Editor: Nyanko cungquanghang Sau khi Triệu Quân Khiêm đáp ứng, cũng không để Kiều Lỗi chỉ đường, trực tiếp bảo thư ký Lý dẫn bọn họ đi căn tin. “Boss, ngài xem, nhà ăn ở bên kia…” đều đã được đặt chỗ. Thư ký Lý có chút mơ hồ, ông chủ cũng không nói sẽ muốn ăn cơm ở bệnh viện mà. “Vậy ăn ở đây đi.” Triệu Quân Khiêm lơ đễnh một câu, nháy mắt làm cho thư ký Lý ngậm miệng lại. Được rồi, ngài là ông chủ, ngài quyết định. Khi bước vào thì toàn tiếng người ồn ào trong căn tin bệnh viện, ngồi ở trên bàn cơm nhỏ hẹp đơn sơ thì thư ký Lý vẫn có chút phản ứng chậm chạp. Lại liếc mắt nhìn đĩa cơm rang mười đồng của ông chủ nhà mình, khoé miệng không khỏi giật giật. Hai người ăn quen thức ăn cao cấp, đối với canh suông nước quả ở bệnh viện thật không có hứng thú nào, cơ bản cũng không có đụng vào, so sánh với vị em trai họ Kiều ăn như hổ đói lại tạo thành hai hình ảnh đối lập. “Hai người không ăn sao, thức ăn nơi này ăn ngon lắm đấy.” Kiều Lỗi nuốt một miếng cơm, ngẫng đầu hỏi. Ánh mắt Triệu Quân Khiêm khẽ híp lại đảo qua chân của cậu nhóc, đem dĩa cơm của mình đẩy qua, “Xem nhóc có vẻ rất đói bụng, cái này cho cậu ăn, tôi không đói.” Bí thư Lý thuận thế cũng đẩy phần cơm trước mặt mình đưa tới, làm cho em trai Kiều bỏ qua cái bụng, ăn như vũ bão. Kiều Lỗi không giải thích được nhiều hơn hai phần cơm trước mặt, trong lòng kỳ quái, không đói bụng còn đi ăn cơm làm gì. “Chị gái tôi có đưa tiền cơm cho tôi rồi, không cần hai người tốn kém, chỉ là lượng ăn cơm của tôi có hơi nhiều, thật khiến hai người chê cười rồi.” Cậu cười ha ha, ngại ngùng nói. “Ăn đi, không ăn cũng lãng phí.” Thư ký Lý đem hai đĩa cơm rang mì xào đều đổ vào trong khay của Kiều Lỗi, còn lấy một đôi đũa chưa dùng qua gắp mấy món ăn trên bàn cũng bỏ qua cho cậu. Em trai Kiều thụ sủng nhược kinh, liên tục nói cám ơn, cũng đem hai người thành người tốt tâm địa thiện lương. Sau đó, thư ký Lý bắt đầu mấy lời nói khách sáo, trong phút chốc cũng tìm hiểu rõ ràng tình huống nhà bọn họ, ông chủ cố ý chăm sóc bọn họ mà thôi. Kiều Lỗi là người trẻ tuổi chưa trải đời nhiều, làm sao có thể là đối thủ với thư ký Lý – là người quan hệ xã hội lão luyện được chứ, trong lúc nói chuyện phiếm, không biết từ lúc nào lập tức đem chuyện tiền thưởng của chị gái ra rồi đến chuyện chân bị thương năm xưa của cha nói sạch sẽ lưu loát. “Chị của tôi rất lợi hại đó, được ông chủ trước đây tốt bụng, thưởng thức năng lực, không chỉ phát tiền thưởng còn trả trước tiền lương cho chị ấy nữa. Lúc này mới có thể đưa một món tiền lớn đưa lên bệnh viện thành phố để chữa trị cho chân bị thương tật của cha tôi, nếu không chỉ có thể ở bệnh viện huyện dưới quê chịu đựng.” Chỉ cần nói đến chị gái bản lĩnh của cậu, tên nhóc cực kỳ vui vẻ, rất có bộ dạng kiêu ngạo. “Vậy chị của cậu chuẩn bị bao nhiêu, nếu không đủ chúng ta cũng có thể giúp một tay.” Thư ký Lý giống như vô tình hỏi, bộ dạng như thể chuẩn bị lấy tiền giúp người làm niềm vui, thành công xoá bỏ cảnh giác trong lòng của em trai nhỏ. “Ha ha, chị gái của tôi rất có bản lĩnh, lại có một ông chủ tốt, đem về tầm một trăm vạn. Không có gì, không có gì, cũng vừa đủ trị chân cho cha tôi, tiêu dùng thành phố lớn thật quá đắt đỏ rồi.” Kiều Lỗi nhắc tới con số kia thì lập tức tỉnh táo lại, vội vàng hốt hoảng dời đề tại câu chuyện. Tuy rằng cậu đã vội vàng che giấu, nhưng hai người vẫn nghe được số tiền quen thuộc kia. “Cậu nói bao nhiêu?” Triệu Quân Khiêm bỗng nhiên mở miệng hỏi, mắt phượng hơi nhíu lại, gần như đem không khí xung quanh tụ lại. truyendangocungquanghang Kiều Lỗi bị tư thế trấn trụ bất thình lình như vậy làm cho hết hồn, một miếng cơm ở cổ họng thiếu chút nữa bị nghẹn, sau khi nuốt xuống nhịn không được lắp bắp nói, “Một, một trăm vạn.” Sau khi nói xong, Kiều Lỗi lập tức che miệng, vẻ mặt ảo não, không rõ là tình huống gì, như thế nào lại thoải mái nói ra tất cả vậy. Triệu Quân Khiêm như nghĩ tới cái gì, chậm rãi thu lại khí thế, theo bản năng ngón tay xát nhẹ trên mặt bàn, nhận ra trên mặt bàn có một vết bóng loáng mới rút tay về lại. Bí thư Lý liếc nhìn vẻ mặt của ông chủ nhà mình, cũng đã có chủ ý trong đầu. “Cậu nhóc này, thật vừa hay, Triệu tổng của tôi chính là ông chủ đã cho chị gái cậu một trăm vạn kia đấy.” “Hả? Thật sao?” “Giả bộ sao được.” Kiều Nhan ở phòng bệnh an ủi giải thích để mẹ Kiều suy nghĩ thông thoáng, trái đợi phải chờ em trai Kiều đem cơm trở về. Mắt thấy buổi trưa sắp đi qua, cha Kiều còn đang ngủ, hai mẹ con nói chuyện một buổi sáng đều cảm thấy đói. Chỉ là Kiều Nhan không nghĩ tới, đồng thời trở về cùng với em trai Kiều, tên nhóc với vẻ mặt ngốc nghếch kia lại tỏ thái độ ân cần với hai người quen mặt khác. “Triệu tiên sinh, thư ký Lý, sao hai người lại đến đây?” Kiều Nhan nhìn hai người đến đây với em trai Kiều, nét mặt có hơi thay đổi. “Kiều tiểu thư, nghe nói cha cô nằm viện ở đây, ông chủ tiện đường ghé thăm một chút.” Thư ký Lý gật đầu thăm hỏi. copysau2tuanrachuong_camon Nét mặt Kiều Nhan có hơi giật mình, đồng thời nảy lên nghi ngờ trong lòng, quan hệ của bọn họ tính ra cũng chưa tới trình độ này mà. “Cảm ơn, hai người có lòng.” Dù nghĩ không ra, cô vẫn như cũ lễ phép nói cám ơn. Em trai Kiều hoàn toàn tin lời nói mà thư ký Lý nói ra ở căn tin, lập tức mở miệng cười, vừa đưa đồ ăn cho mẹ Kiều, vừa không kịp đợi mà giới thiệu với bà. “Mẹ, đây là Triệu tổng, còn đó là thư ký của ngài ấy. Triệu tổng chính là ông chủ công ty mà chị ấy đi làm ở đó đấy.” Mẹ Kiều vốn dĩ gặp gỡ hai người thành phố vẻ ngoài hào nhoáng còn có chút bối rối, bà đứng dậy cùng lúc với con gái, tay chân cũng không biết nên làm thế nào mới phải. Bây giờ vừa nghe nói đối phương là ân nhân của nhà bọn họ, thì lập tức kích động. “Thì ra là ông chủ tốt bụng đó à, cám ơn cám ơn. Cám ơn ngài chiếu cố và quan tâm đến con gái nhà tôi, nếu không phải ngài đưa tiền thưởng và tiền lương cho tiểu Nhan, lão Kiều sẽ…” Mẹ Kiều còn nói chưa hết câu thì nhịn không được nghẹn ngào, thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu với ân nhân. “Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Kiều Nhan lập tức ngăn lại mẹ cô, thật là bị hai mẹ con này đem vào cõi mộng mà. vuilongtontrongeditor_cungquanghang Em trai Kiều lúc này cũng khuyên, “Mẹ, Triệu tổng là người rất tốt, không để ý đến việc chúng ta cảm ơn hay không, chúng ta cũng đừng làm cho người ta đứng ngồi không yên.” Nói xong thì đi tìm ghế cho khách ngồi. Kiều Nhan vừa xấu hổ vừa giận giữ, đứa nhỏ chết tiệt này, cái gì cũng không biết, tham gia làm loạn làm cái gì vậy chứ. “À, người… ừm… Dì không cần khách khí. Kiều tiểu thư có được một trăm vạn kia đều là vì cô ấy cố gắng làm việc, phải, phải, chính là vậy đó.” Bí thư Lý cười ha hả, đứng ra hoà giải, thành công ngăn chặn Kiều Nhan muốn mở miệng giải thích. Kiều Nhan nhíu mày, liên hệ đến nội dung đoạn hội thoại hai người bọn họ sau khi đi vào đây cũng đã hiểu ra. Còn nhớ trước kia khi cô xuất ra một trăm vạn kia đã lấy lí do nói với cha mẹ và em trai. Nay không hiểu sao mẹ Kiều và em trai lại hiểu lầm Triệu Quân Khiêm chính là ông chủ tốt bụng nào đó thưởng thức năng lực làm việc của cô. Thật là chó ngáp phải ruồi rồi, vừa vặn khớp với một trăm triệu mà đối phương đưa cho cô, muốn giải thích thì cái gì cũng không nói được. Đoán chừng trong mắt đối phương, cô lừa dối người nhà nguồn gốc của số tiền, lấy tiền bán mình để trị liệu bệnh cho cha. Suy nghĩ rõ ràng điểm này, Kiều Nhan đỡ trán, nhịn không được nhìn lén Triệu Quân Khiêm, vừa lúc gặp phải đôi mắt dò hỏi khó lường nào đó. Chân tướng sự thật như thế nào, trong lòng người ấy và cô đều hiểu rõ. Kiều Nhan chỉ không hiểu, tại sao người này phải nguyện ý thay cô đảm nhận cái lời nói dối kia chứ, sao lại không vạch trần ngay tại chổ? Ngay lúc cô vẫn còn ngây người, thì em trai Kiều đã đem tới hai cái ghế dựa, mẹ Kiều cũng không thèm ăn cơm trưa, vội vàng thỉnh hai người ngồi xuống. “Con gái ngốc, thất thần gì vậy, còn không nhanh đi rót cốc nước cho ông chủ của con.” Mẹ Kiều quay đầu nhắc nhở Kiều Nhan. Kiều Nhan nhìn vị tổng tài lạnh lùng nào đó hạ mình ngồi xuống cái ghế nhựa, thật không rõ rốt cuộc đối phương muốn làm gì, đành phải chấp nhận thân phận ông chủ của ai kia, tìm ra cái ly giấy duy nhất đi rót nước. Đằng kia mẹ Kiều đang trò chuyện cùng với thư ký Lý, Triệu Quân Khiêm mặc dù không nói gì, nhưng ngẫu nhiên vẫn đáp lại một hai câu, thái độ không lộ vẻ thân thiện cũng không tính lãnh đạm. Kiều Nhan vừa đi vừa căng lỗ tai lên nghe, thiếu chút nữa va phải bệnh nhân ở một phòng bệnh khác. “Cô gái nhỏ này, có phải người nhà cô cũng có số do bác sĩ Lương khám phải không?” Người kia là một dì tóc xoăn đang mặc đồ bệnh nhân, giữ chặt Kiều Nhan hỏi. Kiều Nhan đáp, “Đúng vậy, dì cũng vậy sao?” “Haiz, đúng thế, chuyên môn của bác sĩ Lương là giỏi nhất, mọi người đều muốn tranh số của ông ấy. Vừa rồi dì đi qua cửa phòng làm việc của ông ấy, nghe nói hôm nay đều đã đầy danh sách, không biết khi nào mới có thể đến phiên của chúng ta.” Dì tóc xoăn vừa oán trách vừa hiểu rõ. Biết được bọn họ đang xếp hàng, thậm chí ngay cả mặt của bác sĩ cũng chưa từng thấy qua, chỉ biết lắc đầu thở dài đi ra ngoài. Kiều Nhan vốn tính để giữa trưa đợi người ta đi làm thì đi tìm hiểu chút, không nghĩ được sẽ nghe thấy tin tức như vậy. Nếu bệnh nhân đã sắp xếp đầy, vậy khi nào mới tới lượt cha Kiều đây, bệnh tình của ông ấy cũng không biết có chờ nổi hay không nữa. Kiều Nhan suy nghĩ việc này có chút phát rầu. Đáng tiếc nơi này không phải là huyện thành nho nhỏ, không thể đưa chút tiền lẻ là có thể giải quyết được vấn đề. Ở đây… là thành phố lớn, chuyện người ta cần dùng tiền đều làm không được, chứ đừng nói đến chút tiền trong tay của cô thật là không đáng bao nhiêu, toàn bộ có ném đi cũng không văng lên một giọt nước. Như vậy thì phải làm sao chứ? Kiều Nhan rót nước trở về, nét mặt không che giấu được gương mặt buồn rầu. “Triệu tổng, mời uống nước.” Kiều Nhan thu lại tâm tư, cung kính đưa cốc nước. Mặc dù không biết ý đồ của người ta là gì, nhưng vẫn phải cảm ơn đối phương giấu giếm giúp cô chuyện một trăm vạn kia. Thư ký Lý tự giác cầm lấy một ly giấy khác, tiếp tục nói chuyện nhà với mẹ Kiều. “Cô đi theo tôi.” Triệu Quân Khiêm buông cái ly xuống, đứng dậy đi ra ngoài. Thư ký Lý nhân cơ hội nói ông chủ bọn họ tìm Kiều Nhan có công việc, nói hai ba câu thì bỏ lại mẹ Kiều và em trai Kiều đầy nghi hoặc, bỏ lại hai người ở phòng bệnh. Kiều Nhan bị bọn họ thúc giục đuổi theo, đi ra ngoài phòng bệnh một đoạn thì thấy Triệu Quân Khiêm ở nơi đó. Hai người nhìn nhau không nói gì, lẳng lặng đứng đó một lúc lâu. Kiều Nhan lên tiếng nói lời cám ơn trước, “Triệu tiên sinh, cảm ơn hai người không có vạch trần sự kiện đó, bằng không người nhà tôi sẽ không chịu nổi mất.” “Lúc trước cô nhận lấy chi phiếu là vì muốn chữa bệnh cho cha cô sao?” Đôi mắt Triệu Quân Khiêm dừng lại trên người cô, nhẹ giọng hỏi ra vấn đề này. Ánh mắt Kiều Nhan khẽ di chuyển, cố gắng giữ đầu cô bình tĩnh khi đối mặt với vị tổng tài lớn này, chân thành thẳng thắn nói, “Không phải, là tôi thích tiền, không liên quan gì đến người trong nhà cả.” “Hơn nữa, đây không phải là ngài bồi thường cho tôi sao, không thể lấy được hả?” Cho rồi còn muốn đổi ý à, muốn cô nhổ ra một trăm vạn là chuyện không thể nào. Triệu Quân Khiêm yên lặng nhìn cô, cũng không trả lời mà nói đến một chuyện khác. “Tôi biết viện trưởng ở đây, để cho bác sĩ Lương lập tức đến chẩn bệnh cũng chỉ cần mở miệng nói một tiếng mà thôi.” “Mà vấn đề vừa nãy, tôi nguyện ý hay không nguyện ý làm chuyện này, cô chắc chắn không muốn cho tôi câu trả lời thật lòng sao?” _nyanko_cqh_ Triệu Quân Khiêm nói xong lời này, bình tĩnh nhìn sắc mặt cô gái nhỏ thay đổi, rốt cuộc cũng không giữ được tư thái xa cách lạnh lùng nữa, khoé môi nhịn không được gợi lên một độ cong nhẹ. Kiều Nhan nghĩ nghĩ, đây chính là trắng trợn dụ hoặc đó. Nhưng mà… Đại ca này, điều tôi nói là sự thật đó, tóm lại là ông chú đang nghĩ gì vậy?