Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ
Chương 9 : Đừng có tìm tôi nữa
Vốn kế hoạch hành trình của Lý Văn Đào là từ bến tàu, du thuyền sẽ đi xuống vùng biển dạo một vòng quanh vịnh, vừa vặn đủ chuyến đi trong một ngày.
Nhưng bây giờ Triệu Cảnh Hàn lại thay đổi, kiên trì muốn quay về giữa đường, vì vậy mới đi được một nửa, du thuyền vừa tiến tới cửa biển thì quay đầu về đường cũ, làm người khác không khỏi mất hứng.
Kiều Nhan một phần cảm thấy may mắn vì cô có thể nhanh chóng đi tới nhà nguyên chủ thu dọn đồ đạc, một phần lại thấy tiếc nuối vì cô không thể nhân cơ hội này thưởng thức một chút cảnh biển rực rỡ của nơi này.
Lúc về du thuyền đẩy nhanh tốc độ, vì vậy thời gian trở về cũng ngắn hơn lúc khởi hành, rất nhanh du thuyền đã đưa đoàn người về bến.
Sau khi lên bờ, trước tiên đám người Lý Văn Đào liên lạc người giữ xe chờ ở bên tàu. Vốn dĩ theo lý thuyết Kiều Nhan hẳn là phải ngồi trên xe Triệu Cảnh Hàn trở về, nhưng mà đối phương giống như du thuyền được gắn hoả tiễn trên mông vậy, lập tức lo lắng chui vào trong xe lái thẳng rời đi.
Bộ dạng vội vàng kia chắc là phải đi tìm ai đó, nghe qua chuyện Kiều Nhan kể trong toilet mọi người càng hiểu rõ.
Trong lòng Triệu Cảnh Hàn một lòng lo cho con yêu tinh quỷ nhỏ kia, cứ thoải mái mà rời đi như vậy. Chỉ là người bị bỏ rơi đằng sau, ngay cả một câu quan tâm cũng không thèm nói, vì vậy Kiều Nhan nhìn cũng có chút bi thảm. Cũng may cô không thèm để ý, đang âm thầm trù tính tìm đường tới ngân hàng bỏ chi phiếu vào tài khoản, để tránh đêm dài lắm mộng.
Tiền hay vật phải đến trong tay mới an lòng được.
“Tiểu Kiều Nhan, cô ngồi vào xe của tôi đi, tiện đường tôi chở cô về. Cái tên kia cũng đừng trông nom làm gì.” Vương Tĩnh hất cằm nói với Kiều Nhan, tư thái đại tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, lại ngoài ý muốn không khiến người khác chán ghét chút nào.
Từ lúc Kiều Nhan nói với cô chuyện của Triệu Cảnh Hàn, ấn tượng về Triệu Cảnh Hàn của vị Vương đại tiểu thư này chỉ có mấy chữ là hoàn toàn khốn nạn, cái gì mà kính ngưỡng sùng bái với cường giả chứ… toàn bộ đều tan biến rồi.
Hiện tại cô nhìn người kia, cũng chỉ là tên đàn ông bình thường mà thôi, cùng lắm thì gia thế tốt năng lực giỏi dáng dấp có điểm đẹp trai đi.
Lần này hào quang mê người đều không còn, từ điểm được mọi người sùng bái đến lúc này thì so với mấy vị thiếu gia công tử trong cái vòng này cũng không có gì khác nhau.
Không những đánh mất bản thân vì dục vọng ham muốn, lại còn có gu phụ nữ tệ muốn chết.
Vương Tĩnh đại tiểu thư tỏ vẻ, bây giờ cô nhìn Lý Văn Đào so với cái tên háo sắc Triệu Cảnh Hàn kia còn thuận mắt hơn.
Lý Văn Đào vẫn không biết bởi vì anh ta vẫn luôn giữ mình trong sạch tới bây giờ, mà người vẫn luôn được đặt lên bàn cân với anh ta là Triệu Cảnh Hàn lại là người đối lập, cũng vì vậy mà được Vương đại tiểu thư coi trọng.
Nếu anh ta biết việc này, thế nào lúc ngủ cũng sẽ có thể cười vui vẻ mà tỉnh.
Kiều Nhan cám ơn Vương Tĩnh, ngồi vào chiếc xe Lamborghini của cô ấy, cọ tới cọ lui như thể nghiệm cảm giác ngồi siêu xe nó như thế nào.
“Nhìn bộ dạng của cô kìa, Triệu Cảnh Hàn chưa từng đưa cô chiếc xe nào hả?” Vương Tĩnh liếc mắt hỏi.
Động tác thưởng thức của Kiều Nhan dừng lại, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, phát hiện quả thật không có, thật là có chút mất mặt.
“Không có, bình thường anh ta đều mua quần áo túi xách giày này nọ, còn có chút trang sức, cái khác cũng không có đưa.” Tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng không có đưa đâu.
Bởi vì là bạn gái, không phải quan hệ bao dưỡng, tặng quà có khả năng nhận, nhưng tiền sẽ không lấy. Đây là nguyên tắc mà nguyên chủ vẫn luôn kiên trì. Cảm tháy dùng tiền bạn trai để cứu người nhà làm cho cô phải cúi người rồi, cũng không muốn nhận tiền của đói phương, đủ xài là được.
Dần dần, cơ bản Triệu Cảnh Hàn cũng không đưa tiền cho nguyên chủ, tiêu dùng bình thường vẫn được ghi vào tài khoản của anh ta, sẽ có người kết toán mỗi tháng.
Dù sao ăn, mặc, ở, đi lại đều có người của Triệu Cảnh Hàn phụ trách, nguyên chủ ít khi dùng đến tiền.
Cho nên, lúc ấy chơi bài ở trên du thuyền, nếu không phải biểu hiện của Kiều Nhan làm Triệu Cảnh Hàn hài lòng, thì quả thật cô không thể lấy được sô tiền lớn 600 vạn kia đâu.
“Thật keo kiệt.” Vương Tĩnh khinh thường nói.
Kiều Nhan lắc đầu, tỏ vẻ cô quả thật hiểu lầm Triệu Cảnh Hàn. Anh ta tuyệt đối là mẫu bạn trai lý tưởng hào phóng, nếu không cũng không sẽ cứ một đoạn thời gian lại đưa trang sức vàng bạc cho cô.
Chẳng qua, nhiều lần đưa quà như vậy, không biết là hành động cho có hay là thật lòng. Chờ đến lúc cô đi rồi, không biết anh ta cam kết sẽ đưa vòng cổ kim cương, vòng tay ngọc phỉ thuý có còn hay không thôi.
Một đường vừa đi vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh Lamborghini đã dừng trước địa chỉ Kiều Nhan nói, vẫn là chỗ thuê của nguyên chủ.
Đúng vậy, nguyên chủ vẫn ở phòng cho thuê, chẳng qua tiền thuê là do bạn trai trả. Lần trước Triệu Cảnh Hàn mua căn phòng ấy cho cô, xem như quà tặng. Chẳng qua nguyên chủ kiên trì quy tắc bản thân, không chịu thu nhận quà lớn như vậy, cho nên vẫn thuê đến tận giờ.
Nói cách khác, chờ lúc Kiều Nhan bỏ chạy thì có lẽ còn có thể đem phòng ở kia bán đi đổi thành tiền mặt.
Tiễn bước Vương đại tiểu thư, từ trong túi xách Kiều Nhan tìm chìa khoá, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ tìm được phòng, trực tiếp đi vào.
Phòng trọ nằm trong khu căn hộ, phòng này có một phòng ngủ một phòng khách, một bếp và một phòng vệ sinh. Dọn dẹp sạch sẽ, bố trí phòng cũng ấm áp, nhìn vật dụng có thể nhìn ra nguyên chủ dụng tâm với căn phòng này thế nào.
Bởi vì người bạn trai là Triệu Cảnh Hàn vẫn không chạm vào cô, cho nên hai người không có ở chung, vị dại thiếu gia kia cũng sẽ không ở nơi như thế này. Đối với anh ta nơi này nhỏ hẹp, bởi vậy căn phòng cũng chỉ có mỗi dấu vết của nguyên chủ.
Thế nhưng hiện tại thật ra lại tiện nghi cho Kiều Nhan, bớt được cho cô không ít chuyện.
Ở trong căn hộ đi dạo một vòng, Kiều Nhan mở tủ lạnh nhìn thấy bên trong cũng còn một ít đồ ăn. Trước hết cô nấu cho mình một bát mì trứng ăn lót bụng, rồi leo trên giường ngủ một đêm say giấc nồng.
Từ đêm đó đến bây giờ, cô vẫn luôn căng dây thần kinh căng thẳng ứng phó mấy chuyện xảy ra quanh mình, thật ra đã sớm mệt không chịu nổi.
Hiện tại không có người khác cũng không có việc gì, càng không cần phải cẩn thận với nội dung vở kịch và nhân vật trong đó, cuối cùng Kiều Nhan cũng có khả năng thả lòng gối đầu ngủ ngon lành. Trong lúc đó, điện thoại của nguyên chủ ở trên tủ đầu giường reo lên, Kiều Nhan trong lúc ngủ mơ mơ màng màng nhận điện thoại, nghe được thanh âm tranh chấp của một đôi nam nữ.
“Cảnh Hàn, anh gạt em. Anh còn giữ số di động của Kiều Nhan, còn lưu tên bạn gái, anh dám gạt em, hu hu.”
“Anh không có, là anh quên xoá. Anh đều nói với em là anh không có chạm qua cô ấy, em còn muốn như thế nào nữa. Có phải em muốn anh móc tim ra cho em xem hay không?”
“Anh đã nói sẽ nhanh chóng cắt đứt với cô ta, vậy mà còn đem cô ta tham dự cuộc tụ tập trên du thuyền, anh chính là người lừa gạt.”
“Đó là đi làm chuyện làm ăn, em yêu, em nghe anh giải thích.”
“Em không nghe, em không nghe, không nghe.”
Cái quỷ gì vậy, tức nhau xong chưa thế, cãi nhau rùm beng như vậy, quấy nhiễu giấc ngủ an yên của cô, thật đáng ghét.
Âm thanh ầm ĩ kia truyền tới tai Kiều Nhan làm tai cô phát đau, hơn nữa bị quấy rầy giấc ngủ nên tức giận không nhỏ, nửa ngủ nửa tỉnh mắng một tiếng đồ thần kinh rồi vất điện thoại ra xa, ngửa đầu ngủ tiếp.
Đợi dến lúc Kiều Nhan tỉnh lại lần nữa, sức sống tràn đầy thì đã là ngày thứ hai, mặt trời mọc lên cao, trên di động báo vài cuộc gọi nhỡ.
Kiều Nhan thấy thông báo người gọi nhỡ là người yêu dấu, đoán tám phần là cái tên Triệu Cảnh Hàn kia. Nghĩ đến lúc ngủ cô bắt phải cái cuộc điện thoại không lý giải nổi nào đó, thật muốn bỏ số hắn vào danh sách đen.
Chẳng qua, đối phương còn cam kết sẽ đưa vòng cổ kim cương với cả vòng tay phỉ thuý gì đó nữa.
Bảo bối đưa tới cửa, không cần phải phí phạm. Kiều Nhan không có ý định cự tuyệt mấy lễ vật của tên đầu heo này, coi như vì nguyên chủ đòi nợ mối tình cảm này, thuận tiện mưu chút phúc lợi cho bản thân mình, một mũi tên trúng hai mục tiêu.
Bởi vậy, tạm thời Kiều Nhan nhịn một chút, đem cái sô điện thoại kia đổi thành từ người yêu dấu sang đầu heo ngu xuẩn.
Vừa đổi xong, Kiều Nhan thoải mái cười, đang chuẩn bị đi rửa mặt thì có cuộc điện gọi tới.
“A lô, Triệu Cảnh Hàn, có chuyện gì?” Khoé miệng Kiều Nhan nhếch lên, nhận điện thoại trực tiếp hỏi thẳng tình huống.
Ngày hôm qua không nói tiếng nào đi thẳng, buổi tối lại gọi cái cuộc điện thoại vớ vẩn kia, lúc này lại gọi tới, trăm phần trăm là không có chuyện tốt gì muốn nói.
“Nhã Nhã có chút hiểu lầm với chuyện ngày hôm qua, trong khoảng thời gian này trước hết chúng ta đừng gặp mặt. Chờ cảm xúc cô ấy ổn định lại nói tiếp, em ngoan ngoãn đợi ở nhà.”
Theo lời anh ta thì cô cũng rõ, ý tứ tổng thể cũng đơn giản.
Thì ra ngày hôm qua du thuyền phải trở về là vì Hứa Nhã Nhã nhận được tin nên nháo với Triệu Cảnh Hàn, hiện tại anh ta phải chịu bình dấm chua vĩ đại làm ồn.
Vì vậy anh ta mới bảo Kiều Nhan trước tránh tạm một chút, tạm thời đừng gặp mặt, chờ Hứa Nhã Nhã hết giận rồi lại nói.
Kiều Nhan nghe xong giận đến buồn cười, thật là tên đàn ông đầu heo không biết liêm sỉ, cảm thấy vì nguyên chủ phải trả một mảnh chân tình thật không đáng giá.
Triệu Cảnh Hàn thật là nhiều mặt, sẽ cho rằng sau khi biết chuyện anh ta kim ốc tàng kiều, thì bạn gái chính thức còn có thể nguyện ý nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cho anh ta chắc.
Thật là có bệnh tự luyến cao mà, phải trị.
Đáng tiếc Kiều Nhan không có ý định trị cái tên bệnh thần kinh này. Cô cũng không có thuốc, bảo Hứa Nhã Nhã chữa cho anh ta đi, cô không muốn dây dưa với bọn họ. Kiều Nhan cười lạnh, chờ Triệu Cảnh Hàn nói một hồi sau, mới trực tiếp đáp. “Triệu Cảnh Hàn, chúng ta đã chia tay, chuyện của mấy người về sau đừng lôi tôi vào, đừng có quấy rầy tôi nữa.” Giọng điệu vô cùng dứt khoát.
Kiều Nhan nói xong lời này, chỉ cảm thấy tức giận trong lòng vì hai người kia đều được hoá giải, cả người thoải mái, cảm giác sảng khoái cực kỳ.
“Kiều Nhan, em đừng càn quấy, anh mệt mỏi lắm rồi.” Trong giọng nói Triệu Cảnh Hàn có chút mệt mỏi khàn khàn, như là cả đêm chưa ngủ. Nhưng mà, Kiều Nhan cũng không có đau lòng chút nào.
Làm ơn đi, nam chủ đại ca à, người khiến cho anh mệt mỏi như vậy còn không phải cái vị trên đầu quả tim của anh hả? Một người muốn đánh một người muốn bị đánh, đều là do bản thân tạo nghiệt, mệt mỏi đi nữa thì cũng lo mà thừa nhận đi chứ, nói với người ngoài như cô làm gì vậy.
Cho nên Kiều Nhan cực kỳ không cho anh ta mặt mũi tiếp tục tuyên ngôn chia tay.
“Anh có làm sao thì đối với tôi cũng không có quan hệ gì, nếu cô ta để ý thân phận tôi đã từng là bạn gái của anh thì tôi sẽ rời khỏi, không xuất hiện trước mặt hai người.”
“Triệu Cảnh Hàn, xin nhớ, chúng ta đã chia tay, xin đừng tìm tôi nữa.”
Sau khi Kiều Nhan biểu hiện rõ thái độ, lập tức nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, không đợi Triệu Cảnh Hàn có phản bác nào, thuận tiện trả lại cho Hứa Nhã Nhã cái hố cô đào sẵn. Đã biết tên nam chủ khốn nạn kia trải qua một đêm không tốt, Kiều Nhan rất vui vẻ, tâm tình không tệ đi tắm gội đầu sạch sẽ, sau đó làm cho mình bữa sáng đầy sắc vị, nghênh đón một ngày mới.
Kế tiếp chính là thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trốn chạy.
Trước hết, Kiều Nhan đem tất cả các đồ vật bày trong phòng khách, đồ quý giá thì bỏ một bên, đồ không có giá trị thì bỏ một bên, bận rộn cả buổi trưa cuối cùng cũng đem tất cả các đồ đạc phân chia rõ ràng.
Nghỉ ngơi giữa trưa một chút, Kiều Nhan luôn cảm giác chính mình quên chuyện gì đó, cuối cùng nhớ tới ngày hôm qua cởi quần áo đi tắm, còn có hai tấm chi phiếu chưa bỏ vào ngân hàng, còn nằm trong đống quần áo bẩn đấy.
Kiều Nhan chạy nhanh tới chỗ quần áo bẩn, may mắn là lúc mình vội vàng sửa sang này nọ, không có siêng năng bỏ quần áo giặt sạch, nếu không bảy triệu tệ này của cô thật là tát nước rồi, là nghĩa trên mặt chữ đó.
Nếu quả thật thành như vậy, không cần Hứa Nhã Nhã cố ý gọi điện thoại chọc tức cô, Kiều Nhan cũng có thể đem bản thân mình gấp gáp gần chết, đem ruột gan đều hối xanh.
Kiều Nhan cẩn thận lấy ra hai tấm chi phiếu, bỏ vào ví như cất bảo bối, lúc này nhịp tim đập nhanh mới từ từ chậm lại.
Cmn, thật là hù chết cô mà.
Việc này không thể chậm trễ nữa, Kiều Nhan dựa vào tư tưởng của ngày hôm qua, dùng bản đồ tìm ngân hàng gần đây, quần áo cũng không thay đem theo túi xách đi ra ngoài.
Đợi chị gái trong ngân hàng làm xong mọi chuyện, bảy triệu tệ được chuyển đổi thành công, tiền nằm trong tài khoản của nguyên chủ, cuối cùng Kiều Nhan cũng có thể lau mồ hôi, trong lòng cũng an tâm.
Cho đến lúc này, Kiều Nhan mới phát hiện bản thân mình tóc tai bù xù như người điên, quả thật đánh mất gương mặt xinh đẹp của nguyên chủ mà.
Ha ha, thật sự là tiền tài rất mê hoặc lòng người đấy, ngay cả cô cũng không phải ngoại lệ đâu.
Lời editor: Lâu lắm rồi mới đọc phải thể loại đàn ông như tên đầu heo ngu xuẩn này luôn. Quả thật bệnh tự luyến, ích kỷ, ngu ngốc, ba láp ba xàm đã lên tầm đỉnh cao mà. Theo như lời của Tiêu Lệnh Thù chính là “thiếu đánh” đấy (▼へ▼メ. Các bạn hãy đợi màn ngược của tên máu heo dồn não này nhé, đã lắm đấy.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
56 chương
197 chương
60 chương