Hôn đến ngạt thở, đôi môi cô sưng lên anh mới buông tha cho cô, tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô: Nhớ anh không? Mắt của Tiểu Khiết phủ một tầng sương mờ, gật gật cái đầu nhỏ. Trần Gia Kiệt hài lòng hôn lên trán cô, ôm chặt cô vào lòng. Tiểu Khiết thoát ra khỏi người anh, nhẹ giọng nói :Kiệt, em có chuyện muốn nói với anh. Cô cần nói với anh chuyện hủy hôn. Trần Gia Kiệt gật đầu biểu thị anh vẫn đang nghe cô nói :Em và Lý Nhiệm Kỳ đã hủy hôn rồi. Trần Gia Kiệt vui hẳn lên, anh vuốt vuốt đôi môi sưng của cô :Thật sao? - Vâng, bởi vì Uông Nhã có thai nên việc hủy hôn dễ dàng hơn. Trần Gia Kiệt ngắt mũi cô :Ý sao hả? Em là đang ghen, đang tiếc nuối sao? Tiểu Khiết lắc đầu, dựa vào ngực anh :Em không hề có ý nghĩ đó, em chỉ muốn hủy hôn thật nhanh để thoát khỏi anh ta. Trần Gia Kiệt hôn lên trán cô :Rốt cuộc cũng thông minh lên rồi. Tiểu Khiết lè lưỡi cười tinh nghịch, cô vốn thông minh sẵn mà. - Bố có cho em một căn nhà, sắp tới em sẽ đến đó ở.  Trần Gia Kiệt cau mày :Không chịu ở cùng anh mà lại đồng ý ở nhà của ông ta mua sao? Tiểu Khiết ôm lấy anh :Anh khác, dù sao đó là nhà của bố em, với lại căn nhà đó ở khu Cường Thịnh đó. Cô nhấn mạnh hai chữ Cường Thịnh. Trần Gia Kiệt mỉm cười nhìn cô, nhìn khuôn mặt của cô bây giờ thật quyến rũ, anh không kìm được mà hôn cô, lần này anh hôn nhẹ nhàng hơn lần trước, môi mỏng mút lấy cánh môi cô, đùa qua vờn lại làm đầu óc cô trở nên mê muội. Tay Trần Gia Kiệt đi vào trong áo cô, xoa xoa bên hông của cô, nơi đây không một chút mỡ thừa nào, thật thích, rồi tay anh đi ra sau cởi móc áo ngực của cô ra. Tay anh đi ra đằng trước nắm lấy một bên ngực cô, xoa xoa rồi bóp nhẹ. - A...Kiệt.. Giọng cô trở nên run rẩy, đầu ngửa ra sau. Rồi anh cởi áo cô ra, chiếc áo bị vứt sang ghế phụ, tiếp theo là áo ngực,nửa thân trên của cô bị phơi bày trước mặt anh, anh cúi đầu xuống ngậm lấy một bên ngực cô, tay xoa nắn bên còn lại. Thân người cô mềm nhũn chỉ biết nhắm nghiền mắt lại, ôm lấy cổ anh. - A...Ưm...Kiệt...A.. Giọng của cô thảng thốt, đứt quãng như một đòn chí mạng đánh vào tâm anh. Anh cắn mút càng mạnh bạo hơn, lâu lâu phát ra tiếng tóp tép kì lạ, Tiểu Khiết xấu hổ che mặt lại. Trần Gia Kiệt mỉm cười gỡ tay cô đang đặt ở trên mặt xuống, anh lại một lần nữa hôn cô, nụ hôn nóng bỏng ướt át hơn bao giờ hết. Bỗng nhiên, anh xoay người cô lại, đưa lưng cô dựa vào ngực mình, tay anh lần mò xuống phía dưới váy cô. Đi vào trong váy cô, chạy ngay lớp quần trong đã ướt từ bao giờ. - Sao lại ướt như vậy rồi, xem ra em rất mong đợi nhỉ? Tiểu Khiết xấu hổ lắc lắc đầu :Kiệt, anh đừng...đừng nói nữa..ưm.. Tay anh đã đi vào bên trong cô, chỉ nửa ngón tay nhưng cô đã kẹp chặt như vậy. - Em là muốn kẹp đứt ngón tay anh sao? Mặt Tiểu Khiết đỏ lên như quả dâu tây, cô giãy giụa vặn vẹo muốn thoát khỏi ngón tay anh. Trần Gia Kiệt sợ mình mất kiểm soát vội xoay người cô lại, mặt anh vùi vào ngực cô, hai tay cô vẫn ôm chặt lấy cổ anh. Anh rất muốn cô, rất muốn nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp, anh muốn lần đầu của cô và anh phải ở nơi rộng rãi, lãng mạn chứ không phải bây giờ, ở đây.  Đợi một lát, hơi thở cùng nhịp tim của cả hai dần bình ổn lại, Trần Gia Kiệt mới mặc lại áo cho cô, Tiểu Khiết xấu hổ chỉ biết đơ người để anh mặc lại áo cho mình. Cô khó hiểu đưa đôi mắt mơ màng nhìn anh. Trần Gia Kiệt hôn lên trán cô :Đừng suy nghĩ nữa, anh chỉ muốn lần đầu của chúng ta phải trải qua nơi thuộc về chúng ta. Tiểu Khiết gật đầu, dựa đầu vào vai anh. Cô ngẩng đầu lên hỏi anh. - Cả hôm nay anh làm gì vậy mà không gọi cho em vậy? Trần Gia Kiệt mỉm cười :Hôm nay công ty nhiều việc quá. Tiểu Khiết cúi mặt xuống nhỏ giọng nói :Thế mà em cứ nghĩ anh vẫn còn để ý chuyện của chúng ta lúc sáng nên cả ngày nay không liên lạc gì với em.