹ mạo của nàng, trong nhà vừa có tiền có thế, khó đảm bảo có tên xấu xa nào đến dụ dỗ nữ nhi của nàng hay không. Triệu Hi Hằng càng nghĩ càng hoảng hốt, ngay cả quả hạnh chua và trái cây sấy khô cũng không ăn được. Cứ luẩn quẩn trong lòng, bắt đầu buồn lo vô cớ. "Phu nhân đang nghĩ gì thế?" Thị nữ hỏi. Đam Mỹ H Văn "Không có gì." Triệu Hi Hằng khoát tay, loại chuyện này cho dù nàng nói với các thị nữ đi nữa, các nàng ấy cũng không có biện pháp gì. Nàng theo bản năng sờ sờ sau đầu, mấy ngày hôm trước chỗ đập đầu đã cầm máu làm mài, ngẫu nhiên cũng hơi mơ hồ đau đau, nhưng y sư nói dưỡng chút thời gian sẽ tốt thôi. "Phu nhân, cữu lão gia đến! Ngài có muốn gặp hay không?" Triệu Hi Hằng trong lúc nhất thời không phản ứng kịp cữu lão gia là ai, "Cái gì cữu lão gia?" Quý phủ làm gì có cữu lão gia gì, a gia nàng cũng không sinh cho nàng ca ca nào nha. "Là huynh trưởng ngày, vị Tạ lang quân kia." Thị nữ xấu hổ thẹn thùng, nhăn nhăn nhó nhó nói. Cữu lão gia thật là đẹp mắt, đối xử với mọi người cũng ôn hòa, thanh âm còn dễ nghe. Tiền vị hôn phu bỗng nhiên biến thành huynh trưởng, Triệu Hi Hằng hơi suy tư, liền biết chuyện này là ai làm, ngoại trừ Vệ Lễ thì cũng không ai làm ra loại sự tình này. Nhưng nàng cũng không sửa cách gọi của mọi người, cữu lão gia thì cữu lão gia đi, làm huynh trưởng cũng rất tốt; để Tạ Thanh Úc sớm chấm dứt niệm tưởng, cưới một tức phụ, sau đó sinh hài tử. Nàng vỗ đầu, trước mắt toát ra gương mặt tuấn mỹ vô trù kia của Tạ Thanh Úc, "Gặp, bảo...!Bảo cữu lão gia chờ, ta thay xiêm y liền tới." Tiểu Đào đứng sau lưng Tạ Thanh Úc, cả người như nhũn ra, chân cũng phiêu phiêu, nhịn không được tưởng tượng mình cùng Triệu Hi Hằng gặp lại sẽ là cảnh tượng thế nào, nàng ta và điện hạ, từ lần chia tay trước, đã một năm không gặp. Điện hạ hẳn là cao hơn, xinh đẹp hơn, cũng không biết tên cẩu tặc Vệ Lễ kia có đối xử tốt với điện hạ hay không, điện hạ có chịu ủy khuất hay không. Trong phủ này sao lại trống rỗng, chẳng lẽ không có ai hầu hạ điện hạ sao? Vậy điện hạ mỗi ngày phải sống như thế nào a? Lý Thanh Long vịn Tiểu Đào một phen, giúp nàng ta ổn định thân thể. Triệu Hi Hằng mới mang thai, chỉ hơn một tháng rưỡi một chút, trong phủ hiện tại người đang thiếu, diện tích lại lớn, bởi vậy những mảng tuyết đọng vẫn chưa được xử lý hết, nếu như bị trượt té thì thật khó lường, bởi vậy nàng không thường đi ra ngoài. Con nếu như có đi ra ngoài, nhất định bao kín giống như trái cầu, thị nữ sẽ vây kín chung quanh nàng nghiêm lại, để ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Khi nàng từ ngoài cửa vừa tiến đến, cả người bị che không thấy mặt, Tiểu Đào trong lúc nhất thời lại không thể nhận ra. Đợi Triệu Hi Hằng cởi áo khoác ra, nước mắt Tiểu Đào đã rơi xuống, lúc này nhào lên, ôm lấy nàng vào trong lòng, "Điện hạ, điện hạ, ta rất nhớ người, điện hạ sao người lại gầy thế này, sao điện hạ lại tiều tụy như vậy? Ô ô ô." Triệu Hi Hằng vỗ vỗ phía sau lưng nàng ta, không nghĩ đến còn có thể gặp lại nàng ta tại nơi này. Sau khi mang thai, cảm xúc của nàng rất dễ dao động, nước mắt cũng không nhịn được rơi theo, "Ta rất tốt, ngươi ở bên ngoài có được hay không? Trời lạnh như thế, sao lại cũng theo đến đây?" Thị nữ nhanh chóng khuyên nàng ngồi xuống nói chuyện. Tiểu Đào ngừng khóc, thấy Triệu Hi Hằng cũng nước mắt tràn mi, nhịn không được bi thương trào ra. Điện hạ của nàng ta, dù lúc trước ở trong cung bị bao nhiêu đau khổ, đều chưa bao giờ chân chân chính chính khóc ra, nhưng trước mắt vừa nhìn thấy nàng ta liền khóc đến như một người mau nước mắt vậy, nhất định đã chịu rất nhiều ủy khuất thấu trời, cũng không biết là đau khổ phải bao lớn. Triệu Hi Hằng khóc đến mưa trôi suối chảy, chợt thấy trong dạ dày co giật một trận, nhịn không được che miệng, đỡ cây cột nôn ra. Bọn thị nữ hoang mang rối loạn đưa ống nhổ, đưa nước cho nàng súc miệng, sau đó đưa quả hạnh chua cho nàng. Y nữ dặn dò, nói khi có thai khoảng trên dưới 40 ngày thì sẽ dễ dàng nôn nghén, dạy các nàng ta thời thời khắc khắc chuẩn bị, hôm nay phu nhân có lẽ cảm xúc quá dao động, bởi vậy mới xảy ra nôn nghén. Bọn họ cũng đau lòng Triệu Hi Hằng, phu nhân mang thai, cố tình chủ công lại không thể ở nhà bên cạnh người. Tạ Thanh Úc khẩn trương lại gần, hỏi thăm thân thể nàng như thế nào, "Nếu ở Bình Châu không thoải mái, không bằng cùng ta về Ung Châu thôi, nơi đó khí hậu tốt, người cũng sống tốt hơn." "Bọn họ chăm sóc ngươi như thế nào vậy? Ngày xưa thân thể ngươi vẫn còn mười phần khoẻ mạnh." Tiểu Đào cũng cầm lấy tay Triệu Hi Hằng, dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng. Triệu Hi Hằng nước mắt rưng rưng ngậm quả hạnh chua, khóc cũng ngừng lại, nôn cũng ngừng lại, "Để huynh trưởng chê cười rồi. Mấy ngày gần đây thân thể không được tốt thôi." Trái tim Tạ Thanh Úc như bị đâm ra một lỗ lớn, người hầu trong phủ đã gọi hắn là cữu lão gia, hiện tại A Đam còn gọi hắn là huynh trưởng, "Ta...!Ta không đảm đương nổi một tiếng huynh trưởng này của A Đam." Triệu Hi Hằng lắc đầu, nàng nhìn ra được, Tạ Thanh Úc chưa từng hết hy vọng với chính mình. Nếu hắn đã hết hy vọng, sẽ không thừa dịp loạn lạc thế này đi tìm nàng, muốn mang nàng đi, "Nếu huynh trưởng đã đưa gả cho A Đam, vậy đời này chính là huynh trưởng của A Đam. Khi tuổi nhỏ cũng đã gọi là ca ca rồi, không có gì không ổn cả." "Điện hạ, đi Ung Châu đi, ngươi nhìn thử xem trên dưới trong phủ này có chỗ nào chút nhân khí không? Như vậy làm sao có thể chăm sóc thật tốt cho người? Hiện tại thân thể điện hạ lại đang không tốt như vậy." Tiểu Đào cũng khuyên. Chỉ có mỗi toà nhà lớn hoa hoa lệ lệ thì có ích lợi gì? Chiếu cố cũng không được chu toàn, nhìn điện hạ xem, gương mặt nhỏ nhắn gầy đi một vòng. Triệu Hi Hằng ho nhẹ một tiếng, hai má có chút đỏ, ngón tay đặt trên đầu gối bắt đầu không tự giác vẽ vẽ vòng tròn, "Vậy là bình thường thôi, không có gì, các ngươi đừng lo lắng." Nàng thường ngày da mặt thì có dày đấy, nhưng ngươi bảo chính nàng nói mình mang thai, nàng hiện tại cũng có chút ngượng ngùng của tiểu nữ nhi. Mặt Triệu Hi Hằng đỏ lên, nói đây là hiện tượng bình thường, trước mắt Tạ Thanh Úc liền biến đen, ngón tay gắt gao bóp chặt cạnh bàn. Cái hiện tượng bình thường gì chứ? Cái hiện tượng bình thường gì mà làm A Đam đỏ mặt không nói? Cái hiện tượng gì bình thường mà nôn mửa? Câu trả lời hiển nhiên được miêu tả sinh động, hắn há miệng thở dốc, phát hiện mình đã nói không ra lời. Sau một hồi, hắn mới tìm về thanh âm của mình, hơi nặng nề nói, "A Đam, có phải ngươi đã..." Triệu Hi Hằng gật gật đầu, ", huynh trưởng phải làm cữu cữu rồi." Tạ Thanh Úc suýt nữa trước mắt bỗng tối đen, hôn mê bất tỉnh. Hắn vĩnh viễn chậm một bước. A Đam đã nguyện ý sinh nhi dục nữ cho Vệ Lễ, chắc là cực kì thích hắn. "Kia Bình Châu hiện tại?" "Vô sự, ta rất an toàn, huynh trưởng yên tâm." Hiểu, hiểu, Bình Châu vô sự, Vệ Lễ cũng vô sự, nói không chừng giờ phút này đang tại trốn ở cái nơi hẻo lánh nào âm thầm quan sát hắn, giống như nhìn một con khỉ. Hắn đã nghi ngờ là tại sao đoạn đường này đi lại thông suốt đến như vậy, nếu với tính tình bụng dạ hẹp hòi của Vệ Lễ kia, làm sao có thể không thèm ngăn trở chút nào chứ? Hoá ra là đang chờ hắn ở chỗ này, Vệ Lễ dùng hài tử bắt A Đam, không hề có chút lo lắng hắn bắt cóc người đi, thật sự, quả nhiên là kế sách hay, mưu tính giỏi! Hắn giật giật môi, cuối cùng kéo ra một nụ cười cứng ngắc thống khổ, "Chúc mừng, đợi khi nào hài tử sinh ra, ta nhất định chuẩn bị một phần đại lễ." "Đa tạ huynh trưởng." Triệu Hi Hằng gật gật đầu, nhớ tới nội dung trong thoại bản mình mới vừa xem, tiểu cô nương thế gia bị hoa ngôn xảo ngữ của thư sinh nghèo lừa gạt. Nàng thoáng có chút tha thiết hỏi, "Huynh trưởng, không biết bá phụ có từng thúc giục ngươi cưới vợ?" Tạ Thanh Úc chần chờ nửa khắc, gật gật đầu, dòng họ nhà hắn đã hai ba đời đơn truyền, phụ thân tát nhiên sốt ruột, nhưng A Đam hỏi cái này làm cái gì? Chẳng lẽ cự tuyệt hắn xong, còn muốn làm mai cho hắn? "Huynh trưởng tuổi cũng lớn, cũng nên lựa chọn một thê tử hiền lương dung mạo xinh đẹp để thành hôn sinh hài tử." Tạ Thanh Úc thật sự xinh đẹp, hài tử tương lai nhất định cũng sẽ xinh đẹp, nếu như hắn có ý, thì hai người bọn họ không thành được phu thê, ngược lại là có thể đính thân gì đó ở đời con cái cũng được, "Ta thật mong chờ có thể quen biết giao hảo tốt với tẩu tử tương lai." Nàng cũng thật khó mà nói quá thẳng, dù sao vừa cự tuyệt người ta, lại nói loại chuyện này đính thân con cái thì cũng có chút không bằng cầm thú. Nhưng là Triệu Hi Hằng không phát hiện, nàng bất tri bất giác cũng học theo Vệ Lễ, dần dần không bằng cầm thú. Sắc mặt Tạ Thanh Úc vốn đã không tốt giờ càng thêm cứng ngắc, tay trong tay áo nắm chặt thành quyền, nhưng biết Triệu Hi Hằng nói đúng, hắn chậm chạp gật đầu, "Ta sẽ suy tính." Ngừng hồi lâu, bổ sung, "Muội muội." Tiểu Đào nghe hai người nói chuyện như vậy, liền mặt mũi ngơ ngác, một chốc nói không ra lời. Cái gì ngươi phải làm cữu cữu? Cái gì cái gì? Điện hạ có thai? Hài tử là của ai? Nàng ta không cần dùng đầu óc nghĩ, cũng biết là của Vệ Lễ. Điện hạ nàng ta muốn sinh hài tử cho Vệ Lễ? Thế thì thật đau, thật vất vả a. Ô ô ô, nhưng thai cũng mang rồi, bỏ thai càng hại cho thân thể, hơn nữa điện hạ cũng có vẻ giống như muốn sinh hài tử ra. Nàng ta nhìn chằm chằm bụng Triệu Hi Hằng một hồi lâu, sau đó ngồi xổm xuống, lỗ tai dán lên, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi, "Điện hạ, đứa nhỏ bao lớn rồi? Đặt tên chưa? Váy áo xiêm y làm xong chưa? Y sư nói là nhi tử hay là nữ nhi nha?" Dù sao mặc kệ phụ thân của hài tử là ai, đều là hài tử điện hạ, đều là tiểu bảo bối. Triệu Hi Hằng bị một loạt câu hỏi nổ ra làm choáng váng đầu, cảm giác thật sâu rằng cái chức mẫu thân này mình thật không xứng, bóp bóp vành tai, "Còn không biết đâu." "Phụ hoàng mẫu hậu ngài đã biết là mình sắp làm ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ chưa, khẳng định là sẽ rất vui mừng a." Triệu Hi Hằng nghĩ, chờ sau khi Vệ Lễ trở về, bọn họ nhất định phải đốt cho a gia và nương nành na nén hương, báo cho bọn họ A Đam sắp có bảo bảo rồi. - ---- Ngày thứ ba Tạ Thanh Úc lưu lại trong phủ. Triệu Hi Hằng giữ hắn lại, không chỉ là nhiệt tình hiếu khách, tiểu cô nương ngày nào đến cùng không còn là tiểu cô nương trước kia, nàng sợ hắn sẽ để lộ tin tức về Vệ Lễ cho bọn người Lưu Hoán, sợ rằng sẽ làm Vệ Lễ gặp nguy, cho nên mới vây hắn trong phủ, không được xuất nhập. Trong đêm, Tạ Thanh Úc nghĩ đến đây, không tránh khỏi xót xa. Bỗng nhiên nghe tiếng vũ khí xao động, còn có tiếng bước chân đều nhịp, tiếp theo thì trong phủ từ trên xuống dưới đều náo nhiệt lên. Một trận tiếng ngựa đạp tuyết vang lên, có người đang kêu, "Chủ công chiến thắng trở về!".